Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Du Gia những ngày kế tiếp vẫn mỗi ngày đánh cỏ heo và nhặt củi nhưng xét về số lượng thì nhiều đâu chỉ gấp đôi. Muốn tránh cho người có tâm chú ý, chỉ có cỏ heo là nàng mỗi ngày đưa đi còn củi thì chỉ đưa ra một nửa còn một nửa để trong nhà. Mới mấy ngày mà phòng chứa đồ và ngoài sân đã đống hai đống lớn củi. Trong thời gian này nàng còn tự chế một chút vũ khí như cung tiễn, mâu gỗ, cùng với bện dây thừng và chế mồi lửa bỏ túi này nọ. Mặc dù không phải thực hài lòng nhưng ở nơi lạc hậu này nàng cũng chỉ có thể tạm chấp nhận vậy thôi. Nếu tương lai có điều kiện nàng nhất định phải kiếm đủ vật liệu tốt hơn để chế những thứ này lại một lần.
Chờ sau khi trong nhà dự trữ đủ củi lửa, nàng lại bắt đầu nghĩ đến biện pháp chân chính kiếm tiền. Mặc dù mỗi ngày kiếm lẻ tẻ vài xu với nàng cũng không ảnh hưởng gì lắm. Nhưng nhìn bà cháu hai người Lê Thẩm Thị ăn mặc cần kiệm lại ở trong căn nhà tranh rách nát thế này, nàng cảm thấy mình thực không xứng chức. Thừa hưởng thân thể của nguyên chủ nàng cũng nên thay cô bé ấy thực hiện nguyện vọng lúc sinh thời đi. Mà muốn làm được những chuyện này thì phải có tiền. Mà tiền từ đâu ra? Kiếm thôi.

Cách tốt nhất chính là săn thú và bán dược liệu. Với thân thủ của nàng muốn bắt đến con mồi không khó. Dược liệu thời gian này nàng cũng đã đào đến khá nhiều. Nàng vẫn biết nơi này khí hậu và địa chất có chút gần với nơi ở của nàng kiếp trước nhưng cũng không ngờ ở nơi này dược liệu mọc khắp nơi như thế. Nhân lúc cắt cỏ heo nàng đào đến không ít. Dù không phải thứ quý trọng gì nhưng những thứ này mới là tiêu hao chính ở tiệm thuốc. Bởi vì người bình thường ai mà không có cái nhức đầu sổ mũi phát sốt này đó. Giá của chúng không cao chính phù hợp với dân chúng bình dân sử dụng.
Hôm sau dậy sớm từ lúc mới canh bốn làm bữa sáng là gạo kê cháo với rau xào động phộng. Lại thực hiện xong các bước rèn thể. Làm xong đồ ăn nàng để lại phần cho Lê Thẩm Thị và Tiểu Thạch Đầu. Chính mình vừa ăn vừa bắc lên bếp nấu nước ấm cho hai bà cháu. Chờ mọi thứ hoàn tất thì mặt trời đã sắp ló dạng rồi. Cũng không đánh thức hai bà cháu, Du Gia nhân dịp còn sớm cõng lên dược liệu đã phơi chế tốt và con mồi săn đến hôm trước đi vào thị trấn.
Từ Đào Hoa Thôn lên thị trấn mất khoảng một tiếng đồng hồ đi bộ. Đó là do nàng cước trình nhanh chóng. Mặc dù trong gùi đầy con mồi vẫn bước thoăn thoắt. Nếu là người bình thường chắc phải mất tiếng rưỡi mới đến nơi.
Lần này đi bán con mồi, nàng cố tình bện đôi giày cỏ mới để đi đường. Người nơi này dùng giày đa phần là giày rơm và giày cỏ. Cũng có giày vải nhưng người nhà nghèo hoặc ở nông thôn là dùng không đến. Người nông thôn dùng giày vải chỉ khi nào đi dự tiệc hoặc là người già dùng để chuẩn bị nhập liệm vào quan tài. Đây chính là điều Du Gia không thể hiểu. Có thứ tốt khi còn sống không dùng, chờ lúc chết mới mặc vào. Nhưng dù sao đây là phong tục bao nhiêu đời, nàng không hiểu cũng chỉ có thể chịu đựng muốn trợn trắng mắt mà làm quen.
Vào đến thị trấn, sắc trời đã sáng hẳn. Theo như trong trí nhớ trước đây mỗi lần đi bán rau dại và nấm, nàng mang theo con mồi vào chợ. Lúc này là lúc các quản sự nhà giàu trong trấn đi chọn mua đồ ăn. Du Gia tìm một góc ngay gần một sạp bán cháo bày quầy. Nàng vừa bày xuống chưa lâu đã thấy có một vị trung niên nam tử trong tay còn cầm hai viên cầu lăn qua lăn lại, trên thân ăn mặc không phải quá tốt nhưng so với dân chúng bình thường đã là hơn một mảng lớn. Đi theo sau còn có hai người thanh niên chừng đôi mươi.

Ba người đi đến trước quầy của Du Gia liền dừng chân. Trung niên nhân lên tiếng.
"Tiểu cô nương con mồi của ngươi bán thế nào?"
Du Gia đẩy mạnh tiêu thụ: "Vị đại thúc này, ngài quả nhiên có ánh mắt rất tinh tường. Con mồi nhà cháu đều là tươi sống, chỉ bị chút vết thương nhẹ. Thịt chất đảm bảo tốt hơn con mồi đã chết. Lại còn có thể giữ lại từ từ ăn không sợ thịt bị hư. Ngài là người mở hàng đầu tiên, cháu tính tiện nghi chút. Như vậy đi, Thỏ là ba mươi xu một cân, gà là hai mươi xu một cân. Ngài thấy sao?"
Trung niên nam tử nghe báo giá có vẻ không mấy hài lòng: "Đắt như vậy? Thịt thỏ bình thường mới có 25 xu."
Du Gia phản biện lại: "Ngài cũng nói đó là thịt thỏ bình thường nha. Con mồi nhà cháu còn sống, nếu không ai mua cháu cũng có thể mang về nhà chăn để giết ăn dần không sợ bị hư. Ngài cũng thấy thỏ nhà cháu da lông còn nguyên vẹn, còn có thể dùng da lông của chúng nó để làm áo mùa đông có bao nhiêu ấm nha. Cháu bán thế đã là rẻ. Đảm bảo ngài mua có lời." Du Gia biết đây có thể là vị quản sự nhà giàu nào đó vì thế đẩy mạnh tiêu thụ. Nếu có thể một lần bán hết, nàng còn có thể tranh thủ sớm đi hiệu thuốc bán dược liệu còn có thời gian đi dạo khắp nơi một chút.
"Ngươi tiểu cô nương này cũng thực biết nói chuyện. Thôi được con mồi của nhà ngươi ta mua hết. Xưng cân đi." Quản sự thấy Du Gia nói chuyện có lý có cứ một bộ lanh lợi thì lấy làm thú vị. Nghĩ tới hắn cũng có đứa con gái tầm tuổi như vị tiểu cô nương trước mặt. Lúc này mới chú ý đến Du Gia ăn mặc hẳn gia cảnh cũng khó khăn liền có chút động lòng trắc ẩn. Do đó cũng không có muốn làm khó nàng.
Du Gia mặc dù có thể dùng tay không để cân nhưng vì không muốn gây chú ý, nàng chỉ đành mượn cân từ một bác gái bán rau gần đó để cân. Cuối cùng bán được nửa quan và 180 xu. (Nửa quan tiền là 500 xu) Ở nơi này có thể dùng bạc để trao đổi, nhưng bạc rất ít được dùng cho giao dịch nhỏ như đi chợ này đó nên thường chỉ dùng tiền xu.
Nhận tiền xong, nhìn lại sắc trời lúc này còn rất sớm, mới chừng 8 giờ sáng. Du Gia đưa cho vị bác gái cho mượn cân hai xu tiền làm phí mượn cân rồi rời khỏi chợ. Lúc nàng vừa rời khỏi thì người đi thu phí vừa mới đến mà nàng không biết. Nếu biết hẳn nàng phải thầm may mắn vì mình có thể tiết kiệm năm xu.
Vừa đi trên đường Du Gia vừa tham quan nơi thị trấn này. Thị trấn này tên là Bình An trấn, dân cư cũng chỉ có khoảng vài ngàn người, không lớn không nhỏ nhưng ngày bình thường còn tính là nhộn nhịp. Lúc này người đi trên đường đã dần nhiều lên, hàng quán cũng bắt đầu mở cửa kinh doanh. Nàng tìm một hồi mới tìm đến hiệu thuốc ở nơi này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net