Nt5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào đêm.

   Lê Diễm tắm rửa xong, phát hiện Lâm Văn Tịch ngồi ở trên giường bấm loạn vào remote, môi thì đang mím lại, anh vội sáp lại gần.

   "Tiểu Tịch, làm sao vậy?"

   Thấy anh đi tới, Lâm Văn Tịch đưa chiếc hộp ở bên cạnh qua cho Lê Diễm. Đối phương lập tức vui cười hớn hở, "Bà xã, em tặng anh hả?"

   Đêm nay chính là lễ tình nhân a...

   "Không phải." Thanh âm của Lâm Văn Tịch rất thản nhiên, Lê Diễm chỉ cảm thấy nghi hoặc một trận, kỳ quái mở hộp ra, phát hiện bên trong là từng viên sô cô la được gói lại rất tinh xảo, phía trên còn có một tờ giấy, ở trên có ghi số điện thoại, còn hỏi anh có đồng ý không. Đồng ý cái gì chứ? Kí tên... Là từ một cái tên chưa từng nghe qua...

   "Của ai vậy?"

   "Người khác tặng cho anh anh còn không biết?" Lâm Văn Tịch nhìn thấy bộ dáng của anh ấy không giống như đang giả vờ, trong lòng oán thầm một trận, thì ra anh ấy thật sự không nhớ được tên của cô giáo kia a...

   "Anh thực sự không biết mà, anh có nhận thứ này bao giờ đâu." Vẻ mặt Lê Diễm mờ mịt, vội vã tẩy trắng cho mình, anh biết hôm nay Tiểu Tịch lại ăn giấm rồi... Nếu như chọc tới em ấy sẽ không tốt, phỏng chừng tính phúc đêm nay của mình sẽ phải hy sinh mất thôi. Tuy rằng đã 23 tuổi, thế nhưng nhìn qua Lâm Văn Tịch cũng không có lớn bao nhiêu, khẳng định là đã thành thục hơn trước đây không ít, nhưng ở trong mắt Lê Diễm vẫn chỉ là một bé con nhu thuận mà thôi.

"Không có gì." Lâm Văn Tịch nói xong, dứt khoát trùm chăn lại ngủ. Nhưng trong lòng lại có chút khổ sở, lẽ nào chủ nhân đã quên hôm nay là lễ tình nhân rồi sao... Bắt đầu từ sáng sớm anh ấy đã không có biểu hiện gì cả, hình như vừa nãy thấy người khác tặng sô cô la mà anh ấy cũng không nhớ ra được gì, đến cả nhóc con Hạ Hàn đều biết tặng sô cô la cho Tình Tình nhà bọn họ, mà nam nhân của mình lại thờ ơ như vậy... Càng nghĩ Lâm Văn Tịch càng thấy thương tâm...

   Kỳ thực cũng không phải là cậu muốn thứ gì quý giá cả, chỉ hi vọng Lê Diễm có thể nói với cậu một câu lễ tình nhân vui vẻ, cậu liền thấy rất vui rồi, hôm nay trên đường về có rất nhiều cửa hàng bán hoa đều đặt bảng hiệu lễ tình nhân, cậu nhìn các loại hoa hồng đủ mọi màu sắc mà thấy hoa cả mắt. Kỳ thực cũng không cần nam nhân phải tặng cậu nhiều bao nhiêu, kỳ thực chỉ cần tặng một đóa biểu đạt tâm ý cũng đủ khiến cậu thấy thỏa mãn rồi. Nhưng nam nhân lại giống như hoàn toàn không hay biết gì cả.

   "Tiểu Tịch, có phải em đang giận không." Nam nhân sáp qua, ôm lấy cậu vào trong ngực.

   "Không có."

   "Vậy thì là ăn giấm rồi." Nam nhân nói rất khẳng định, từ khi đón con gái về tới giờ em ấy cứ là lạ, anh biết khẳng định là em ấy đã ăn giấm rồi, thế nhưng em ấy lại giống như trước đây, cho dù là ăn giấm lại không chịu nói ra, cũng không mắng anh, cái gì cũng không nói mà chỉ chui vào trong chăn thôi. Hiện tại Lê Diễm chỉ cần nhìn một ánh mắt của em ấy liền biết được em ấy đang nghĩ gì.

"Nữ nhân kia tự dán vào anh, anh cũng không có chạm vào cô ta." Thấy Lâm Văn Tịch còn chưa chịu nói, Lê Diễm thở dài, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang chôn ở trong gối ra, nhưng khi nhìn thấy hai hàng nước mắt ở bên trên nhất thời anh bị dọa sợ hết hồn.

"Bảo bối, em bị sao vậy? Có chỗ nào khó chịu hả?"

"Tại sao lại khóc?" Trong giọng nói của Lê Diễm tràn đầy yêu thương, không biết Lâm Văn Tịch bị cái gì. Kỳ thực chính Lâm Văn Tịch cũng không biết, chỉ là khi nghe thấy nam nhân nói chuyện với mình ôn nhu như vậy đột nhiên cậu liền muốn khóc, nhớ tới hơn 5 năm trước lần đầu tiên mình gặp anh ấy, mặc dù không có ôn nhu với mình như vậy, thế nhưng cũng là một nam nhân rất tốt, an ủi cổ vũ mình, nhớ lại một chút, nhoáng cái đã trải qua 5 năm, nghĩ tới thời gian sắp tới, mọi người đều nói thất niên chi dương (nôm na là yêu nhau được 7 năm sẽ chia tay), không biết đến lúc đó nam nhân có còn thích mình như vầy nữa không, suy nghĩ một chút liền không tự chủ được mà nghĩ miên man...

"Diễm, sau này anh có còn thích em nữa không." 

"Sao lại không chứ." Lê Diễm hôn lên những giọt nước mắt của cậu, "Đời này của anh chỉ thích một mình em thôi."

   Lời nói của nam nhân khiến cho tâm tình của Lâm Văn Tịch dần bình tĩnh trở lại, hai tay không tự chủ được mà choàng qua cổ của anh, "Chủ nhân..." 

Lê Diễm ngẩn người, kỳ thực hiện tại ngoại trừ lúc hoan ái rất hiếm khi Lâm Văn Tịch sẽ gọi anh là chủ nhân, dù sao bây giờ Lâm Văn Tịch cũng không còn là trẻ con nữa, mà đã từ từ trưởng thành thành một nam nhân, có đôi khi kêu như vậy sẽ khiến cho em ấy xấu hổ, bất quá lại làm cho Lê Diễm cảm thấy rất có cảm giác ỷ lại.

   "Chủ nhân, chúng ta lại sinh một cục cưng nữa có được không..."

   Một kiểu biến tướng của lời mời, bất kể là nam nhân nào khi nghe thấy câu này đều sẽ nhịn không được, anh trực tiếp đè Lâm Văn Tịch xuống hôn lên. Nhất thời cả hai hôn đến củi khô lửa bốc. Kỳ thực từ sau khi sinh con gái xong bọn họ cũng chưa từng muốn đẻ nữa, bởi vì lần kia Lâm Văn Tịch phải chịu bao nhiêu khổ anh đều nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, Lê Diễm không muốn lại để cho em ấy chịu khổ nữa, đẻ ở một tình huống chật vật lại không có thiết bị tối tân, lúc đứa nhỏ không ra được đã trực tiếp rọc chỗ đó ra, Lê Diễm có nghĩ thế nào cũng cảm thấy tàn nhẫn, mà em ấy lại nhịn đau nói không sao, cho đến tận khi hôn mê mới thôi.

   Bây giờ nhớ lại mà vẫn còn thấy sợ.  Lâm Văn Tịch biết nam nhân bận tâm rất nhiều thứ, nhưng cậu thực sự muốn sinh thêm em bé cho anh, "Đã qua 5 năm rồi. Không sao đâu mà, em muốn sinh cục cưng cho chủ nhân."

"Đứa ngốc." Lê Diễm đau lòng hôn cậu, trong lúc vô tình đã cởi bỏ quần áo của cả hai, giữa lúc không cẩn thận động tác của hai người đã làm văng sô cô la ở trong hộp ra, hình như Lê Diễm nghĩ tới điều gì đó nên cười cười, vươn tay nhặt lấy một viên mở giấy gói ra.

"Diễm, anh định làm gì?" 

"Hôm nay là lễ tình nhân, sao có thể không đút bà xã ăn sô cô la được nha?" 

Thì ra nam nhân đều biết hết a... Trong khi Lâm Văn Tịch còn đang suy nghĩ, Lê Diễm đã tách hai chân của cậu ra, nhét viên sô cô la vào bên dưới của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tt