Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồ ăn nấu chín, Lê Thẩm Thị mang Tiểu Thạch Đầu đi rửa tay. Du Gia múc ra một tô thịt thỏ hầm bỏ vào trong giỏ lại mang lên chăn hồi sáng bọc Tiểu Thạch Đầu nói một tiếng với Lê Thẩm thị mới hướng đến Tôn gia mà đi.
Đến nơi đã thấy mọi người trong Tôn gia có mặt ở nhà. Bọn họ cũng mới từ trong ruộng trở về. Tay chân và nông cụ còn chưa kịp rửa.
"Tôn Thúc, Tôn Thím, Tôn Đại ca, Tôn Đại Tẩu, Tôn Nhị ca, A Tam. Mọi người mới từ ngoài ruộng về à? Cháu mang chăn đến trả lại đây. Nhân tiện hôm nay gặp may, nhặt được con thỏ đâm vào gốc cây bị choáng váng. Cháu hầm một nồi thịt thỏ cũng mang cho mọi người nếm chút." Du Gia lên tiếng tiếp đón đi thẳng vào sân. Nông thôn chính là thẳng thắn như vậy. Có việc tìm người nhìn đến cổng nhà mở là tùy tiện đi vào thôi không cần gõ cửa xin phép. Du Gia dù vẫn chưa quen với sinh hoạt như vậy nhưng cũng phải nhập gia tùy tục. Có điều nàng muốn tương lai xây nhà mới nhất định phải xây cổng và cho dù có người ở nhà hay không thì cổng cũng không thể cứ mở toang thế này được.

"Tiếu Gia đến chơi à?" Tôn Thím vừa chào hỏi nàng vừa đi đến nhận trong tay đồ vật. Bà cho rằng nàng chỉ là đến trả lại đồ vật nhà mình. Không nghĩ phát hiện tô thịt hầm trong rổ mới ngạc nhiên lại có chút không tán đồng nói ra. "Tiểu Gia, cháu đến chơi là được, sao còn mang thêm đồ thế này?"

"Thím, này không phải thứ gì quý giá, chỉ là chút thịt hầm thôi. Mang qua cho nhà thím nếm thử một chút tay nghề nấu ăn của cháu ấy mà. Thím đừng chê cháu tay nghề là được rồi. hì hì." Du Gia dùng giọng đùa giỡn nói ra.

"Cháu cái đứa nhỏ này thật là quá mức khách khí rồi." Tôn Thím không phải không cảm kích Du Gia có đồ tốt nghĩ đến nhà bọn họ. Nhưng con bé thân phận có chút mẫn cảm, nếu mang đồ ra ngoài chưa trải qua mẹ chồng nàng đồng ý không khéo bà hàng xóm lại trách con bé. Nhà bọn họ có thịt ăn hay không là chuyện nhỏ, khiến con bé khó xử mới là chuyện lớn. Cả nhà Tôn gia ngoại trừ Tôm Tam là hiếu động ngửi đến mùi thịt thèm chảy nước miếng ra thì đều khách khí không muốn nhận. Nhưng không thể tránh khỏi Du Gia muốn cảm ơn.

Dù sao nàng mới xuyên đến đây, người đầu tiên giúp đỡ nhà nàng là bọn họ vì thế phần ân tình này nàng nhất định phải trả. Nàng dù là sát thủ, lãnh tâm lãnh tình nhưng lại cũng là người có ân tất trả có thù tất báo người. Nàng tất nhiên là biết bọn họ ngại cái gì vì vậy lên tiếng giải thích: "Thúc, Thím thịt này là mẹ chồng cháu nói mang cho mọi người đấy. Dù sao con thỏ lớn như vậy. Nhà cháu chỉ có ba người cũng ăn không hết. Thời tiết này nóng nực, để lâu cũng bị thiu ăn không được nên mọi người giúp nhà cháu ăn đi mà."

Tôn Thím làm sao lại không biết Du Gia đây là nói ngọt dỗ bọn họ. Thôi, con bé đã có tâm thì bọn họ nhận lấy. Chờ tương lai có gì cần giúp thì giúp đỡ vậy. Nghĩ thế bà cũng không lại chối từ." Được rồi. vậy cháu chờ thím một chút, thím đi lấy cái tô để đổi lại tô cho cháu mang về. Hôm na nhờ phúc của Tiểu gia, nhà chúng ta cũng có thể ăn đến thịt thỏ." Vừa nói bà vừa nháy mắt cho con dâu ý bảo ra vườn.

Tô Đại tẩu hiểu ý mẹ chồng nhà mình, mỉm cười vui vẻ ra vườn đi hái rất nhiều rau củ bỏ vào trong rổ lại mang đưa cho Du Gia. "Tiểu Gia, trong nhà rau mọc nhanh quá ăn không hết. Em mang về nấu ăn. Nếu ăn hết lại qua lấy. Đều là cây nhà lá vườn. Đừng khách khí, a."

Du Gia tất nhiên là sẽ không khách khí liền nhận và cảm ơn. Nhà bọn họ đúng là thực thiếu mấy thứ này. Vì trước khi nàng đến nơi đây, trong nhà Lê Thẩm Thị thân thể không tốt không thể chăm sóc vườn rau. Nguyên thân dù có lòng nhưng không có lực nên cũng đành bó tay. Dù sao hôm nay nhận mấy thứ này tương lai lại tốt hơn với Tôn Gia là được.

Lúc này Tôn Thím cũng từ trong bếp bưng tô không đã được rửa sạch ra đưa cho Du Gia. Nàng lúc này mới cáo từ Tôn Gia ra về. Tôn Thúc thấy nàng trong tay còn nhiều đồ như vậy thì kêu con út nhà mình. "A Tam, còn đứng đó làm gì. Còn không giúp Tiểu Gia xách đồ về nhà.

Tôn Tam ngoan ngoãn vâng lời: "Đã biết cha." Lại quay sang nói với Du Gia, tay còn định đưa tay đi giúp cầm rổ rau. "Tiểu Gia, đưa rổ tôi cầm giúp cho. "

Du Gia một thân sức lực nào cần Tôn Tam giúp. "A Tam, không cần đâu. Mấy thứ này cũng không nặng, tôi cầm được. Cảm ơn anh. Thúc, ngài để A Tam ở nhà ăn cơm đi. Mọi người đi làm một ngày cũng mệt và đói lả rồi đi. Cháu tự đi về là được. Chờ lát nữa cháu mang rổ qua trả lại."

"Ai, vậy được rồi. Rổ không cần trả gấp. Hôm nào trả lại cũng được. Đi về cẩn thận, đừng để vấp ngã." Tôn Thím còn dặn dò.

Để lại một câu "Cháu đã biết, cảm ơn thím." Du Gia đã đi ra bên ngoài.

Từ biệt người Tôn gia, Du Gia đi về nhà. Tối hôm nay vì có thịt nên người một nhà đều ăn rất no. Tiểu Thạch Đầu vì ăn quá nhiều, bụng khó chịu nên Du Gia còn phải dùng thần hồn lực giúp thằng bé tiêu hóa. Ăn uống no đủ phải tắm rửa. Du Gia đầu tiên là pha nước ấm cho Lê Thẩm Thị sau đó mới giúp Tiểu Thạch Đầu tắm rửa thay đồ. 

Từ lúc Lê Thâm - trượng phu trên danh nghĩa của khối thân thể này nhập ngũ, Tiểu Thạch Đầu thường ngủ với Lê Thẩm Thị nên hôm nay cũng vậy. Nàng cũng tắm một chút rồi mới thu dọn mọi thứ vào phòng ngủ đóng cửa lại. Chờ cho chắc chắn hai bà cháu Tiểu Thạch Đầu đã ngủ, nàng mới bắt đầu dùng Thần Hồn lực mà tu luyện.
Sáng hôm sau, gà mới gáy tiếng đầu tiên, Bạch Du đã đứng lên chuẩn bị bữa sáng và rèn luyện thân thể. Sau đó vác gùi và cuốc đi ra bên ngoài đào dược liệu. Ngày hôm qua đi một vòng quan sát cũng ghi nhớ nơi sinh trưởng của những loại dược liệu nàng cần. Hôm nay chỉ việc nhân lúc còn sớm đi đào về thôi.
Đào xong một gùi dược liệu, về đến nhà sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng. Trong nhà vẫn còn yên tĩnh chứng tỏ mẹ chồng của nàng chưa thức dậy. Nàng chọn nhặt ra từng loại dược liệu bắt đầu phối thuốc. Trong này có dược liệu cho nàng bổ thân thể cũng có dược liệu khác. Phương thuốc cho riêng mình thì nàng có thể sắc uống, còn những loại khác nàng mang đi bào chế một chút. Nếu là không nhiều thì để lại cho trong nhà dùng. Nếu có thừa thì mang vào thị trấn bán cho tiệm thuốc.
Những ngày hôm sau nhờ tu dưỡng thích đáng nên thân thể của nàng tốt lên nhanh chóng, thể lực hỏa tốc đề cao nên việc nhà nàng cũng làm xong sớm hơn. Sinh hoạt trong nhà từ đó cũng được cải thiện rất nhiều. Lê Thẩm Thị từ ngày Du Gia mỗi ngày xách nước, nấu nước nóng để sẵn đều theo lời nàng mà dùng chúng giặt đồ rửa bát chén cũng không cần ôm quần áo ra suối giặt. Vả lại Du Gia ôm đồm hầu hết việc nhà nên bà có nhiều thời gian hơn để thêu thùa và chăm sóc Tiểu Thạch Đầu. Sự thay đổi này của Du Gia là vô thanh vô tức, mặc dù Lê Thẩm Thị nhận ra nhưng lại đổ thừa do biến cố không có truy tra.
Bà còn yêu thương nàng hơn, vì bà cho rằng, Du Gia đây là đang sợ hãi Lê gia sẽ không cần đến nàng lại đem nàng bán đi nên mới gắng sức làm việc như vậy. Bà cũng muốn khuyên, nhưng khuyên cũng vẫn thấy nàng cứ tranh công tiếc việc như vậy liền để cho nàng làm. Dù sao bà nghĩ nếu có thể để cho nàng được yên tâm thì cứ cho nàng làm vậy. Cùng lắm thì về sau thường xuyên mua chút ăn ngon để bồi bổ là được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net