Chương 3: Tôi nhớ kỹ cậu rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhớ kỹ cậu rồi

Chưa từng có ai gặp phải loại chuyện như thế này.

Hứa Diệc Bắc thật sự cạn lời, không ai có thể so được vận may của cậu, mới vừa về thành phố này đã gặp gỡ "nhân tài", ngay cả phiếu giảm giá cũng vẽ tay được, còn có cái gì không thể nữa không?

Càng nghĩ càng khó chịu, hai phiếu giảm giá khiến cậu ngậm bồ hòn.*

*Âm thầm chịu đựng, đau mà không dám kêu.

Chịu thiệt khiến cậu bực bội làm ảnh hưởng đến giấc ngủ, đêm đó cậu ngủ không ngon, ngày hôm sau tỉnh dậy đã gần giữa trưa.

Hứa Diệc Bắc vo tròn rồi ném hai phiếu giảm giá xuống đất, nhưng không cẩn thận giẫm lên khi ra khỏi phòng khách, lần này cậu dứt khoát nhặt lên ném vào trong sọt rác, tức giận lẩm bẩm: "Mẹ nó, này là phát điên vì tiền."

Tài năng như vậy, sao không vẽ nhân dân tệ luôn đi!

Cậu đá văng sọt rác, chợt nhớ đến hôm qua đã thỏa thuận với mẹ hôm nay phải về, nhìn thời gian, việc đã hứa dù sao cũng phải thực hiện. Cậu lặng lẽ thở dài một hơi, cầm chìa khóa rồi bước ra ngoài.

Tháng cuối cùng của kỳ nghỉ hè, mùa hè ở thành phố vẫn nóng như đổ lửa, dưới ánh nắng gay gắt, tiếng ve kêu ầm ĩ náo động, khắp nơi ngựa xe như nước*, đâu đâu cũng tấp nập, chỉ có khu biệt thự nơi ngoại ô thành phố là còn yên tĩnh.

*"Ngựa xe như nước" (xa thủy mã long) là một thành ngữ cổ đôi khi vẫn còn được dùng ngày nay. Về ý nghĩa, thành ngữ này mô tả cảnh xe chạy không ngừng, nối tiếp tựa như một con rồng đang bơi, vô cùng nhộn nhịp, náo nhiệt. trithucvn.co

Hứa Diệc Bắc xuống taxi, đi thẳng đến khu biệt thự.

Một nhân viên bảo vệ bước ra từ trong phòng bảo vệ ở cổng chính, người đó cản cậu hỏi: "Cậu là ai? Khách hay hộ gia đình?"

Hứa Diệc Bắc nghĩ với thân phận hiện tại của cậu cũng không tính là hộ gia đình, vì thế cậu nói: "Khách."

Nhân viên bảo vệ hỏi: "Đến thăm ai? Ở đây hộ gia đình không nhiều lắm, cậu chỉ cần nói cho tôi biết căn hộ nào, tôi sẽ gọi điện hỏi."

Hứa Diệc Bắc có hơi buồn cười, từ khi chuyển về cậu không đến đây nữa, cậu còn không biết căn nào, móc di động ra xem xem mẹ cậu có để lại địa chỉ cho cậu hay không, sẽ thật ngu ngốc nếu như cậu gọi điện thoại cho bà Phương hỏi bà ấy sống ở đâu.

Không đợi Hứa Diệc Bắc nói, đã có người vội vàng bước ra khỏi cổng, hướng về phía cậu nói: "Cuối cùng con cũng về, vừa lúc mẹ con bảo dì ra ngoài xem xem con đã đến chưa, chờ con hơn nửa ngày rồi."

Hứa Diệc Bắc ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Dì Lưu."

Dì Lưu là dì giúp việc của nhà cậu, cô làm cho nhà cậu đã được vài năm, cô quay sang bảo vệ nói: "Hộ gia đình của nhà ông Lý ở trong cùng."

Nhân viên bảo vệ nghe vậy thì lập tức để cho cậu vào.

Hứa Diệc Bắc bước vào trong hỏi dì Lưu: "Ở đây không đăng ký tên của mẹ con à?"

Dì Lưu vừa đi vừa nói: "Ý con là hộ danh? Bỏ đi... Tên của chú Lý và mẹ con không phải đều như nhau sao, dù gì cũng là người một nhà."

Hứa Diệc Bắc nhếch môi: "Ồ, cũng đúng." Cậu cảm thấy cái tên "chú Lý" phát ra từ trong miệng cô dùng khá nhiều sức, đây là chuyện bình thường, chính cậu còn cảm thấy khó chịu.

Chú Lý tên thật là Lý Vân Sơn, cũng là dượng của cậu, năm ngoái mẹ cậu đã gả cho Lý Vân Sơn, hai người họ xem như cường cường liên hợp, ít nhất là về mặt tài sản.

Bây giờ đã là một gia đình mới cùng nhau chuyển về thành phố này, việc treo tên chủ hộ mới cũng không có gì sai.

Đi bộ gần mười phút mới về đến nhà, quả nhiên Phương Lệnh Nghi đang chờ cậu. Bà đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, trên người mặc một bộ váy vừa vặn, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ không chút cẩu thả.

Bà Phương vẫn luôn tinh tế như vậy.

Hứa Diệc Bắc thay giày bước vào, cậu chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng bà phàn nàn: "Nếu biết trước mẹ đã gọi tài xế đến đón con, về nhà mà chậm rì rì."

Cậu cười: "Thôi mẹ, con đã hứa thì chắc chắn con sẽ về."

Phương Lệnh Nghi đứng lên: "Con lúc nào cũng tự ý quyết định, nhà cửa đàng hoàng không ở mà cứ thích sống ở ngoài."

Hứa Diệc Bắc cảm thấy sống ở bên ngoài rất tốt lại còn tự do, nhưng nếu nói ra nhất định sẽ bị mẹ trách móc cậu nên cậu chỉ im lặng.

Cũng may Phương Lệnh Nghi không nói thêm gì nữa, bà vẫy tay với cậu, nhẹ nhàng nói: "Đừng đứng đó nữa, mau tới ăn cơm đi, mẹ chờ con."

Hứa Diệc Bắc đi rửa tay, khi bước vào phòng ăn cậu mới phát hiện không chỉ có Phương Lệnh Nghi đang ngồi trên bàn ăn mà còn có cả Lý Vân Sơn.

Cậu dừng lại, mở miệng gọi: "Chú Lý."

Lý Vân Sơn mặc đồ ở nhà, ông đã ngoài 40 nhưng thân hình không bị phát tướng, ngồi cạnh mẹ cậu tạo nên một hình ảnh hài hòa. Ông nhìn cậu một cái rồi gật đầu: "Về rồi đó à?"

"Vâng."

Đây cũng xem như là lời chào hỏi. Hứa Diệc Bắc cảm thấy mắt ông ta không hoàn toàn nhìn đến mình, cậu mím môi ngồi xuống ghế, hứng thú giảm đi một nửa.

Cậu không thích Lý Vân Sơn lắm nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ ngồi ăn cơm cùng nhau. Suy cho cùng người tái hôn với Lý Vân Sơn là mẹ cậu, trong mắt Lý Vân Sơn có mẹ cậu là được, có cậu hay không cũng không quan trọng.

Bữa cơm này xem như hòa thuận, không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có Phương Lệnh Nghi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Hứa Diệc Bắc sống một mình bên ngoài.

"Tốt nhất con nên chuyển về, chung cư đó cũ quá rồi. Sau kỳ nghỉ hè là con lên lớp 12 rồi, nếu sống một mình bên ngoài thì ai chăm nom con đây?"

Hứa Diệc Bắc nói: "Không sao đâu mẹ, con sống ở ngoài là để an tâm học hành mà."

Lý Vân Sơn cười nói: "Con trai lớn muốn có không gian riêng cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu mẹ con không yên tâm thì con cũng đừng sống trong chung cư cũ đó nữa. Để bố sắp xếp cho con một căn nhà tốt hơn, thêm người giúp việc và tài xế nữa."

Hứa Diệc Bắc liếc nhìn ông, nhếch môi: "Không cần đâu, căn hộ kia khá tốt, rất tiện lợi. Con sống một mình cũng là để sớm rèn luyện tính tự lập."

Lý Vân Sơn nghe xong mỉm cười, ông không nói gì thêm.

Phương Lệnh Nghi cau mày: "Cái gì mà sớm rèn luyện tính tự lập? Con còn chưa thành niên, muốn tự lập làm gì? Thần Vũ cũng học cấp ba như con, nhưng sao thằng bé lại ngoan ngoãn ở nhà?" Nói đến đây, bà nhìn Hứa Diệc Bắc, giọng dịu lại đi như thể đang thương lượng: "Thần Vũ ra ngoài mua đồ rồi, tối thằng bé mới về. Con ăn xong đừng đi vội, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối, hôm nay con ở lại đây đi."

Hứa Diệc Bắc đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau tay, cậu kiếm cớ từ chối: "Tối con còn phải làm bài, sắp lên 12 con sợ không theo kịp tiến độ của trường mới."

Thần Vũ trong miệng Phương Lệnh Nghi nhắc đến chính là con trai của Lý Vân Sơn - Lý Thần Vũ.

Trước khi Lý Vân Sơn tái hôn thì ông đã có một trai một gái, cô con gái tên Lý Thần Duyệt đã học một trường đại học trọng điểm ở địa phương, còn người con trai Lý Thần Vũ so với Hức Diệc Bắc thì nhỏ hơn một tuổi.

Quan hệ của Hứa Diệc Bắc với Lý Thần Duyệt còn tốt nhưng cậu không thể hòa hợp được với Lý Thần Vũ. Dù không nói ra nhưng quyết định chuyển ra ngoài của cậu phần lớn là do người em kế này.

Cậu không muốn làm khó mẹ mình, cũng không muốn ép mình phải phục vụ cái gia đình này, nên cậu dứt khoát dọn ra ngoài cho yên tĩnh.

Phương Lệnh Nghi biết mình không thể thuyết phục được cậu, bà tức giận cười: "Được rồi, chuyển ra ngoài ở con còn học hành chăm chỉ hơn."

Tốt xấu gì thì cơm cũng đã ăn xong, Lý Vân Sơn nói muốn đi giải quyết công việc nên ông đi lên thư phòng trên tầng hai.

Hứa Diệc Bắc chỉ cảm thấy ngột ngạt khi ở trong căn biệt thự này, cậu đi tìm dì Lưu, xin dì một đĩa thức ăn cho cá rồi đi đến cái ao trong sân cho cá ăn.

Một đĩa thức ăn cho cá đã gần hết, khi nghe tiếng ô tô chạy ra khỏi sân trước, cậu quay đầu nhìn về phía biệt thự, biết chắc là tài xế đã ra ngoài đón thiếu gia Lý. Cậu đặt đĩa xuống, phủi phủi tay, quyết định không ở lại nữa.

Phương Lệnh Nghi vừa uống một ngụm trà ở phòng trà, hay tin cậu phải đi, bà chạy theo chặn cậu ở cửa sân, nghiêm mặt: "Mới về một lát lại muốn đi. Mẹ nói trước, nếu con ở ngoài không thoải mái thì quay về đây cho mẹ."

Hứa Diệc Bắc sợ mẹ không thả người, cũng sợ bà lo lắng, bèn gật đầu theo lời bà: "Được rồi, nếu sống không thoải mái con sẽ về."

Phương Lệnh Nghi cuối cùng cũng hài lòng: "Vậy còn tạm được."

Hứa Diệc Bắc tạm biệt bà rồi rời khỏi khu biệt thự. Cậu vừa lên xe taxi, di động liền rung lên.

Cậu lấy ra thì nhìn thấy tin nhắn chuyển tiền, mẹ đã chuyển một khoản tiền cho cậu, bà còn viết rõ trên phần ghi chú rằng Lý Vân Sơn bảo bà đưa cậu.

Hứa Diệc Bắc nhìn điện thoại, khóe miệng giật giật nhạt nhẽo, thật ra cậu biết đó là mẹ đưa cho cậu. Nhưng nếu mẹ đã nói như vậy thì cậu sẽ xem như đó là sự thật, chỉ cần mẹ cậu vui là được.

Xe chạy được nửa đường, lại có tin nhắn tới, là tin nhắn Wechat của Giang Hàng.

– Bắc của tôi, hẹn nhau ở ngoài nữa nhé, cậu mới về, cần phải quen lại với thành phố quê hương đấy.

Lúc này Hứa Diệc Bắc rất phiền muộn, không mấy hứng thú, ngón tay gõ tin nhắn trả lời.

– Không đi, về làm bài.

Phản hồi của Giang Hàng vèo một cái đã xuất hiện,

– Đệt, sao cậu lại có mùi đáng sợ của học sinh giỏi vậy!

– Đừng vậy mà, chơi hai tiếng thôi có được không? Không trễ thời gian của cậu làm bài đâu, để tôi bù đắp cho cậu bữa tiệc tẩy trần còn thiếu lần trước.

Hứa Diệc Bắc thấy cậu chàng gõ một đoạn dài lại còn rất chân thành, nghĩ lại nên cậu đổi ý.

– Gửi địa chỉ đi.

Giang Hang thực sự là một tay chơi, từ nhỏ cậu chàng đã có tài năng trong lĩnh vực này. Mọi nơi ăn chơi giải trí trong thành phố này, không có nơi nào mà cậu chàng không biết.

Nửa giờ sau, Hứa Diệc Bắc đến khu phố thương mại phía đông thành phố. Từ xa cậu thấy cậu chàng đứng trước cửa một khu trò chơi, bèn đi tới nói: "Chơi gì?"

Giang Hàng một tay quạt gió, tay còn lại đẩy cậu vào cửa: "Đi vào trước đi, tôi nóng muốn chết rồi đây này."

Hứa Diệc Bắc không có hứng thú với máy chơi game lắm, đi vào cậu nhìn một vòng rồi lười biếng nói: "Nhàm chán."

Giang Hàng chỉ vào trong sảnh: "Tôi biết cậu không hứng thú với những thứ này, trong đó vẫn còn, đi thôi."

Hứa Diệc Bắc đành phải đi theo. Quả nhiên còn có một không gian rộng lớn bên trong, không phải là khu trò chơi điện tử như bên ngoài. Toàn bộ mặt đất bằng phẳng là một sân trượt patin, khí lạnh của máy điều hòa tràn ngập trong sân, một nhóm người mang giày patin đang trượt qua trượt lại xung quanh.

Giang Hàng đụng vào cánh tay của cậu: "Chơi một lát, tôi biết cậu chơi cái này rất lợi hại."

Hứa Diệc Bắc "xùy" một tiếng: "Anh đây chỉ có cái này lợi hại thôi à?"

"Anh cái gì cũng lợi hại, nhưng hôm nay tiểu đệ chỉ đủ khả năng mua cái này thôi." Giang Hàng cực kì trung thực trả lời.

Hứa Diệc Bắc cảm thấy chắc hẳn cậu chàng đang thấy có lỗi về chuyện hai tên gian thương, nhưng cậu cũng không muốn đề cập, dẫu sao thì mỗi khi nhắc đến là cậu lại nhớ việc ngậm bồ hòn, nghĩ như thế nào cũng thấy mất mặt.

Giang Hàng đã đi sang bên cạnh và cầm hai đôi giày trượt băng về đặt lên ghế, nói: "Mau mang vào rồi trượt vài vòng đi."

Hứa Diệc Bắc đi tới rồi ngồi xuống, vừa xỏ giày vừa nói: "Tôi cho cậu một đề nghị nhé, lần sau chúng ta hẹn chơi thứ gì trưởng thành hơn được không?"

Giang Hàng nói: "Vậy đâu có được, chơi đồ trưởng thành sẽ vào đồn đó. Hơn nữa đó giờ tôi chưa từng thấy cậu có ham muốn lớn với gái bán hoa như vậy nha."

Hứa Diệc Bắc ngẩng đầu, chân thành nói: "Cậu là đồ ngốc à?"

Giang Hàng cười đến mắt híp lại, đột nhiên hỏi: "Này, mấy năm nay cậu có bạn gái không?"

"Tôi cho cậu con ma đầu to.*" Hứa Diệc Bắc đứng lên, đi thẳng vào sân patin, cách cậu chàng hai mét.

*Con ma đầu to là một trò đùa nói rằng ngươi ngu ngốc và đã làm một số điều ngu ngốc, nhưng nó không ảnh hưởng đến kết quả. Ma đầu to, trong thời hiện đại, thường dùng để chỉ một từ nói đùa hoặc chửi thề. Nó phổ biến hơn trong tiếng Thượng Hải và tiếng Quảng Đông, nó có nghĩa là những người hoặc những điều không may mắn, chẳng hạn như tôi đã gặp một con ma đầu to...

Có lẽ là do nghỉ hè, ở phía trong cùng của sân patin có rất nhiều trẻ em đang trượt băng.

Hứa Diệc Bắc thấy ồn ào nên không đi đến giữa sân mà chỉ dừng lại ở mép sân, tay chống lên lan can, thở ra khí lạnh, cậu chán muốn chết rồi đây.

Lúc sau, bỗng cậu nghe thấy giọng của đám trẻ nhỏ lại rất nhiều, cậu vô thức nhìn sang phía đó một cái, ánh mắt đã thu về song một lần nữa lại nhìn về bên đó.

Trong đám trẻ, ở giữa rõ ràng hiện ra một tên đầu đinh đang ngồi xổm, nhưng khi đứng dậy lại giống như một cây hành bỗng tòi ra giữa muôn hoa rực rỡ của tổ quốc.

Hứa Diệc Bắc nheo mắt lại, phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn xung quanh. Quả nhiên, mắt cậu ngay lập tức tia thấy một bóng dáng cao lớn với đôi chân dài.

Vị "sếp Cứng" đang mặc chiếc áo tay dài màu xám, dựa vào lan can phía sau, trong tay cầm mũ bảo hiểm, giơ tay vứt cho đầu đinh.

Đầu đinh bắt lấy, đưa cho một đứa bé bên cạnh.

"Ôi tôi đệt." Giang Hàng không biết đã trượt tới từ lúc nào, trong miệng hô: "Tôi quên mất tôi đã gặp đầu đinh ở đây."

Hứa Diệc Bắc suýt chút nữa đã cười, không phải thành phố rất lớn sao, sao lại nhét bốn người bọn họ vào cùng một chỗ thế này.

Giang Hàng quan sát một lúc rồi nói: "Bọn họ ở đây dạy người ta trượt băng nhỉ."

Hứa Diệc Bắc nhìn chằm chằm bên kia: "Bọn họ làm khá nhiều thứ ha."

Có lẽ vì cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm bên kia, "sếp Cứng" ngẩng đầu lên tùy ý nhìn về phía này, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Diệc Bắc, dừng lại rồi đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Mặt Hứa Diệc Bắc vô cảm nhìn chằm chằm hắn, không hề có ý định lảng tránh.

Đầu đinh trượt đến cạnh "sếp Cứng", theo tầm mắt của hắn nhìn qua, thấy Hứa Diệc Bắc sắc mặt của tên đó lập tức thay đổi: "Phắc du!"

Giang Hàng bỗng hóa người hèn, cười cười vẫy tay chào hắn: "Trùng hợp ghê, bọn tôi cũng đến đây chơi."

Đầu đinh liếc xéo Hứa Diệc Bắc: "Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp trượt băng bao giờ à?"

Hứa Diệc Bắc thậm chí còn không nhúc nhích cánh tay đang chống lên lan can, mắt cậu vẫn còn nhìn chằm chằm vị "sếp Cứng", cậu có ý kiến lớn hơn với tên đó, cũng lười phản ứng với đầu đinh.

Giang Hàng thay Hứa Diệc Bắc nói chuyện: "Anh em tôi trượt băng cũng khá giỏi đấy."

Biểu cảm đầu đinh như thể nghe được một câu chuyện hài: "Thế hả? Kêu cậu ta buông lan can ra rồi hẵng gáy."

"Sếp Cứng" ngước nhìn đồng hồ treo trên tường: "Sắp đến giờ rồi."

Đầu đinh liếc một cái, lẩm bẩm câu "Đệt" trong miệng rồi vội vã bước vào phòng làm việc.

Giang Hàng hỏi Hứa Diệc Bắc: "Đổi địa điểm?"

"Đổi cái gì." Hứa Diệc Bắc nói: "Nơi này là của bọn họ à?"

"Vậy không đổi nữa." Giang Hàng trượt ra khỏi sân, để lại một câu: "Tôi mua cho cậu Vương Lão Cát* để hạ hỏa nhé."

*Vương Lão Cát: thương hiệu trà thảo dược nổi tiếng của Trung Quốc, ra đời từ năm 1828.

Hứa Diệc Bắc nhìn Giang Hàng trượt đi, quay đầu lại xem người bên kia, đối phương vừa lúc cũng nhìn về phía này, ánh mắt hai người chạm nhau.

Cách một đám trẻ ồn ào, hai người cứ thế nhìn nhau mà không nói gì.

Khoảng nửa phút, Hứa Diệc Bắc dời mắt, cậu nhìn về hướng Giang Hàng vừa mới rời đi. Sau đó cậu lại quay đầu, vị trí cũ đã không còn người.

Quay đầu lại, bên cạnh cậu bỗng nhiên có một cánh tay vươn ra đặt lên lan can. Vị "sếp Cứng" đã đứng trước mặt cậu, một lần nữa ánh mắt hai người gặp nhau.

"Cần tôi đưa cậu đi không?" Hắn hỏi.

Hứa Diệc Bắc nói: "Cái gì?"

Hắn chỉ lan can trước mặt: "Cậu đứng bất động ở đây, lại nhìn chằm chằm tôi, chẳng lẽ không phải muốn tôi đưa cậu đi trượt sao?"

Khóe miệng Hứa Diệc Bắc giật giật: "Vì sao tôi lại nhìn chằm chằm cậu, cậu không biết?"

"Tôi nên biết à?" Hắn nói: "Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?"

Hứa Diệc Bắc nhớ tới lúc hắn rời khỏi hẻm, hắn đã nói ra khỏi nơi đó rồi thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Được rồi, hay lắm, đã chuẩn bị sẵn đường lui rồi, bảo sao dám dùng hai cái phiếu giảm giá đó để đuổi cậu đi.

Hứa Diệc Bắc liếm răng, ngón tay gõ gõ trên lan can: "Được, hai ta không quen biết."

Được lắm, cảm giác ngậm bồ hòn này cậu xem như đã nhớ kỹ rồi.

"Nếu không thì bây giờ chúng ta làm quen một chút?" Đối phương cười, thong thả đặt tay lên lan can bên cạnh, tay áo ôm sát lấy cánh tay, lộ ra đường nét rắn chắc: "Tôi tên Ưng Hành, Ưng trong ưng cai*, Hành trong hành tẩu, cậu tên gì?"

*Nghĩa là nên, vì nếu để Ưng trong nên nó kì quá nên mình giữ nguyên.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Diệc Bắc là: Hóa ra là Ưng chứ không phải Cứng, đầu đinh biết phát âm thật đấy.

Cậu nhìn thẳng vào đối phương: "Hứa Diệc Bắc." Nói xong, cậu thâm ý bổ sung thêm một câu: "Tôi nhớ kỹ cậu rồi."

"Hứa Diệc Bắc, được thôi, tôi cũng sẽ nhớ kỹ cậu." Ưng Hành nói xong đứng thẳng lên, một lần nữa nhìn cậu từ đầu đến chân: "Vậy cậu còn cần tôi đưa cậu đi không?"

Tay Hứa Diệc Bắc đẩy vào lan can một cái, chân trượt ra ngoài, lướt nhẹ sát mép một đám trẻ con trượt thành một vòng tròn, rồi quay lại bên cạnh lan can, dừng lại một cách chính xác đối diện cậu ta: "Cậu thấy sao?"

Ưng Hành khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười rất rõ ràng: "Tôi thấy hôm nay không cần rồi, lần tới nói sau đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC