AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xuống bên cạnh, khoác vai cậu, than phiền.

- Người ta không nhận thẻ…

Rồi hai người cùng cười vang. Eunhyuk kéo tay Donghae đứng dậy.

- Tớ có ý này hay lắm nhá.

Donghae ngoan ngoãn để tay trong tay của Eunhyuk và hai người chạy tung tăng vào trong siêu thị.

- Lại đây, lại đây.

Eunhyuk thích thú chỉ vào cái giỏ hàng có hình ô-tô. Cậu đang cố gắng chui vào, nhưng có vẻ nó không vừa lắm.

- Cái đấy dành cho con nít!!!

Donghae ôm bụng cười khi thấy con khỉ đang cố nhét thân mình vào bên trong.

- Không được rồi.

Sau những nỗ lực cuối cùng vẫn không được đền đáp, Eunhyuk lại chui ra, ngán ngẩm. Donghae vỗ vai cậu bạn, an ủi:

- Cái này thì vừa hơn này.

Mắt Eunhyuk sáng choang trở lại khi Donghae chỉ vào cái xe đẩy hàng khác, nó bình thường, và to vừa cho cậu ngồi vào.

Eunhyuk nhảy chồm vào và Donghae lấy đà đun cái xe lao đi.

Cả hai cười nắc nẻ khoái chí… Những người khác nhìn họ ái ngại và cố tránh thật xa. Nhưng…

RẦM….

Hậu quả tất yếu, cái xe của Eunhyuk và Donghae đâm vào một khách hàng đang mải mê đẩy xe hàng và không để ý thấy hai anh chàng nghịch ngợm.

- Hai cậu thật là quậy phá, có biết đây là nơi công cộng không hả??? Đây là nhà các cậu chắc????

Nhân viên bảo vệ siêu thị gắt gỏng, anh ta suýt thì tống cho hai anh chàng bảnh trai mấy quả đấm cho bõ tức (vì ghen tỵ là chủ yếu).

- Không sao mà, hãy bỏ qua đi.

“Nạn nhân” của Eunhyuk và Donghae lên tiếng bênh vực. Hai cậu nhìn người đó với ánh mắt biết ơn long lanh… long lanh…

- Nhưng mà…

- Hãy bỏ qua đi.

Người đó nhắc lại lần nữa, lần này giọng nói gằn xuống đe dọa. Gã bảo vệ nhún vai bỏ đi.

- Chỉ một lần này thôi đấy.

Eunhyuk và Donghae nhảy chồm vào ôm “nạn nhân” kiêm “ân nhân”.

- Cảm ơn chị!!!

Người đó cười khi cố gắng gỡ tay hai cậu ra.

- Các cậu thường làm thế này ah?

- Ah không, đây là lần đầu tiên bọn em đến siêu thị…- Donghae thanh minh.

- Đúng, trò này rất hay, lần sau em sẽ mua mấy cái xe này về nhà chơi! – Enhuyk vẫn mê mẩn trò chơi vừa rồi.

“Ân nhân” lại cười thích thú, tiếng cười có vẻ là lạ.

- Không, ý chú là “ôm” người không quen biết cơ.

- Err… chỉ với những người bọn em yêu quý thôi.

Eunhyuk nhe răng cười. Còn Donghae giật lùi vẻ sợ hãi…

- Không phải là chị mà là… anh ạ???

- Là chú mới đúng !

Người lạ cười khoái chí nhìn hai anh chàng mặt mày ngơ ngác.

- Ah… hôm nay gặp hai cậu ở đây thật là thú vị… Cả hai đều rất đáng yêu.

Bất giác, cả Eunhyuk và Donghae đều lùi lại, vẻ đề phòng.

- Anh là…

- Ha ha ha…đừng sợ, không phải như hai đứa nghĩ đâu. Nào lại đây, chúng ta là quen chứ ?

- Dạ…

- Chú là Kim HeeChul, còn hai đứa?

- Eunhuyk và Donghae ạ.

————————————————

Giới thiệu nhân vật SM Host Club

Lee HyukJae— thường gọi là Eunhyuk

16 tuổi.

Học sinh năm thứ nhất- Lớp 1-A

Cao 1m73.

Mẹ là Diễn viên ba –lê nổi tiếng. Cha là giám đốc Đài truyền hình.

Từ nhỏ đã nổi tiếng là Cỗ máy nhảy tại Break Dance Club của Hãng truyền thông Quốc gia. Được xem là ngôi sao nhỏ của làng Break Dance.

Nổi tiếng cả trước khi bước vào Học viện SM nên rất được mong chờ tham gia vào Host Club, thực tế là cậu ấy đã là thành viên của Club này ngay từ đầu, cha cậu có quan hệ khá tốt với bà nội của KangIn. Cậu với KangIn là bạn từ nhỏ.

Lee Donghae.—còn gọi là Fishy

16 tuổi.

Học sinh năm thứ nhất- Lớp 1-A.

Cao 1m75.

Mẹ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất cả nước. Cùng với cha quản lý Công ty thời trang hàng đầu.

Trước khi vào SM đã rất nổi tiếng vì nhiều lần giành giải thưởng tại các cuộc thi thiết kế dành co tài năng trẻ. Đồng thời là người mẫu cho một số tạp chí thời trang.

Là bạn thân của Eunhyuk nên cũng đương nhiên có một chỗ trong Host Club.

——————————————–

TBC

Chap 4- Part 3

Yesung- RyeoWook – Hoàng tử và Người bình dân Ở Siêu thị bình dân

Yesung đột nhiên biến mất, và RyeoWook hốt hoảng chạy đi tìm anh.

Anh ấy lúc nào cũng như ở trên mây, nếu mà bị lạc thì làm sao tìm được mọi người chứ.

RyeoWook lo lắng nghĩ, cậu dáo dác tìm bóng Yesung khắp nơi.

Cũng may, RyeoWook đã quen thuộc với chỗ này, và Yesung cũng khá là nổi bật giữa đám người lộn nhộn ở đây nữa. Hơi khó chịu một chút nhưng mà RyeoWook cũng phải ngầm công nhận, những công tử con nhà giàu như anh, đứng giữa những người bình dân như cậu, thì luôn luôn nổi bật như tỏa ánh hào quang.

RyeoWook nhìn thấy cái dáng gầy gầy của anh trong quầy hàng bán thú cưng. Cái áo đồng phục SM ấy, cái lưng nhỏ nhỏ ấy, có ở giữa biển người đông mấy cậu cũng có thể nhận ra.

Anh đang cúi đầu xuống bề mặt cái tủ kính. Khuôn mặt anh nghiêng nghiêng làm những lọn tóc đen dài phất phơ trên gò mà trắng trẻo. Cái hoa tai hình chữ thập lấp lánh trong ánh phản chiếu của đèn điện.

RyeoWook nghe tin mình đập thình thịch. Anh không hẳn là nổi bật ở SM Host Club, thậm chí anh được coi là người bình lặng nhất. Nhưng không hiểu sao, từ khi nghe tiếng đàn của anh, rồi hàng ngày nhìn thấy anh, RyeoWook luôn cảm thấy ở anh một sức cuốn hút không thể nào cưỡng lại được.

Yesung di di ngón tay trên mặt kính. Anh mỉm cười một mình, cái miệng nhỏ hồng hồng khẽ nhích lên cong cong, thật là đáng yêu hết sức!

Khi RyeoWook lại gần thì người chủ tiệm đang hỏi anh “Đã chọn được con nào chưa?”

Yesung ngẩng lên, hình như bây giờ anh mới chú ý đến người chủ, cô ta cười ngượng nghịu khi bắt gặp ánh mắt anh.

- Uhm… tôi…

- Anh muốn mua rùa sao Yesung hyung?

RyeoWook hỏi khi nhận ra “vật thể” trong cái tủ kính đã làm anh mê mẩn.

- Uh, nhiều quá.

Yesung khẽ đáp, và anh lại chăm chú nhìn mấy con rùa cạn đang chậm chạp di chuyển.

- Có rất nhiều loại rùa, những con này là những con đẹp nhất.

Cô chủ tiệm lại tiếp tục quảng cáo, có vẻ cô ta muốn thu hút sự chú ý của Yesung. RyeoWook nhìn cô ta ác cảm rồi quay sang hỏi anh:

- Anh thích con nào?

Yesung mỉm cười nhìn RyeoWook, anh hỏi lại:

- Còn em?

- Em… sao ạ?

- Em thích con nào thì anh sẽ thích con đó.

RyeoWook lúng túng, cậu không ngờ anh lại trả lời như vậy. Yesung giả vờ ngó lơ bộ mặt đỏ bừng của cậu và nói:

- Dễ thương quá!

Yesung nhìn những con rùa trong tủ kính, nhưng RyeoWook có cảm giác như anh nói về cậu vậy. Haizzz… trí tưởng tượng của mình lại hại mình rồi.

RyeoWook lúc lắc đầu xua đi ý nghĩ ngốc nghếch và chỉ tay vào một chú rùa đang nằm im.

- Con này thế nào ạ?

- Uh, dễ thương lắm. Tôi lấy con này.

Yesung đặt con rùa lên lòng bàn tay, thích thú chọc chọc vào nó.

- Wookie à, Wookie à…

RyeoWook giật mình quay sang tưởng anh gọi cậu, nhưng Yesung vẫn say sưa chơi đùa với vật cưng mới của mình.

- Wookie, sao mày không nói gì?

- Yesung hyung!

RyeoWook đỏ mặt kêu lên, cậu nói:

- Anh gọi như thế thì làm sao mà phân biệt được em với nó?

- Nó là Rùa –Wookie – dễ- thương- không -biết- nói, còn em là Wookie- Người- bình- dân- dễ- thương- của- Host- Club, nhầm làm sao được???

- Chẳn phải là như thế là quá dài cho một cái tên sao?

RyeoWook nhăn nhó, nhưng Yesung chẳng chịu buông tha, anh lại cười.

- Anh thấy dễ gọi mà…. Ah… mà Rùa Wookie dễ thương không biết nói ăn gì nhỉ???

RyeoWook không nhịn được, cậu phì cười vì câu nói dài ngoằng của anh, con người này thật… làm sao mà cậu có thể giận anh được cơ chứ!

- Em cũng không biết đâu, anh không hỏi người bán hàng à?

- Uhm… anh nghĩ là nó ăn đậu đấy.

- Không phải đâu!

- Hay là khoai lang?

- Chắc cũng không.

- Để anh hỏi nó vậy. – Yesung lại đưa con rùa lên ngang tầm mắt anh, anh thì thầm với nó-Rùa Wookie dễ thương không biết nói ơi… mày ăn gì ?

-…

- Rùa Wookie dễ thương không biết nói nói nó ăn khoai lang… Phù… mệt thật… đúng là cái tên này hơi dài.

Yesung nhe răng cười. Nếu không phải vì nụ cười của anh quá đẹp thì RyeoWook đã chẳng thể tha thứ cho cái tội « hồn nhiên quá mức » của anh rồi.

- Khoai lang nhỏ, để tao mua khoai lang cho mày ăn nha.

RyeoWook tự nhiên lại liên tưởng đến Sungmin khi anh bảo « Bé thỏ muốn ăn bánh kem ». Cái Host Club này thật lắm người kỳ lạ.

- Yesung hyung, nếu hyung muốn ăn khoai lang, chúng ta đi mua nào.

- Không phải là hyung mà là Khoai lang nhỏ, nó muốn ăn…

- Được rồi, dù ai cũng thế…

RyeoWook kéo tay anh vào gian hàng củ quả.

Hôm nay cậu thấy thật vui, không chỉ khám phá ra việc King of Host Club KangIn thật ra rất trẻ con và tốt bụng, RyeoWook còn nhận ra đằng sau cái vẻ lạnh lùng bí ẩn của Yesung là con người đáng yêu đến mức… kỳ quặc như thế nào!

—————————————————–

Giới thiệu nhân vật SM Host Club

Yesung.

Tên thật: không tiết lộ

17 tuổi.

Học sinh năm thứ 3- Lớp 3-A

Bằng tuổi KangIn và EeTeuk nhưng học cùng lớp với Sungmin và Kyuhyun do học nhảy. Do vậy mà Yesung gọi Sungmin, Kyuhyun là hyung, và KangIn, EeTeuk thì gọi Yesung là hyung.

Sở trường: tất cả các loại nhạc cụ. Giọng hát tuyệt vời

Anh sống một mình trong KTX của Học viện SM. Ngoài KangIn và EeTeuk ra không ai biết thân phận thật sự của anh.

Tính cách: khó hiểu, đôi khi hơi kỳ quặc. Đối với người ngoài thì ít nói và hơi lạnh lùng, nhưng đối với các thành viên Host Club thì anh rất dễ thương và thường nói chuyện rất nhiều, đến nỗi cứ mỗi khi anh lại gần và bắt đầu một câu chuyện gì đó thì Donghae lại ra sức bịt tai lại.

Vật nuôi: Khoai lang nhỏ (vừa mua)

Kim RyeoWook – Người Bình dân

16 tuổi.

Học sinh năm thứ nhất… Lớp 1-A

Là Người bình dân duy nhất của SM Host Club.

Là một con mọt sách chính hiệu, thi vào SM bằng chính thực lực của mình.

Nhà nghèo, bố là người kỳ quặc.

Sở thích: đọc sách, và … Yesung.

Ghét nhất khi bị bố gọi là Wookie.

Tính cách: mọt sách, thích cuộc sống đơn giản, hơi nhút nhát, dễ bị thu hút bởi những gì bí ẩn (người ta gọi là tò mò, hay nói văn hoa là ham học hỏi!)

———-

Chap 4- Part 4

Sungmin và Kyuhyun- Sweet Pair ở Siêu thị bình dân.

Sungmin đang ăn cái kem thứ 5. Kyuhyun liếc đồng hồ và bảo anh.

- Chúng ta về thôi.

- Uhm… – Sungmin ngoan ngoãn đứng lên sau khi đã giải quyết xong thìa kem cuối cùng- Về thôi bé … thỏ…

Anh đưa tay vào khoảng không… Không thấy… Anh khều tay qua lại… Vẫn không thấy…

- Bé.. thỏ… – Giọng anh như sắp khóc đến nơi.

Kyuhyun đưa mắt sang cái ghế bên cạnh Sungmin, nơi mà lúc trước Sungmin cẩn thận đặt Bé thỏ của anh ngồi ngay ngắn ở đó. Kyuhyun ngồi ở ghế đối diện, nên trong một vài giây anh lơ là, do mải lau vết kem rớt xuống áo Sungmin, anh đã rời mắt khỏi nó. Có lẽ nó biến mất khoảng thời gian đó.

Kyuhyun ngoái đầu nhìn xung quanh, nơi này khá là đông đúc, người qua người lại liên miên, từ lúc anh và Sungmin ngồi đây có khoảng 4,5 cặp đến ngồi ở bàn bên cạnh rồi đi. Liệu có phải một trong số họ đã… Không, nghe có vẻ không hợp lý… Bé thỏ của Sungmin dễ thương thật nhưng chẳng có lý do gì để người ta đi đánh cắp một con thỏ bông khi mà cả 2 đang ngồi lù lù ở đây cả…

- Đó.. đó là… bé thỏ của tớ…

Sungmin kêu lên. Kyuhyun nhìn theo ánh mắt anh. Anh thấy một cô bé nhỏ đang cầm trên tay bé thỏ của Sungmin thật.

Sungmin nhảy tót xuống ghế, chạy lại bên cô bé:

- Đó… là.. bé thỏ…

- Của anh à?

Cô bé nghếch mặt lên nhìn Sungmin. Một cô bé vô cùng dễ thương, khoảng 7, 8 tuổi, cô bé mặc một chiếc váy màu hồng thật xinh xắn.

- Ah.. đúng vậy…

Sungmin ngập ngừng… Chắc anh không biết phải nói thế nào để đòi lại bé thỏ.

Kyuhyun đứng ngay sau anh, anh ngồi xuống đối diện với cô bé, nhẹ nhàng đưa tay giành lấy bé thỏ và nói :

- Em trả lại nó được rồi đấy.

- Không ! – Cô bé giật tay lại và giấu bé thỏ về phía sau. – Em nhặt được nó.

- Em đã lấy nó.

Kyuhyun nhíu mày. Sungmin đứng bên cạnh rất lúng túng khi thấy cô bé mím chặt môi.

- Không đúng !

- …

Kyuhyun im lặng nhìn cô bé với ánh mắt nghiêm nghị. Cô bé khẽ run lên, hai tay buông thõng xuống, nhưng vẫn nắm chặt bé thỏ.

Sungmin mỉm cười, cố làm ra vẻ thân thiện.

- Đây là bé thỏ của anh, nếu em thích, anh sẽ mua cho em một chú thỏ khác.

- Nhưng…

Sungmin chạy đi và lát sau anh quay lại với một chú thỏ bông xinh xắn và to gấp đôi bé thỏ của anh.

- Chúng ta trao đổi nhé.

Kyuhyun khoanh tay đứng bên cạnh, hoàn toàn im lặng. Cô bé ngước mắt nhìn anh đầy vẻ lo lắng, rồi cô bất ngờ chạy vụt đi, mang theo bé thỏ.

Sungmin và Kyuhyun đều bất ngờ về hành động này. Sungmin la lên hoảng hốt.

- Khoan đã… Bé thỏ…

Anh hớt hải chạy theo cô bé kỳ lại. Kyuhyun ngập ngừng đôi chút và đuổi theo anh.

Siêu thị ngày càng đông đúc, mà cô bé lại nhỏ con và dễ dàng chen vào giữa dòng người qua lại. Sungmin vất vả hơn một chút. Còn Kyuhyun gần như phải gạt mọi người qua hai bên để chạy.

Được một lúc thì anh mất dấu Sungmin.

Kyuhyun lo lắng nhìn xung quanh… Một biển người tấp nập… Anh không nhìn thấy mái tóc hung vàng của Sungmin đâu… Anh rút điện thoại và gọi Sungmin. Cậu ấy không trả lời.

Kyuhyun đứng thừ người ra một lúc… làm sao đây ??? Không lẽ lại thông báo tìm… trẻ lạc… Trẻ con… Cô bé đó không thể đi một mình, đúng không ?

Kyuhyun chạy về phía phòng phát thanh của siêu thị. Khi nghe anh mô tả về cô bé váy hồng, nhân viên siêu thị trả lời anh thản nhiên.

- Cô bé đó không phải trẻ lạc đâu ạ.

Kyuhyun nhướn mày ngạc nhiên… Nhân viên siêu thị này chắc là đã nhẵn mặt cô bé đó ???

- Đó là thiên kim tiểu thư của chúng tôi đấy ạ. Con bé luôn gây chuyện rắc rối, ngày nào cũng có vài khách hàng đến than phiền về chuyện này.

- Tôi có thể tìm cô bé ở đâu ?

- Chắc lại chạy lên phía quầy bar trên tầng 5 rồi.

- Cảm ơn.

——————————————-

Sungmin chạy theo cô bé váy hồng. « Một cô bé thật lạ… » Anh nghĩ khi chạy theo cô bé lên tầng 5, lối cầu thang bộ… « … và… khỏe thật »

Cô bé chạy nhanh và không có vẻ gì mệt mỏi, như thể là ngày nào cô cũng tập thể thao bằng cách chạy 5 tầng cầu thang bộ vậy.

Khi thấy cô bé rẽ vào hướng quầy bar… Sungmin gần như không thể thở được nữa. Anh thả người cái bịch xuống cái bàn gần nhất, đưa mắt tìm bóng dáng bé nhỏ tinh quái.

Cô bé đang ngồi vắt vẻo trên cái ghế cao gần quầy bar, vừa ôm bé thỏ của anh vừa kể chuyện gì đó với tay bartender. Anh ta không cao, hơi gầy một chút, nhưng dáng người cân đối, và cực cool trong bộ đồng phục áo gi-lê đen khoác ngoài sơ mi trắng.

Anh lắc lắc ly cocktail trong khi vẫn chăm chú lắng nghe cô bé kể chuyện và mỉm cười với cô.

Sungmin lấy lại hơi thở bình thường, và anh bước lại gần quầy bar một cách nhẹ nhàng nhất có thể, anh sợ cô bé sẽ hoảng sợ mà chạy đi mất, lần này chắc anh không còn đủ sức chạy theo nữa.

Cô bé cười khúc khích khều tay anh chàng bartender khi Sungmin tiến lại gần.

Anh trèo lên cái ghế gần cô bé, nói với bartender.

- Cho tôi một ly Pink Lady.

- Okie, rất hợp với cậu.

Anh chàng bartender cười thật tươi, và anh ta có nụ cười thật là đẹp.

Sungmin nhìn sang cô bé khi bartender pha chế cocktail cho anh, cô bé nhìn lại anh thách thức.

Sungmin hít một hơi sâu, rồi anh mỉm cười, nụ cười mà anh cho là “dễ thương” nhất- vũ khí đánh bật mọi đối thủ từ trước đến nay.

- Bé ah, chúng ta trao đổi nhé.

Sungmin cầm trên tay con thỏ anh vừa mua, anh nhìn cô bé chờ đợi. Nhưng cô bé nhăn mặt nhìn anh, cái hũi hếch lên.

- Anh xấu quá đi, em không muốn trao đổi với anh.

Sungmin giật mình, anh thực sự bị shock… “Anh xấu quá đi!” chưa có ai nói với anh như vậy bao giờ, người ta chỉ nói anh là “dễ thương”, “đáng yêu”….

- Nhưng… bé thỏ…

Bartender đặt ly cocktail lên bàn trước mặt Sungmin, anh ta mỉm cười nhìn cô bé.

- Barbie, lần này đối tượng trêu chọc của em là cậu bé này sao?

- Barbie không thèm chơi với anh ta, vì anh ta xấu xí.

Cô bé chun mũi nói, và uống cạn ly coke của mình. Trong lúc đó thì Sungmin vẫn đang cứng đờ người, anh vẫn chưa thoát khỏi cú shock vừa rồi.

- Barbie chỉ trêu chọc người mà cô bé thích thôi.

Bartender nói với Sungmin, nhưng có vẻ như là anh không nghe thấy ai nói gì lúc này cả. Cô bé khoái chí cười, nhận thêm một ly coke nữa từ bartender.

- Bây giờ Barbie sẽ cho Thỏ hồng uống coke nha…

Sungmin giật mình như bị đánh thức giữa một cơn ác mộng, anh nhoài người sang phía cô bé quái đản, đưa tay giành lấy bé thỏ.

- Không.. bé thỏ chỉ thích ăn bánh…

Cô bé giơ cánh tay mũm mĩm của mình lên tránh bàn tay của Sungmin đang đòi lại bé thỏ. Điều đó làm cho bé thỏ bắn lên cao, và nó… hạ cánh xuống sau quầy bar.

- Bé thỏ… của anh!!!

Sungmin kêu lên tuyệt vọng… Cô bé nhìn theo cặp mắt long lanh đầy nước của anh…

- Không sao, vẫn an toàn.

Anh chàng Bartender giơ bé thỏ lên vẫy vẫy… Anh ta đã đón được bé thỏ kịp thời trước khi nó rơi xuống đất. Lần này thì Sungmin không để lãng phí thêm thời gian nữa, anh nhoài người qua quầy bar để giành lấy bé thỏ…

Thật không may là…

Ly Pink Lady của anh trên bàn vẫn còn nguyên…

Và nó đổ ập xuống khi người anh chạm phải…

Nước lênh láng trên bàn…

Còn Sungmin thì đang gần như đứng hẳn trên ghế, hai tay của anh nắm chặt tay người bartender.

Anh ta nhẹ nhàng đỡ Sungmin đang ngỡ ngàng, ấn anh trở lại ghế.

Cô bé tên Barbie len lén nhìn sang.

- Tôi… xin lỗi…- Sungmin ái ngại.

- Không sao, lau một chút là được mà. Cậu không bị ướt chứ ?

- Dạ không.

Sungmin cúi đầu ôm bé thỏ của mình. Anh chuyển con thỏ hồng kia cho Barbie.

- Của em này. Có thể em thích bé thỏ hơn, nhưng anh không thể cho bé thỏ đi được, nó rất quan trọng với anh.

Barbie im lặng ôm thỏ hồng trong tay. Sungmin trả tiền và đứng lên.

- Oppa..

Cô bé níu vạt áo thun của anh. Ngạc nhiên…

- Em … xin lỗi…

- Barbie rất thích cậu đấy.

Bartender mỉm cười, anh nhanh chóng lau những vệt nước trên bàn và đặt một ly cocktail khác lên.

- Cậu vẫn chưa uống ly cocktail của mình mà.

Sungmin ngạc nhiên nhìn Barbie, cô bé cúi gằm mặt vẻ biết lỗi.

- Mỗi khi Barbie thích ai đó, cô bé sẽ tìm cách trêu chọc để gây sự chú ý của người đó.

- Em… thích oppa?

Sungmin mỉm cười, anh ghé đầu nhìn Barbie.

- Uhm…

Cô bé ngẩng lên, đôi má bầu bĩnh ửng hồng, và cái miệng chúm chím cười.

- Oppa không giận em chứ?

- Không, Barbie dễ thương lắm.

Sungmin xoa đầu cô bé và đặt lên mái tóc xoăn một nụ hôn phớt. Cô bé ngạc nhiên nhìn anh rồi níu lấy cổ anh bằng đôi tay mũm mĩm.

- Ái chà… cậu là người có sức chịu đựng tốt nhất đấy.

Bartender lại mỉm cười nhìn Sungmin, anh nhìn lại tỏ ý không hiểu gì.

Kyuhyun đã tìm ra thỏ con của mình, vội chạy lại gần Sungmin và cô bé kỳ lạ. Anh gỡ hai tay cô bé ra khỏi cổ Sungmin.

- Chuyện gì vậy?

- Uhm… Hyunie, cô bé này tên Barbie. Cô bé trả lại bé thỏ rồi này.

Sungmin cười hớn hở. Và mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, Kyuhyun kéo anh xuống khỏi ghế và cầm tay anh dắt đi.

Barbie nhảy xuống chạy theo.

- Trả oppa lại cho Barbie!!!

Cô bé níu tay Kyuhyun, anh nhíu mày hết nhìn cô lại nhìn Sungmin. Sungmin bối rối, anh rất quý Barbie nhưng anh muốn trở lại cùng các bạn của mình.

- Barbie, ngoan nào, cậu ấy sẽ quay lại chơi với em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC