Chương 45: lần đầu tiên chỉ có hai người ăn cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Cảm giác được đỉnh đầu bị tầm mắt lạnh lẽo chiếu tới, Tô Thiên Từ theo bản năng mà ngẩng đầu, đột nhiên bắt gặp ánh mắt thâm sau khó dò của Lệ Tư Thừa.

Lãnh.
Hảo lãnh!
Tô Thiên Từ giật mìn tâm tình căng thẳng, lại thấy hắn chậm rãi đi xuống.
Bước chân từ tốn mà bước xuống, ánh mắt chung thủy vẫn không rời khỏi Tô Thiên Từ, lúc này đây cô đang mặc trên mình một chiếc váy màu xanh ngọc bích, một chân đặt trên sô pha, dựa vào thành ghế, mà một chân khác đ lại đặt trên tay vịn, từ góc độ của hắn nhìn xuống dưới, vừa nhìn thấy cặp đùi trắng nõn, lộ ra một phần quần nhỏ kiểu dáng vô cùng an toàn......
Khuôn mặt nhỏ lập tức liền ' tạch ' một cái có chút đỏ, hét một tiếng ngồi thẳng thân mình.
"Kia sao có thể a," Lục Diệc Hàn không có nhận thấy được Tô Thiên Từ khác thường, mở ra tủ lạnh, lấy một lon Coca, "buổi tối Thứ Bảy thế nào? tôi sẽ mời cô ăn bữa tiệc lớn."
Tô Thiên Từ bị Lệ Tư Thừa kia nhìn chằm chằm bằng một đôi mắt tràn ngập tính xâm lược , chỉ cảm thấy da đầu có chút căng ra, trong lúc nhất thời, nghe thấy Lục Diệc Hàn nói giống như là đọc chú ngữ bên tai, lung túng đáp ứng hai câu, rồi đem tắt điện thoại.
Tim, đạp đến loạn xạ!
Thật lạ là,Tô Thiên Từ cảm giác chột dạ.
Giống như là......

Ngoại tình bị bắt gian.
"nói chuyện xong rồi?" Lệ Tư Thừa nheo nheo mắt, thanh âm hơi khàn khàn, vừa lãnh vừa trầm như vừa đi qua mưa đá.
Vẫn là ngữ khí như vậy, so với ngày thường không có gì khác nhau.
Nhưng, Tô Thiên Từ tâm tư lại loạn lên rồi, vội vàng nói sang chuyện khác, "Cuối cùng anh đã trở lại, em còn tưởng rằng anh sẽ tăng ca đấy."
Lệ Tư Thừa nhướng mày, đứng thẳng thân mình, một tay để trong túi quần , hỏi lại, "cô rất hy vọng tôi tăng ca?"
Giọng nói Tô Thiên Từ cứng lại, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì mới phải.
Chẳng phải thời điểm này kiếp trước, Lệ Tư Thừa phải tăng ca.
Hơn nữa, một lần chính là ba ngày.
Mỗi khi cô gọi điện thoại thúc giục hắn về nhà , hắn đều chỉ nói một từ —— bận!
Hiện tại, như thế nào lại không ' bận '?
Tô Thiên Từ hậm hực , thấp giọng nói: "Như thế nào lại......"
Không khí, nhất thời có chút xấu hổ.
Người hầu đúng lúc ra tiếng: "Cậu chủ, cô chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong."
"được !" Tô Thiên Từ có chút cảm kích mà nhìn Dung mẹ một cái,hợp lí hợp tình mà đi rửa tay ngồi vào bàn ăn .
Lệ Tư Thừa không nhanh không chậm từ lầu hai đi tới, mỗi một bước, đều mang theo tiếng bước chân rất nhỏ.
Rât có tiết tấu , trầm ổn lạnh lẽo.
Giống như là đế vương cổ đại, cao cao tại thượng, chỉ là tiếng bước chân này, mỗi bước đều khiến Tô Thiên Từ cảm giác bị áp bách.
Đương nhiên, phần lớn là bởi vì Tô Thiên Từ chột dạ.
Nhưng là, tại sao cô lại chột dạ?
Cô rõ ràng, cũng không làm gì sai không phải sao?
Tô Thiên Từ ngẫm nghĩ, trong lòng lập tức dễ chịu hơn nhiều.
Tay cầm chiếc đũa gắp đồ ăn, thong thả từ tốn mà nhai.
Động tác ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta có cảm tình tốt đẹp.
So với hai ngày trước, quả thực khác nhau như trời với đất.
Cách ăn uống là thói quen được hình thành từ lâu ngày, thông qua đó còn nói nên tính cách con người ta.
Ngắn ngủn mấy ngày,sao có thể thay đổi lớn đến như vậy?
Hay là, hai ngày trước kia đều là giả vờ?
Có điều giả bộ thành bộ dáng vô dụng như vậy, đối với cô có gì tốt chứ ?

Lệ Tư Thừa cảm giác chính mình càng ngày càng không hiểu nữ nhân này.


Thu liễm tâm tư, động tác ưu nhã mà nắm chiếc đũa, duỗi tay, liền đưa về hướng đĩa tôm trên bàn .
Trùng hợp, Tô Thiên Từ cũng hướng đũa tới đây,hai đôi đũa vô tình chạm vào nhau gây ra tiếng vang rất nhỏ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net