Chương 46 cô gái này, thế nhưng lại ngại hắn dơ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tô Thiên Từ theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn Lệ Tư Thừa , cũng không ngờ hắn cũng đang nhìn lại đây.

Chốc lát, bốn mắt nhìn nhau.
Lệ Tư Thừa nhìn cô, trước mắt mờ mịt một tầng nói không nên lời.
Tô Thiên Từ nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, đem chiếc đũa buông xuống, nói: "Dung mẹ, đổi giúp tôi đôi đũa mới."
Lệ Tư Thừa có thói quen sạch sẽ.
Tô Thiên Từ kiếp trước lại không biết, có một lần cùng hắn ăn cơm, trong lúc vô tình chiếc đũa vô tình đụng phải đũa hắn, hắn liền nổi trận lôi đình, tức giận đùng đùng.
Hắn nói: Như vậy là muốn tôi ăn nước miếng cô? hả?
Tô Thiên Từ bị dọa đến ngẩn ngơ, căn bản không biết mình làm sai cái gì.
Nhưng là, hắn ngay sau đó lại nói: Đáng tiếc tôi không muốn ăn nước miếng cô, dơ!
Sau đó, lập tức cho người hầu đổi đũa.
Vì tránh cho nước miếng của mình ' dơ ' đến hắn, Tô Thiên Từ đã cơ trí mà tiên hạ thủ vi cường(ra tay trước).
Ai biết được, Lệ Tư Thừa nghe thấy Tô Thiên Từ nói như thế, ngược lại cảm thấy vô cùng bực bội, đem chiếc đũa bạc gắt gao nắm chặt trong tay.


Gương mặt anh tuấn vốn đã lạnh lùng, vào giờ phút này càng cực kỳ băng giá, ngay cả độ ấm quanh thân hắn, đều như nhanh chóng giảm xuống vài phầ, lạnh đến thấu xương.
Tâm trang Lệ Tư Thừa thay đổi , Tô Thiên Từ cảm giác thật khó hiểu.
"Làm sao vậy?"
"A......" Lệ Tư Thừa thấp thấp cười, làm Tô Thiên Từ giật mình khó hiểu.
Ngay lúc cô cho rằng hắn muốn tức giận, hắn chỉ đem chiếc đũa hung hăng đặt xuống, đứng dậy, bỏ đi.
Nữ nhân này, thế nhưng lại ngại hắn dơ?
Được , được lắm!
Dáng người cao dài , rất nhanh đã bước lên tầng hai,hung hăng mà đóng cửa phòng ngủ rầm một tiếng vang khắp nhà.
Tô Thiên Từ càng nhìn càng khó hiểu, trong lòng cũng bực bội vô cùng.
Người đàn ông này, thật đúng là âm tình bất định!
Quyết định không để ý tới anh ta, Tô Thiên Từ tiếp tục vùi đầu ăn uống.
" cô chủ......" Dung mẹ lên tiếng, cau mày có chút lo lắng, "cậu chủ thế nào lại khó chịu như vậy?"
Nhắc tới điều này Tô Thiên Từ liền khó chịu, cười lạnh một tiếng: "Hắn có bệnh!"
Dung mẹ: "......"
Thở dài một tiếng, "cậu chủ đúng thật là có bệnh bao tử, dạ dày hắn không tốt lắm, không thể để bị đói, cô chủ, cô đi kêu hắn xuống dưới ăn cơm đi."
"Không đi, tôi còn ăn chưa no."
Tô Thiên Từ trong lòng tràn đầy oán khí, đời trước đã bị hắn khi dễ cả đời, đời này còn muốn cho cô đi hầu hạ?
Nằm mơ!
Cơm nước xong, Tô Thiên Từ liền tự mình lên lầu, phát hiện đồ đạc trong phòng mà cô chuẩn bị đã biến đi đâu mất, không biết từ khi nào đã bị dọn đi.
Sửng sốt, xoay người liền đi tìm Dung mẹ.
Thì ra, Dung mẹ cho rằng cô vào sai phòng, cho nên lại giúp cô dọn toàn bộ về phòng ngủ chính bên kia!
Tô Thiên Từ trong lúc nhất thời, khóc không ra nước mắt.
Nhưng là, vẫn là đi tới phòng ngủ chính, gõ cửa: "Lệ tiên sinh."
Không có đáp lại.
Một người cuồng ngạo giống như Lệ Tư Thừa, trước nay đều không khóa cửa.
Bởi vì hắn tự tin, sẽ không có người nào dám xông vào hắn phòng.
Tô Thiên Từ thử mở cửa, quả nhiên, cửa không có khóa!
Vừa vào cửa, trong phòng không ai.
Ngược lại là trong phòng tắm, truyền đến tiếng nước róc rách chảy.
Hắn đang tắm rửa.
Tô Thiên Từ ngược lại thở phào nhẹ nhõm,hiện tại, muốn đem đồ vật dọn về phòng cũ.
Tới tới lui lui vài lần, mới dọn một nửa, Tô Thiên Từ nóng phừng phừng, thở hồng hộc.
Lệ Tư Thừa bước ra từ phòng tắm, liền thấy cô đang đông đi dạo tây đi dạo mà dọn đồ đi.


"Đang làm cái gì?"
"Dọn đồ."
"Dọn đi nơi nào?"
"sang phòng đối diện." vẻ mặt Tô Thiên Từ đương nhiên, ngồi dậy, quay đầu, liền thấy một cảnh 18+ đặc sắc...... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net