Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tồi tệ nó càng tồi tệ nếu không được gặp em.
  6 tuổi cái tuổi còn nít chơi đùa với mẹ thì người ấy đã rời xa tôi và để lại những nỗi ám ảnh mới.
  " Choang...choang" liên tục là những tiếng đổ vỡ của chén bát người đập nó không ai khác là mẹ tôi.
  "Ông đưa nó về đây thì mẹ con tôi sẽ dọn ra ngoài." Trước khi lấy mẹ tôi thì ba tôi có một mối tình với một người phụ nữ khác và có với nhau một đứa con. Vì bố tôi luôn dành tình cảm cho người phụ nữ kia và mẹ tôi cũng không đanh lòng chấp nhận nên cũng đi tìm người mới.
  "Cô có thể đi nhưng Triệu Phong phải ở lại."   Ba tôi chỉ vào mặt mẹ tôi nói.
  "Được tôi đi." Ký vào đơn ly hôn mẹ tôi xách và ly lên.
  "Mẹ đừng đi mẹ đừng đi ở lại với con đi mà." Khóc lóc van xin tôi giữ lấy chân mẹ không cho mẹ rời xa tôi.
  "Nín đi Triệu Phong. Mẹ không thể sống chung được với ba con nữa." Đẩy tôi ra mở mở cửa và ra đi. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc tôi không thấy người phụ nữ đó chở lại nữa.
  "Triệu Phong. Chào mẹ đi con." Ba tôi dắt về một người phụ nữ và một đứa con trai hơn tôi 1 tuổi.
  "Chào con mẹ là Vu Mân" vừa nói vừa chạy sấn tới người tôi đưa cánh tay ra rồi ôm lấy tôi.
  "Mẹ tôi! Chết rồi. Cô là ai! Nếu cô là mẹ tôi thì cô nên ở dưới địa ngục rồi." Cánh tay bị đẩy ra còn người ấy vô thức mà ngã xuống. Bên cạnh thì một cánh tay khác tiến đến vả thẳng vào mắt tôi một tiếng "chát"

  "Mất dạy. Từ bây giờ chở đi Vu Mân sẽ chở thành mẹ con và Triệu Phi sẽ trở thành anh trai con."
  "Anh trai! Mẹ tôi chỉ có mình tôi lấy đâu ra một người con nữa. Tôi không có anh trai cũng không có mẹ những người này đi ra khỏi nhà tôi mau." Tiếng nói vừa dứt thì một tiếng "chát" nữa vang lên dội thẳng vào mặt tôi. Cười khinh bỉ rồi nhìn lại một lượt căn nhà này căn nhà và 3 con người này khiến cho cuộc sống của tôi chở nên tối tăm hơn và chạy ra khỏi nhà.
  Một đứa con nít đang chạy dọc trên bờ sông chạy mãi đến khi ngã xuống cậu khom mình lại và bắt đầu khóc. Khóc mãi rồi đến khi người đó xuất hiện người mang đến cho cậu hi vọng về một cuộc sông tươi đẹp.
  "Êy. Bạn không sao chứ sao lại khóc một mình ở đây." Một đứa con nít mái tóc cột cao đôi mắt vẫn còn vương vấn nước mắt nhìn về phía tôi.
  "Vậy sao bạn lại khóc."
  "Mình đi chơi với bố mẹ ở bên sông vì mải chơi nên lạc mất bố mẹ rồi."vừa nói vừa khóc thút thít dần dần trở lên lớn hơn.
  "Cho bạn nè" đưa ra một chiếc kẹo 🍭 .
  "Bạn còn có bố mẹ đi tìm còn mình thì không được nữa rồi."
  "Hả" vẻ mặt ngơ ngác với chiếc kẹo trong mồm quay ra nhìn tôi.
  "Để mình đưa bạn về." Trên đường về kể chuyện cười cho cô ấy nghe khiến cho cô ấy cười nụ cười của đứa con nít hồn nhiên vui tươi.
  "Kia là cuối con sông người ta hay cắm trại ở đó bạn ra thử xem sao mình về trước đây."
  "Cảm ơn cậu. Tặng cậu cái này. Bùa bình an đó mẹ mình làm cho mình có 2 cái cho bạn một cái. Nó sẽ giúp bạn không khóc nữa"
  "Tạm biệt."
  Khoảnh khắc cô ấy quay mặt lại nói lời tạm biệt khiến cho mọi thứ trở lên chậm lại. Một đứa trẻ với nụ cười và đôi mắt ướt lệ khiến trái tim tôi trở lên ấm lên nhường nào.
  "Tạm biệt!"
  Cũng gần 10 năm kể từ khi ngày đó ấp đến, cuộc sống của tôi cũng dần trở nên quen thuộc với những ngày đụng mặt mẹ con họ.
"Triệu Phong về rồi tắm rồi ra ăn cơm đi con." Cuộc sống chỉ quanh quẩn đi học ăn cơm rồi chơi game khiến bản thân mình đánh mất đi nụ cười từ lúc nào không biết.
  "Tháng sau Triệu Phi sẽ về nước nó sẽ học với con." Bố tôi gắp miếng thịt vào bát bà ta.
  "Triệu Phi mới về còn hay giúp đỡ nó nhiều hơn đằng nào cũng là anh em."
  "Hai người vui là được hỏi ý kiến của tôi làm gì." Chiếc bát ăn dở được ném lại xuống bàn. Chiếc bùa lại khiến tôi người con gái đó
  "10 năm rồi cuộc sống của em giờ thế nào?"
  
  
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net