Phần 16: 69 ngày tăm tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày đi theo Hương Giang bao lâu rồi, thằng nhãi!"
"Đủ lâu"
"Đồng chí của mày nằm đâu? "
"Không biết"
"Nhật Ánh là ai?"
"Không biết"
"Khai mau. Nhật Ánh là ai?"
"Không biết"
"Mẹ nó, không biết này. Không biết! Không biết! "

Tôi gồng mình lên chịu những nhát roi quất ngang lưng đau rợn người và những tiếng quát tháo của tên quản ngục. Hắn ta đánh chán tay thì lại lấy nước tạt vào mặt cho tôi tỉnh lại, và những câu hỏi lại lặp lại...
"Nhật Ánh là ai?"
"Tao nói rồi. Không biết. "
Tôi luôn kết thúc buổi thẩm vấn bằng màn phun long châu, ý tôi là nước bọt, vào mặt tên quản ngục. Mọi lần, hắn đều buông cây roi xuống và kêu lính gác lôi tôi, lúc này chỉ còn là một cái xác tả tơi sũng nước, về buồng giam. Thế nhưng không hiểu vì sao hôm nay hắn không làm vậy. Hắn uống ừng ực chai rượu đế trên chiếc bàn gần đó rồi nhìn tôi với đôi mặt đã dại đi và nổi đầy gân máu. Hắn nhịp nhịp cây roi trên tay và lầm bầm:
"Mẹ kiếp bọn chó chết. Làm như chúng mày cao cả lắm vậy. Vợ con tao chết là do lũ phi công chúng mày đéo cho họ lên trực thăng khi đám xác sống tấn công. Bọn mày vậy mà cũng bày đặt tư tưởng với đấu tranh."
Tôi biết hắn ta đã say và đang hồi tưởng lại quá khứ. Tôi cảm thông cho hắn về cái chết của vợ con. Ai mà chả vậy khi đại dịch lan đến đây. Nhưng tôi thật không hiểu, vì sao chỉ vì một mất mát ấy mà một tay gã quản ngục kia đã sát hại bao nhiêu mạng người. Gã tiến gần đến tôi và bất thần quất túi bụi lên người tôi. Tôi cắn răng chịu những cơn đau thấu xương từ cây roi đang giáng xuống. Gã cai ngục thấy tôi yếu dần thì cũng thôi, buông cây roi ra và hất hàm cho hai tên lính gác đến lôi tôi về buồng giam.

Buồng giam là một căn hộ chung cư được cải hoán lại. Những lớp cửa sắt được lắp khắp nơi và tường nhà thì dày đặc những dấu máu. Bọn lính quăng tôi vào phòng giam và quay lưng bỏ đi, mặc tôi nằm dưới nền đá lạnh buốt với những vết thương đầy mình. Trước giờ, tôi ít khi bị đánh. Lần đầu tiên bố mẹ đánh tôi là lần tôi trốn uống sữa vào hồi tôi còn lớp 5. Trận đòn đó đã cho tôi một bài học nhớ đời và tôi không dám cãi lại hai bậc sinh thành nữa. Nhưng bố mẹ đánh tôi thì sau đó họ cũng dỗ tôi được, bọn Mặt trận thì không. Chúng đánh thẳng tay và giết thẳng tay. Một anh nằm chung phòng giam với tôi đã bị giết sáng nay sau khi nhất quyết không chịu khai ra toạ độ thả dù ở ATK Khánh Lê. Chúng đã xẻo từng miếng thịt của anh cho tới khi anh mất máu và hy sinh. Và tôi nghĩ nếu mình cứ lầy thế này, chẳng mấy chốc chúng cũng sẽ khử mình như với anh chiến sĩ kia. Và tôi mệt mỏi thiếp đi trong cơn đau xé người...

Tôi tỉnh dậy khi nghe tiếng nước róc rách và những vết thương rát lên nóng bỏng. Một người thanh niên đang cầm một chiếc khăn, tuy không mấy sạch sẽ, lau mình cho tôi. Tôi thều thào hỏi:
"Anh trông mới. Anh là ai?"
"Trung sĩ Bùi Nhân, Trung đoàn 803, Hương Giang. Anh mới bị chúng nó chuyển về đây. Có chút nước đây, uống đi. "
Tôi nhấp từng ngụm nước và thấy chúng xoa dịu cái cổ họng đã khát cháy của mình. Trung sĩ Nhân lau cho tôi xong thì hỏi:
"Chúng đánh em đau không? Anh với mấy người ở đây chả nghe chú em la gì cả. "
"Đau chứ anh"- tôi đáp- "nhưng la thì nó không bảnh lắm. Nó tưởng mình yếu nó lại hỏi. "
Cả phòng giam rộn lên tiếng cười. Một người từ trong góc nói ra:
"Chú em khá bảnh đó. Từ hồi bị hốt tới giờ chưa thấy ai gan như mày."

Và người đó lết dần ra chỗ ánh sáng. Đó là Quốc, một người sống sót sau trận Tân Sơn Nhất. Anh ta làm cho bên quân y, ban nghiên cứu dịch bệnh. Đa số thành viên của HƯƠNG-GIANG đều nằm trong độ tuổi thanh niên, được tuyển chọn từ những đơn vị tinh nhuệ và thiện chiến nhất của Việt Nam. Họ trẻ, khỏe và lầy. Nhưng cũng rất dũng cảm. Tôi đặc biệt thích những người cùng chung cảnh giam cầm như tôi. Ngoài Quốc và Nhân, phòng giam này có thêm hai người nữa là Lý và Phong. Lý là một bác sĩ dân sự tình nguyện gia nhập HƯƠNG-GIANG còn Phong là một chiến sĩ bị bỏ lại phía sau và bị bắt. Họ ở đây lâu hơn tôi, và ăn đòn của bọn Mặt trận không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn sống và vui cười bình thường. Bọn Mặt trận chỉ hỏi cung vào các ngày lẻ trong tuần, và đó cũng là ngày chúng cho tù binh ăn. Những ngày còn lại, tất cả chúng tôi có chỉ là một thùng nước múc thẳng từ sông Sài Gòn bốc mùi thum thủm. Thế là chúng tôi phải giấu những nắm cơm cứng ngắc dưới hốc tường và chỉ lấy ra ăn khi thật đói. Và tôi đã bắt đầu làm quen với cuộc sống mới này...

Một ngày nọ tôi và mấy anh cùng phòng bị thức giấc bởi những tiếng la hét từ tầng trên vọng xuống. Tò mò, chúng tôi mò ra cái lỗ tò vò trên bức tường và nhòm ra. Một đám lính gác Mặt trận đang kéo lê một cái xác trên hành lang. Cái xác mặc bộ đồ phi công trực thăng và có rất nhiều vết thương trên cơ thể. Khi đám lính đã đi khuất, tôi được các anh lớn kể về những chuyện diễn ra ở phía trên.

Ở tầng trên cùng của toà nhà giam là một phòng tra tấn cho những tù nhân bị liệt vào hạng Nguy hiểm. Những người này sẽ được chính lãnh đạo Mặt trận, Hồng y Đức cha Tôn Thất Nhật Vinh, hay còn được biết với cái tên Quang Vinh. Những người lên đó, không mấy ai may mắn trở về...

Những ngày trong tù, tôi luôn trong tình trạng mệt mỏi. Hai con mắt trũng sâu, thâm đen do những đêm không ngủ. Sàn xi măng lạnh lẽo cạ vào những vết thương đau đớn, cùng với những tiếng gầm gừ của bầy xác sống ngay ngoài vòng rào doanh trại bọn Mặt trận khiến tôi thao thức. Điều duy nhất khiến tôi an lòng mỗi khi chớp mắt là hình ảnh Đan Linh, cô bạn tuyệt vời của tôi. Những hình ảnh cứ lặp đi lặp lại như một thước phim: trước bãi biển, công viên, nắm tay và những cái hôn. Giấc mơ nhỏ bé ấy luôn làm tôi quên đi những cơn đau và tiếp thêm một nguồn động lực vô hình cho tôi...

"Mẹ thằng nhỏ. Đi lên nhanh đi. Không ai đợi mày mãi đâu!"
Tiếng tên lính Mặt trận vang vọng ngoài cửa làm tôi thức giấc. Tôi lảo đảo đứng dậy tra tay vào còng và tên lính với khẩu AK vá víu bằng băng keo trong dẫn tôi vào thang máy...lên trên...

Tôi đứng trong thang máy mà lòng dạ cứ bồn chồn. Liệu tôi có chết hay không? Liệu chúng có giở trò gì đó cực hình với tôi hay không? Những câu hỏi ấy làm mồ hôi tôi bắt đầu túa ra vì lo lắng. Tôi không phải những bậc lão thành cách mạng thà chết không khai, tôi chỉ là một thằng nhóc 16 tuổi. Và một thằng nhóc 16 tuổi có thể bị dụ bằng nhiều cách, quan trọng là thằng nhóc ấy có giữ được thần thái hay không mà thôi.
"Mẹ thằng nhỏ. Sợ rồi phải không? Lên đấy thì mày chỉ có chết thôi thằng oắt ạ."
Tên lính cười và nói với tôi bằng giọng cợt nhả. Tôi cười mỉm với hắn và bắt đầu hát:
"Vườn hồng ngày xưa đã úa tàn. Con tim khổ đau đã héoooo mòn...."
"Im lặng"- Tên lính quát và tát vào mặt tôi một cái chảy máu mũi.
"...Mãi sống với những kỷ niệm tuyệt vời. Mãi sống với ước mơ yêu em mà thôiiii..."
"Câm ngay!"- Tên lính điên lên và bắt đầu quất dùi cui vào tôi. Tôi giơ tay né đòn, miệng vẫn hát theo nhịp điệu cái bài hát remix một thời : "999 đoá hoa hồng" . Càng hát tên lính càng điên tiết, hắn đánh càng hăng và cuối cùng khi thang máy dừng lại....
"Đọp...đọp...đọp....đọp....đọp....đọp"
Một tràng sáu viên đạn bắn chết tươi tên lính kia. Hắn gục xuống trên cái bãi máu và não ngay lập tức. Dưới ánh nắng chiều, tôi chỉ nhìn thấy bên trong căn phòng tra tấn kia một chiếc bàn gỗ và một người đang vẫy tôi. Thận trọng, tôi bước vào căn phòng và nhận ra đây không hề giống một phòng tra tấn. Những bức tranh thanh nhã treo dọc theo bức tường và chiếc bàn gỗ lớn được bày biện với mọi loại thức ăn. Phía cuối bàn, một tay sĩ quan Mặt trận ăn mặc bảnh bao đang ngồi ăn...
"À chào em."- Gã nói khi tôi đến đủ gần và chỉ vào chiếc ghế đối diện-" Thằng lính ấy có đánh em đau không?"
Tâm lý chiến rồi. Cái trò dởm ẹc muôn thuở khi khai thác tù binh. Giả đò thân thiện để bốc phốt. Tôi ngồi xuống ghế và nói, mặt lạnh tanh:
"Đau. Muốn thử thì hãy ra kia thử với thằng lính kia kìa."
Gã sĩ quan sửng sốt trong giây lát, không biết hắn làm giả hay thật, và nói:
"Tôi là Thiếu uý Đăng Hồng. Tôi có thể giúp em có cơm ăn áo mặc nếu em giúp tôi một việc. Đói chứ? Có mì và nước kia. Em ăn đi."

Không ngần ngại, tôi ngốn sạch tô mì tôm và ly nước có vẻ như là trà sữa trong nháy mắt. Thời chiến mặc kệ, Tiên Cookie đã nói:" Vì tôi luôn có một chiếc bụng đói, bụng đói để ăn những gì tôi ưa..". Cứ đói là ăn thôi. Gã Thiếu uý nhìn tôi mặt có vẻ hài lòng. Hắn đợi tôi ăn hết rồi hỏi:
"Giờ em hãy cho tôi biết: Đơn vị của em, Nhật Ánh 02, ở đâu?"
"Không biết."
"Em đừng xạo. Tôi biết hết. Tôi còn biết em và đơn vị ấy đã giết anh trai tôi Ly Hồng ở Phú Quốc."
À té ra một phường sát nhân với nhau cả. Tôi mỉm cười và lắc đầu. Gã Thiếu uý, một tay tâm lý chiến học việc qua những phim hành động cũ, tỏ ra bực mình. Hắn đập bàn và thét be be:
"Tao không có sức để giỡn với mày suốt ngày đâu thằng chó má. Vì mày mà anh tao bị giết. Tao sẽ quăng mày cho lũ xác sống, quân chó đẻ."
"What is love? Baby don't hurt me....no no.."
"Trả lời ngay: Nhật Ánh 02 ở đâu?"
"Mời anh vào tim em xem có gì nào...có gì nào...."
Gã Thiếu uý gạt phăng hết thức ăn và chén dĩa trên bàn xuống rồi lại nói thao thao bất tuyệt về việc hắn sẽ giúp tôi có cơm ăn áo mặc và được học hành các thứ. Trong lúc gã gáy lên, tôi đã thò được tay ra ngoài cái dây trói bằng dây nhựa lỏng lẻo và lẻn ra cầu thang máy khi hắn không để ý. Và khi đã yên vị trong buồng thang rồi tôi mới gọi hắn:
"Ly Hồng và Đăng Hồng, hai anh em chúng mày đều ngu như chó cả. Bọn thiểu năng sì ke như chúng mày làm gì nên chuyện." (*)
Tên Đăng Hồng nghe tiếng bèn quay lại, nhưng buồng thang đã đi xuống rất nhanh rồi...
Khi thang máy xuống đến tầng trệt thì cũng là lúc tôi phóng bay ra ngoài đường, trước khi bọn lính gác kịp phản ứng. Còi hụ rú lên và đạn bắt đầu bay như mưa sau lưng tôi. Tôi bắn hạ mấy tên lính đi đầu bằng cây AK cuốn băng keo và lấy hết sức chạy về bức tường gần nhất. Tôi gắng hết cơ bắp trong người và leo qua bức tường, thả mình xuống mặt đất bên dưới. Chào đón tôi là một bầy xác sống đang cố cắn vào người tôi và biến tôi thành một trong số chúng. Tôi bắn cho tới khi cây AK hết đạn, táng cây súng vào tên xác sống trước mặt và chạy thật nhanh. Tôi phóng đi không cần biết phương hướng, cố gắng cắt đuôi đám xác sống sau lưng. Cuối cùng, khi đã đuối sức, tôi quẹo đại vào một cửa hàng bên đường và gục xuống....
"Hoà....anh....à cậu...tỉnh lại rồi!"
Tôi thức dậy khi cặp môi mềm quen thuộc ấy và giọng nói ấy xuất hiện bên tôi. Đan Linh, cô ấy ở đây. Tôi ngồi bật dậy và ôm lấy cô ấy, Đan Linh, bằng xương bằng thịt. Tôi nhìn xung quanh và thấy mọi người đang ở đây quanh tôi: Đại uý Nhân, Bác sĩ Châu, Thiếu tá Hạnh,... Tất cả bọn họ, thật sự. Xúc động, tôi hỏi trong tiếng nấc nghẹn ngào vì đã thoát chết:
"Đã bao lâu rồi..."
"69 ngày"- Bác sĩ Châu đáp-" 69 ngày đúng cậu bé ạ."
"69 ngày tăm tối."- Đan Linh tiếp lời- "Ôi tớ mừng vì cậu đã trở lại..."
"Tớ cũng vậy"- Tôi thì thào-" 69 ngày tăm tối đã qua. Giờ ta sẽ bắt đầu những ngày tươi sáng."

-Hết-

(*): A/N:  Lời ở trên của nhân vật Hoà chỉ mang tính chất làm cho câu truyện có muối. Bạn nào có tên phạm vào 4 chữ ấy cho mình chân thành xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net