Epilogue - And Now You're Mine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

And now you're mine.

Rest with your dream in my dream.

Love and pain and work should all sleep, now.

The night turns on its invisible wheels,

And you are pure beside me as a sleeping amber.

No one else, Love, will sleep in my dreams.

You will go, we will go together, over the waters of time.

No one else will travel though the shadows with me, only you, evergreen,

ever sun, ever moon.

Your hands have already opened their delicate fists and let their soft

drifting signs drop away;

your eyes closed like two gray wings, and I move after, following the folding

water you carry, that carries me away.

The night, the world, the wind spin out their destiny. Without you, I am

your dream, only that, and that is all.

– Pablo Neruda, And Now You're Mine (Love Sonnet LXXXI) as read by Andy Garcia and Julia Roberts from the Il Postino (The Postman) soundtrack.

Trong những mối quan hệ ai đó từng trải qua, luôn có những ngày quan trọng và đáng nhớ hơn những ngày khác. Dù với bất kỳ lý do gì, buồn đau cực độ hay hạnh phúc bất ngờ, chúng ta luôn nhớ tới những ngày đó. Mỗi lần mặt trời lên hay lặn xuống, ký ức về một mùi hương, một ánh mắt hay một nụ cười, chúng đều trở thành những mảnh ghép làm nên bức tranh cuộc sống đầy màu sắc, mỗi mảnh ghép ấy, không mảnh nào giống mảnh nào, nhưng lại cần có nhau để tác phẩm có thể hoàn thành và tràn đầy ý nghĩa...

*******************************

Ngày 31 tháng 12 năm 2003

Cuối cùng Harry Potter cũng tìm được sự bình yên trong tâm hồn.
Một buổi sáng chủ nhật êm ả, Harry nằm trên giường trong trang phục nguyên thủy, và ngắm nhìn người con gái đang say giấc nồng bên cạnh. Hermione Granger đang nằm sấp, úp mặt về phía nó, mái tóc hoang dại của cô xõa đều ra khắp gối như những ngọn lửa ấm áp. Tay trái của cô đặt trên ngực nó, môi khẽ mỉm cười. Tấm mền tuột xuống tới thắt lưng, để lộ tấm lưng trần rám nắng của cô.

Nó nhìn cô với vẻ hài lòng, không tin được rằng cô đang nằm trên giường cạnh nó. Những hơi thở đều của Hermione như đang xoa dịu tâm hồn Harry.
Nhanh thật, mới đó đã ba năm. Ba năm kể từ ngày hai đứa ôm nhau, khụy xuống trước mộ bà Granger. Ba năm kể từ khi hai đứa lần đầu chịu thừa nhận tình cảm của mình.

Nó lướt nhẹ ngón tay theo thân người cô. Ba năm qua chẳng dễ dàng gì cho tụi nó. Vết thương lòng vẫn còn là một gánh nặng, đeo đẳng trên vai hai đứa. Tụi nó phải đương đầu, đối mặt với những phút giây đau khổ ấy. Tuy nhiên, đêm đó cả hai đã hứa với nhau sẽ không chịu đựng những chuyện buồn một mình nữa. Với mỗi nỗi đau hay ký ức không vui, họ sẽ luôn ở bên nhau, nắm tay nhau và cùng vượt qua tất cả.

Hermione đã dọn về sau khi tụi nó đến với nhau được sáu tháng. Cô muốn quay về ngay cơ, nhưng sếp của Hermione chẳng dễ dàng gì buông tha cô. Phải mất đến sáu tháng Hermione mới có thể thuyết phục để ông cho cô đi. Nửa năm đó quả thật là mùa độn thổ, cứ Paris rồi lại London, London rồi lại về Paris, làm hai đứa mệt phờ cả lên. Cũng may tụi nó còn hai tấm gương, nối liền đôi bờ xa cách.

Cả hai đã dọn vào sống chung ngay khi cô chuyển công tác. Đó chỉ là một sự thay đổi nho nhỏ. Hai đứa sống một cuộc sống giản dị bình thường như bao cặp đôi khác, với những trận cãi vã lặt vặt. Harry đặc biệt thích thú với những giây phút như thế, chưa kể đến chuyện dỗ dành làm hòa đầy hứa hẹn sau đó nữa chứ.

Tụi nó chưa bao giờ phải cãi nhau long trời lở đất như Hermione và Ron, tạ ơn Merlin. Thường thì tụi nó gây nhau thầm lặng và vì những nguyên nhân sâu xa hơn – như tính cách hai đứa vậy. Dù thế, tụi nó chưa bao giờ nói đến hai chữ "chia tay", ngay cả trong những lúc giận điên người. Cả hai luôn biết kiềm chế, sẵn sàng lùi một bước. Bản năng muốn bảo vệ đối phương đã lấn át những cơn giận dữ và phiền muộn của nhau.

Đối với Harry, ba năm qua thật là tuyệt diệu, đầy rẫy những thử thách và thay đổi. Chia sẻ cuộc đời mình với đối phương là một điều rất tự nhiên, là điều mà tụi nó đã làm gần như hết cả đời mình. Thường thì cả hai hay dành thời gian xem phim với nhau, hoặc nếu Hermione đủ sức lôi kéo hay dụ dỗ được Harry, họ sẽ cùng đi xem một vở kịch ở một sân khấu West End. Hai đứa cũng thích đi dạo siêu thị muggle lắm, cứ tranh luận ùm xèo cả lên về khẩu vị và dinh dưỡng trong từng món ăn.

Ngạc nhiên nhất là chuyện bạn bè đã đón nhận chuyện hai đứa đến với nhau khá dễ dàng. Họ bảo chuyện đó không thể tránh được với hai đứa chúng nó. Lạ thật, dường như tụi nó là hai người cuối cùng biết những chuyện mà thiên hạ đã biết từ lâu.

Ron tỏ ra rất nhiệt tình khi biết chuyện. Nó thậm chí còn kéo Harry vào một góc riêng nói chuyện khi tụi nó ăn tối cùng nhau. Ron bảo mặc dù nó chưa bao giờ nhận ra, nhưng sâu thẳm trong tiềm thức nó luôn biết cuộc tình giữa mình và Hermione sẽ chẳng kéo dài mãi mãi. Hồi đó tụi nó không biết mình đang làm gì hay thậm chí là thay đổi vì đối phương. Cuối cùng, những khác biệt giữa cả hai đã tách chúng ra khỏi đời nhau. Ron mừng vì cuối cùng Hermione cũng tìm được người đàn ông mà cô ấy cần. Một người thật sự hiểu cô ấy, chứ chẳng phải một người hễ có dịp là ngay lập tức chọc sùng Hermione.


Ron đóng vai trò sứ giả, là cầu nối để hàn gắn mối quan hệ của Harry và Hermione với nhà Weasley. Mặc dù mấy đứa con đã chấp nhận chuyện này, bà Weasley vẫn nhất mực không, còn ông Weasley dù không nói ra mặt nhưng vẫn tỏ ra xa cách.Chuyện này đã dần làm giảm số lần chúng nó đến dự những bữa trưa chủ nhật hàng tuần ở trang trại hang sóc. Cho đến một lần hai đứa đến dùng bữa vì anh Geogre và Ron cứ nài nỉ mãi, thái độ của bà Weasley đã làm cho ngay cả Ron cũng phải bực mình. Bà bắt Charlie ngồi chen giữa Harry và Hermione, Ron ngồi bên phải Hermione và Ginny thì ở bên trái Harry. Vì lịch sự, cả hai chẳng nói gì mà chỉ thầm trao đổi với nhau vài cái nhìn, thống nhất rằng sau khi ăn xong, hai đứa sẽ xin về sớm. Tuy vậy, Ron lại giận hết sức, mặt nó đỏ gay cả lên. Và Ron chịu hết nổi khi má nó cố tình nhận xét về vẻ im lặng bất thường của Ginny trước mặt Harry. Ron đứng phắt dậy, bảo với má rằng đây là chuyện của họ, họ có quyền lựa chọn, và dù bà có thể nói với họ cảm giác của mình, bà không có quyền bắt họ phải cư xử theo sở thích của bà. Và rồi một trận khẩu chiến chưa từng có trong nhà Weasley đã nổ ra khi ông Arthur ra sức an ủi vợ và mắng Ron là 'đứa hỗn hào'. Bill, Geogre và Percy đứng về phía Ron, dù vậy họ cố nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất rằng họ cũng rất bất bình về chuyện này. Fleur thì cố gắng hòa giải cả nhà một cách tuyệt vọng trong khi Ginny đột nhiên mất dạng.

Giữa cuộc chiến, Harry đã dịu dàng vòng tay ôm lấy Hermione, đặt vào trán cô một nụ hôn. Cô mỉm cười, một nụ cười vốn chỉ dành riêng cho Harry. Rồi Hermione để lại một mẩu giấy nhỏ, bảo rằng họ phải đi, và cả hai nhanh chóng độn thổ về nhà.

Phải rất lâu sau đó tụi nó mới quay lại trang trại hang sóc. Kể cả sau khi bà Weasley đã gửi cú đến rối rít xin lỗi hai đứa về những chuyện đã xảy ra, và rằng bà chỉ muốn bảo vệ quyền lợi cho các con mình. Tụi nó nhìn lá thư và chỉ biết thở dài. Hai đứa cũng có tạt qua một chút vì nể mấy lời nài nỉ của những thành viên khác của nhà Weasley. Dù vậy, phải mất một thời gian tụi nó mới hòan tòan tha thứ cho những lời nói thốt ra trong lúc nóng giận hôm ấy.

Dù thời gian quả thật có thể chữa lành những vết thương, thỉnh thỏang cả hai vẫn còn gặp ác mộng, thứ mà tụi nó nghĩ sẽ không hòan tòan biến mất. Dù vậy, khỏang cách giữa những lần như thế cứ giãn dần và giãn dần ra. Vì hai đứa biết, sự hiện diện của đối phương bên cạnh là một nguồn động lực, sức mạnh lớn giúp người kia vượt qua nỗi đau. Suốt ba năm qua, cả hai đã xây dựng một cuộc sống mới của riêng mình. Chia sẽ với nhau từng nụ cười, nỗi sợ hãi và cả những giấc mơ.

Harry âu yếm lần theo mặt oval của viên kim cương ba cara trên ngón áp út bàn tay trái của cô. Chỉ đơn giản là bạch kim thôi, nhưng Harry nghĩ nó phản ánh chính xác người phụ nữ trong mơ của mình. Giản dị, thanh lịch, đã được trui rèn bởi những thử thách nghiệt ngã của tạo hóa để trở thành người phụ nữ đẹp nhất, kiêu sa nhất trong đời nó. Cô đã luôn và sẽ mãi mãi là người kề vai sát cánh bên nó từ đây cho đến cuối đời.

Harry luồn tay bên dưới tay Hermione và ngay lập tức, các ngón tay của cô đan vào tay nó. Nó cà nhẹ ngón cái lên chiếc nhẫn mà mình vừa tặng cô chưa đến ba tiếng trước. Harry nhướng người lên, đặt vào môi Hermione một nụ hôn dịu dàng, mỉm cười khi thấy cô đáp lại dù vẫn còn đang êm giấc điệp. Harry ngả lại xuống gối, ngắm cô chìm vào giấc ngủ một cách êm đềm hạnh phúc.

Kể từ đó, mọi chuyện đều tốt đẹp.


~ The End ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net