Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một dàn đại bác khai hỏa vang ra xa, và đống đá vụn trên bãi rác rung động.

Bọn Grauwolf chạy trên những bức tường vuông góc với sàn với tốc độ nhanh bất ngờ, tìm cách tấn công từ trên cao, rốt cuộc cũng chỉ để làm bia tập bắn khi chúng nhảy ra, nổ tung trên không trung.

Shinn nhìn quanh tìm mục tiêu mới và phát hiện cử động kì lạ của địch, rồi nhìn đi chỗ khác.

"Tất cả dừng bắn và tản ra."

Tất cả mọi người phản ứng ngay trước cái mệnh lệnh đột ngột kia, không hỏi thêm gì sất. Cần gì phải đi hỏi ngu như thế? Khi mặt tiền gặp khó khăn thì tiếp viện sẽ được gửi tới. Vẫn còn một đơn vị địch nữa chưa xuất hiện.

Iiiiiiiiiiiiiiiiiiiinn, có một tiếng kêu chát tai.

Trận mưa bom đến từ xa trải khắp mọi ngóc ngách, nổ đột ngột, và những mảng đất cháy đen nổ như bong bóng, bay tứ tung.

Đó là lượt bắn yểm trợ từ những khẩu pháo tự động 150mm, của drone đánh bom tầm xa "Scorpion".

Nhờ máy tính tính toán đường bay của đạn, xem ra chúng được bắn từ khoảng cách ba mươi km, hướng đông bắc. Tuy nhiên, thông tin này khá là vô dụng, họ có thứ vũ khí nào bắn xa đến thế. Họ chỉ có thể nhìn ra xung quanh và tìm những con chỉ điểm, vốn không thể thiếu được cho việc bắn tỉa từ xa---

"Handler One đến mọi đơn vị. Đang gửi vị trí dự đoán của các chỉ điểm. Xin xác nhận và tiêu diệt."

Shinn nâng mày. Trên cái bản đồ kĩ thuật số có ba chấm nhấp nháy. So sánh với vị trí mà cậu đoán được, Shinn ra chỉ dẫn cho bắn tỉa Krena ẩn mình trong mấy tòa nhà phía sau.

"Gunslinger (Krena), hướng 030, khoảng cách 1200, bốn đơn vị trên mái nhà."

"Đã rõ. Cứ để tôi."

"Handler One, truyền dữ liệu bằng laser có thể làm lộ vị trí của chúng tôi. Xin ra chỉ thị bằng âm thanh trong lúc thực hiện chiến dịch."

"...! Xin lỗi."

"Một nhóm chỉ điểm nữa đang tới. Xin tiếp tục tìm kiếm vị trí kẻ địch."

Pa, cậu có cảm giác có một nụ cười đang tỏa sáng bên đầu kia Para-RAID.

"Vâng!"

Shinn nhăn mặt khi nghe được câu trả lời thật lòng của cô gái Handler-- và ý thức của cậu lại được kéo về với chiến trường bằng những tia sáng và báo động đột ngột.

Những khẩu pháo tiếp tục nã đạn như vũ bão, không đếm xỉa gì đến đồng bọn. Cái chiến thuật man di này chỉ có bọn chúng, drone không người lái mới sử dụng được. Tai Raiden chỉ còn nghe được tiếng nổ bom, còn cậu tiếp tục tìm kiếm con mồi.

Nhìn qua làn đạn, có thể thấy rằng quân số địch vẫn còn nhiều hơn quân số ta rất nhiều. Chỉ một phát đại liên là hư hỏng nặng, còn một phát pháo tăng sẽ xé cậu ra thành từng mảnh.

Raiden phóng qua chỗ nấp, vào bóng của khu đổ nát và tìm thấy một vị khách ở đấy. Đó là Undertaker. Xem ra cậu đã hết đạn và đang chờ tiếp tế từ con Scavenger, Fido, như thường ngày.

"Bọn chúng khá đông."

"Chả phải chuyện này giống đi săn lắm sao? Cứ tận hưởng đi đã."

Shinn chắc là đã nghe được cuộc đối thoại với Seo, và trả lời mỉa.

"... Có nhiều Löwe hơn dự tính. Xem ra tiếp viện tới tiếp tế chúng rồi."

Shinn nói, giọng hờ hững y như kiểu nhắc mang ô lúc trời mưa. Mà Raiden cũng chưa từng thấy Shinn do dự một lần nào. Thanh niên này cho đến lúc chết rồi chắc vẫn thế, trước sau như một.

"Có khá ít chỗ nấp đấy. Cứ thế này thì kiểu gì cũng bị phát hiện, thôi thì quét sạch bọn chúng trước đã."

Tay cần cẩu của Fido thay hộp đạn, thế là nạp xong. Undertaker đứng lên.

"Tôi sẽ xử lí mấy con Löwe. Quyền chỉ huy và phần còn lại để cho cậu cả đấy.

"Đã rõ, Undertaker... về kiểu gì cũng bị ông già Audreht sạc thêm trận nữa cho coi."

Undertaker hình như phì cười. Nó phóng mình ra khỏi đống đổ nát.

Con Juggernaut đi từ chỗ nấp này sang chỗ nấp khác với tốc độ nhanh nhất có thể, và nhanh chóng áp sát bốn con Löwe. Hành động này không thể nói đơn giản là tự sát được, kể gì nói là mạo hiểm, và cô gái Handler kêu lên,

"Undertaker! Cậu đang làm g...!?"

Một con Löwe điều chỉnh lại khẩu pháo và khai hỏa. Undertaker chỉ né về một bên. Thêm một phát pháo nữa và cậu cũng chỉ né.

Bùm, bùm, bùm, bùm; cả người lẫn drone đều sẽ thành tro hết khi dính phải cơn mưa pháo 120mm này, thế mà Undertaker cứ thế né hết tất cả và tiến lên phía trước. Cậu không điều chỉnh hướng đi theo hướng của những khẩu pháo, mà theo kinh nghiệm và linh tính, cùng với kĩ năng lái ác liệt, như một bộ xương không đầu bò quanh.

Bốn con Löwe xem ra nổi máu lên hết cả rồi. Chúng quay lại, nhìn xuống đầy hung bạo, rồi xông thẳng đến một cách bùng nổ.

Cơ thể sắt thép vốn rất nặng, thế mà chúng có thể tăng tốc tối đa không một tiếng động và lao thẳng tới Undertaker. Độ cơ động của địch, được tăng thêm bởi những bộ chống shock và một bộ truyền động tuyến tính cực mạnh.

Tám cái chân hơi co lại, và một con nhảy thẳng lên tính đè bẹp cậu. Lúc đó--

Undertaker nhày lên ngay lập tức.

Nó nhày qua bên tránh con Löwe, quay vòng vòng trên không tiếp đất, rồi lại búng mình lên không. Undertaker leo lên chân con Löwe, đạp lên khớp nối, leo nhanh tới chỗ khẩu pháo, dang chân, cúi mình về phía trước, và chĩa thẳng nòng súng 57mm vào.

Đó rõ ràng là chỗ có giáp mỏng nhất, phía trên đuôi pháo.

Khai hỏa.

Kíp nổ ngắn nhất được kích hoạt, và viên đạn nổ xuyên giáp chọc thủng lớp giáp, rồi phần chất nổ, vốn có thể tạo ra vận tốc nổ lên đến tám ngàn mét trên giây, bùng lên bên trong con Löwe.

Undertaker vừa nhảy ra xa con Löwe đang bốc khói đen mù mịt vừa để mắt đến con thứ hai. Cậu khéo léo né hết làn đạn tập trung vào cậu, và vung lưỡi kiếm HF, một vũ khí cận chiến không ai trang bị ngoài Shinn, vì uy lực thì cao mà tầm đánh thấp quá.

Khi con thứ hai mất thăng bằng, cậu leo lên và nã đạn vào lưng nó, nhân tiện chặn luôn pháo của con thứ ba. Trong lúc cảm biến yếu ớt của con Löwe kia bị lửa đánh lạc hướng, cậu bắn ra một cái neo dây, gắn vào một tòa nhà gần đấy, nhảy thẳng lên con thứ ba đang mòng mòng quay pháo khi mất mục tiêu, rồi khai hỏa.

"!"

Cậu có thể cảm nhận sự ngạc nhiên đến không nói được của người bên kia Para-RAID.

Nếu mà người thiết kế cái quan tài khung nhôm kia nhìn thấy cái cảnh tượng này, chắc hắn sẽ đổ gục và sùi bọt mép vì sợ hãi. Raiden nheo mắt nhìn Shinn chiến đấu.

Juggernaut không phải thứ được thiết kế để chiến đấu kiểu ấy. Nó chỉ là một thứ vũ khí tự sát, thiếu cả hỏa lực, giáp và độ cơ động, chỉ một phát là đi và chỉ không vô dụng khi nó còn bắn được. Đánh bại được một con Löwe đã là điều không tưởng, nói gì đến nhiều con.

Tất nhiên, cái giá phải trả là rất lớn.

Chân của Juggernaut khá mong manh, và với áp lực quá mạnh thì sau trận chiến thì chúng sẽ hư hết, và trở thành miếng mồi ngon cho những con khác đang tìm cách bảo vệ đơn vị chính, Löwe. Tuy nhiên, nhờ công sức của Shinn, Raiden và những người khác mới an tâm tiêu diệt hết những đơn vị khác, và kết quả đã được định sẵn cả rồi. Raiden thật ra khá tò mò về việc Shinn sống sót đến tận bây giờ. Trong năm năm liền, con quái vật này không hề chết đi, và vẫn tiếp tục tồn tại bằng cách đó.

Tiếc thật, Raiden luôn nghĩ như thế.

Đã ba năm rồi, họ chiến đấu cùng nhau. Đã ba năm rồi, Raiden là cấp phó của Shinn. Cả hai người đều có tên mã riêng, nhưng Raiden không tài nào bắt chước chuyển động của Shinn được. Vốn đã có may mắn bảo vệ, nếu có đủ thời gian và trang bị, Shinn có thể tự mình gánh việc việc xóa sạch quân thù, và cậu có tố chất làm anh hùng trong mọi thời đại.

Tuy nhiên, Shinn đã sinh nhầm thời. Nếu như cậu xuất hiện sớm hơn, như thời đại hiệp sĩ chẳng hạn, cậu sẽ là một chiến binh danh tiếng, và nếu như cậu tham gia vào cuộc chiến cuối cùng của nhân loại, cậu sẽ là một anh hùng ghi danh sách sử.

Đây là một chiến trường ngu ngốc, và Shinn không có hi vọng nào được như thế.

Cậu không có quyền làm người, không có chỗ chôn thân, không có một chút gì để lại cho đời. Cậu là thứ vũ khí dùng một lần, chết thì bỏ đi, phơi thây chỗ xó xỉnh nào đấy trên chiến trường. Số phận của cậu cũng sẽ như số phận của hàng triệu những đồng minh trên chiến trường, không còn gì ngoài bộ xương nát mục.

Những đám mây Eintagsfliege bắt đầu tan đi, và ánh nắng lại chiếu xuống, trong khi số còn lại rút lui dưới sự trợ giúp của đám Scorpion. Những con drone lạnh giá không bao giờ biết căm thù vì đồng đội hi sinh, chỉ cần thiệt hại vượt quá một cái hạn ngạch nào đấy, chúng sẽ cho rằng nhiệm vụ sẽ không bao giờ hoàn thành được, rồi lập tức rút lui.

Mặt trời lặn dần, tỏa nắng xuống Undertaker, giữa đám tàn dư của bọn Löwe. Ánh sáng phát ra xung quanh bóng hình của nó.

Ánh sáng ấy, đẹp lắm, như ánh trăng bao quanh lưỡi gươm cổ vậy.

Nếu như địch không đi đánh đêm, thì họ có thể tự do, làm gì thì làm trong khoảng vài tiếng đồng hồ từ lúc ăn tối xong đến lúc tắt đèn.

Angel lau dọn phòng bếp, pha cà phê, và quay về với mọi người đang quây quần ở khoảng sân trước nhà xưởng.

"Rồi, một phát vào Master Bear và hai phát vào Rabbit Knight. Bảy điểm cho Haruto!"

"Argh, trượt mất hai phát. Mình bắn súng lục chán quá~"

"Oho, Fido tự nhiên đưa thử thách ra kìa!

Xếp mấy cái lon nghiêng nghiêng tí! Hãy xem người kế tiếp, Kino, sẽ vượt qua thế nào!?"

"Các chú chơi thật luôn sao...ahh! Bằng răng mà vượt được! Kế tiếp! Ai kế tiếp thì mau lên!"

"Tôi đây. Eh... Kaie Tanya, lên sàn đây!"

"Ok, hai điểm."

"Woah, bắn năm phát trúng hết năm. Thật đúng như dự đoán, Raiden."

"Hmph, quá đơn giản."

"Huh, đừng kiêu căng thế. Lên đi, Krena! Cho họ thấy kĩ nghệ thần thánh của cậu đi!"

"Ok, cứ để cho tôi! Fido, khỏi xếp xiếc gì cả, ném lên trời hết đi!"

"""""Woooooaaaaahhhhhhhhhhhh!!!!""""

"...Chà, hôm nay mày làm khó quá, Fido. Cái hình tháp này khó hơn lúc trước đấy."

"Shinn, lượt cậu kìa."

"Nn."

"......Woooooaahhhh, cậu vượt qua hết rồi. Đúng thật khó chịu như mọi khi..."

Sau bữa tối thì có rất nhiều lon rỗng, và mọi người rút súng ra bắn chơi. Seo vẽ mấy con thú dễ thương lên lon để đánh dấu điểm, còn Fido đi nhặt lon bị bắn rơi rồi xếp lại theo hình tháp hay kim tự tháp.

Angel vừa ngắm bầu không khí rộn ràng này vừa mỉm cười.

Bữa tối có thể nói là khá thịnh soạn. Họ xé thịt heo ra và nướng trên lửa, thêm thật nhiều sốt quả lý chua, ăn cùng với rau củ vườn trồng, sữa hộp và súp kem nấm. Ngồi trong canteen ăn thì không vui mấy, nên mọi người đem bàn ra ngoài sân hết cả. Mấy người nấu ăn hôm nay phải làm nhiều thứ quá, thế là mọi người đều xúm vào phụ giúp.

Vui lắm. Cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi ở chung với mọi người.

Shinn không nhìn những cái lon cậu bắn ngã, và bắt đầu lật sách ở một góc xa xa cái chỗ náo loạn kia. Angel để cốc cà phê trước cậu.

"Làm tốt lắm."

Shinn chỉ đưa mắt nhìn Angel. Cô đưa cái khay đựng cốc cà phê cho Daiya và ngồi xuống đối diện Shinn.

Cậu ta vẫn tiếp tục tập trung vào cuốn sách dày cộp. Một con mèo đen vuốt trắng, được đội này nhận nuôi, đang phải đánh vật với mấy trang sách, giành lại sự chú ý của Shinn. Cô mỉm cười.

"Cuốn sách đó có thú vị không?

"Không hẳn."

Shinn trả lời, nhưng chắc thấy mình nói ít quá, nên thêm vào,

"Khi tôi nghĩ về những vấn đề khác thì tôi không bận tâm lắm đến cuốn sách."

"...Hiểu rồi."

Angel vừa nói vừa hơi nhăn mặt. Đó là điều duy nhất mà cả cô lẫn đồng đội đều không chia sẻ với cậu được.

"Cảm ơn, vì mọi việc."

Đột nhiên, thiết bị RAID nóng lên.

"Mọi người, giờ này liệu có thích hợp?"

Giọng của cô Handler vang lên. Cô đã làm việc được một tuần rồi, và mỗi ngày, cô đều giao tiếp với mọi người vào đúng giờ này sau bữa tối, không sót một ngày.

"Không có việc gì đâu, Handler One. Hôm này làm tốt lắm."

Shinn trả lời thay mọi người. Mắt cậu vẫn nhìn vào cuốn sách, nhưng con mèo kia không cho cậu sang trang, nên cậu giơ sách lên.

Những người đang chơi nhanh chóng kéo chốt lấy đạn ra, và cất súng đi. Chính quyền đã cấm tiệt các Eighty Six mang súng để tránh nổi loạn. Tuy nhiên, vì chả có ai đến kiểm tra nên họ lấy súng từ một căn cứ quân sự bỏ hoang gần đó.

"Yeah, đội các bạn làm tốt lắm. Undertaker... mọi người đang chơi trò gì à? Nếu tôi đang làm phiền các bạn, xin thứ lỗi cho, nên các bạn cứ tiếp tục đi."

"Chỉ đang giết thời gian thôi. Xin đừng bận tâm."

Các bạn có thể tắt Para-RAID đi nếu như không muốn nói, cô gái đó đã nói thế trong ngày đầu tiên họ đồng họ hóa với nhau, nên họ tắt hết và thi ném dao. Shinn đành trả lời thay họ và để mắt đến họ. Raiden, Seo, Kaie, và một số nữa xem ra đang nghỉ ngơi uống cà phê, kéo ghế ra ngồi hay chễm chệ luôn trên bàn.

"Thật sao? Các bạn xem ra đang chơi vui mà... dù gì thì."

Xem ra Handler của họ cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi. Shinn có thể thấy được cặp mắt nghiêm nghị của cô ngay trước mặt.

"Undertaker, hôm nay tôi có vài lời muốn nói đây."

Nghe như một thành viên hội học sinh nhẹ nhàng nhắc nhở một học sinh ưu tú ấy, không như kiểu cấp trên trách móc. Shinn chỉ nhấp cà phê, chả quan tâm gì đến cô chủ nhỏ. Cậu không định lắng nghe một Handler trốn đằng sau bức tường thành.

"Nói về việc gì cơ?"

"Về báo cáo tuần tra và chiến đấu. Hình như chúng không bị gửi nhầm... tôi thấy toàn bộ đều giống nhau như đúc."

Shinn nâng mày.

"Cô đọc hết chúng sao?"

"Chỉ những phần sau khi cậu chuyển về Spearhead thôi."

"......Cô vẫn làm điều đó sao?"

Raiden nhìn một cách ngạc nhiên, nhưng Shinn mặc kệ.

"Cô muốn biết thêm về mặt tiền để làm gì? Chỉ tổ phí thời gian."

"Phân tích chiến thuật và đội hình là một phần trách nhiệm của Handler chúng tôi cơ mà."

Nói xong, cô Handler dịu giọng đi,

"Tôi hiểu là cậu không gửi đi cái nào vì không ai trong chúng tôi đọc nó cả. Đó là lỗi của chúng tôi, và tôi sẽ không khiển trách cậu, nhưng từ đây xin viết chúng cho tôi. Tôi sẽ đọc chúng."

Phiền quá.

Shinn nghĩ thế, và trả lời.

"Tôi viết tệ lắm."

"Lì lợm quá đấy."

Daiya lẩm bẩm, và Shinn mặc kệ và tiếp tục lật cuốn sách triết học dày cộp trên tay.

Tất nhiên, Handler không biết được cậu đang làm gì, vì cô có ở đây đâu. Chắc cô nghĩ rằng một Processor bị giam trong trại tập trung từ bé có thể chưa được dạy kiến thức cơ bản, và nói một cách lúng túng,

"Ah... xin lỗi. Nhưng nếu đúng như vậy thì tôi nghĩ cậu nên rèn luyện viết lách thêm. Chắc chắn nó sẽ có ích về sau."

"Ai biết được?"

"..."

Cô Handler rõ ràng đã nản lòng lắm. Ít ra thì cậu vẫn biết đọc mà. Seo khịt mũi kệ hết sự đời, ném con dao trúng ngay con búp bê công chúa dễ thương, và đẩy nó rơi xuống.

Kaie hơi ngẩng đầu lên, hai tay vẫn cầm cái cốc,

"Không, nó sẽ hữu ích đấy, phải không Undertaker? Thói quen của cậu là đọc sách cơ mà... cuốn cậu đang đọc chả phải là sách triết học sao? Nhìn hơi khó đấy."

Đầu bên kia Para-RAID im lặng đến đáng sợ.

Handler cất lời. Giọng cô vẫn dịu, và cô có lẽ đang mỉm cười, nhưng vì lí do nào đó, giọng nói đấy chứa một áp lực bất thường.

"Undertaker?"

"...Đã rõ."

"Xin gửi hết tất cả các báo cáo từ giờ trở đi, cậu hiểu chưa? Kể cả báo cáo chiến đấu nữa. Tất cả mọi thứ."

"Tôi gửi dữ liệu từ bộ ghi nhớ không được sao?"

"Không được. Xin hãy viết chúng."

Shinn chặc lưỡi. Kaie, đang nhìn mặt cậu cảnh giác, run bắn người, mảng tóc đuôi ngựa sau lưng đung đưa. Cô lập tức chắp tay lại và cúi đầu xin lỗi. Không phải lỗi cậu đâu, nhưng Shinn chỉ phẩy tay.

Trời ạ... cô Handler thở dài, xem ra đã hiểu tại sao mà cậu ta không gửi báo cáo. Cô bình tâm lại, và nói.

"Phân tích ở đây sẽ rất hữu ích trong việc tổ chức chiến thuật. Dữ liệu chiến đấu của dân chuyên các bạn sẽ tạo điều kiên cho việc đó. Lên kế hoạch kĩ càng sẽ giảm bớt tỉ lệ thương vong, và giảm bớt thiệt haị cho các bạn, nên tôi mong các bạn hỗ trợ."

"..."

Shinn không trả lời, và cô Handler cũng chỉ im lặng. Có lẽ cô nhận ra, vì lỗi của Handler nên các Processor không ai tin tưởng họ.

Rồi, giọng cô trở nên vui tươi hơn, chắc để gỡ bỏ đi sự ngượng ngịu từ lúc nãy.

"Dù gì thì, cái ngày viết trên báo cáo cũng đã khá lâu rồi, cậu có báo cáo này từ ai à? Hay từ đó đến nay nó không được chỉnh sửa lần nào?"

"À, thanh niên này lúc nào chả thế, Handler One. Cậu ta lúc nào cũng thế cả, trước khi tôi biết cậu ta đã thế rồi."

Raiden nhảy vào trêu ghẹo. Handler xem ra đang nháy mắt bối rối.

"Werewolf, cậu biết Undertaker lâu chưa?"

Kaie nhún vai,

"Chúng tôi, hơn nửa đều như thế cả. Thí dụ như Black Dog (Daiya) và Snow White (Angel) từ lúc ghi danh đều chung đội với nhau, còn Falke (Haruto) và tôi ở chung với nhau được một năm rồi. Laughing Fox (Seo) và Gunslinger (Krena) vào chung đội với Undertaker (Shinn) và Werewolf (Raiden) cũng hai năm rồi.... Hai cậu biết nhau được hai năm, nhỉ?"

"Ba năm."

Raiden đáp lại, và Handler im lặng.

"...Đã bao lâu từ lúc mọi người nhập ngủ rồi?"

"Mọi người đều bước qua năm thứ tư. Ahh, Undertaker là lão luyện nhất ở đây đấy, được năm năm rồi."

Cô Handler xem ra khá hào hứng.

"Vậy Undertaker sắp xong nghĩa vụ... khi nghỉ rồi cậu sẽ làm gì? Có nơi nào mà cậu muốn đi đến hay nhìn thấy không?"

Mọi người tập trung hết vào Shinn. Cậu vẫn tiếp tục đọc, và trả lời,

"Ai biết được, tôi chưa nghĩ đến đó."

"Hiểu, rồi... nhưng, tôi nghĩ giờ là lúc tốt để nghĩ về điều đó rồi đấy. Có thể cậu sẽ nghĩ ra điều gì đó; tôi chắc rằng nó sẽ khá thú vị."

Bỗng dưng, Shinn mỉm cười. Con mèo ngái ngủ bên cạnh cậu gãi tai, và nhìn về phía cậu,

"Có lẽ thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net