AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SM High School Host Club

********************

Phòng nhạc số 3 nằm trên tầng trên cùng của Tòa nhà phía Nam Học viện SM.

Khi cánh cửa mở ra và bạn nhìn thấy…

Họ…

SM High School Host Club.

***************

Chap 1

Học viện SM là một trong những học viện danh tiếng nhất, đánh giá dựa trên quy mô trường lớp, chất lượng học sinh, cũng như… túi tiền của họ. Học sinh Học viện SM là những cậu ấm cô chiêu của những gia đình danh giá nhất, hoặc, những học sinh có thành tích xuất sắc nhất. Phần lớn họ thuộc nhóm thứ nhất, hoặc cả hai, tức là vừa con nhà giàu, vừa học giỏi.

Tất nhiên là cũng có những người chỉ thuộc nhóm thứ hai, và một trong số những người ít ỏi ấy, là Kim RyeoWook.

Kim RyeoWook xuất thân trong một gia đình bình dân, thực tế là nghèo mạt rệp, và đỗ vào SM nhờ bảng thành tích học tập chói lóa. Không phải dễ dàng gì khi mà bạn không có tiền, và phải chật vật đấu với hàng ngàn học sinh khác, cũng hết sức xuất sắc, để bước chân vào Học viện quý tộc này.

Và, ngày đầu tiên đặt chân vào Học viện SM, trông RyeoWook thật không khác nào một tên ăn mày. Bộ đồng phục xấu xí (do cậu tự sửa lại từ bộ đồng phục cũ), cặp kính cận to xụ (do suốt ngày chỉ biết cắm cúi đọc sách), mặt hốc hác (hậu quả của việc thức thâu đêm học bài ngày này qua ngày khác), dáng đi xiêu vẹo (vì mệt mỏi).

RyeoWook thở dài lê bước đến gần bảng tin, cậu tìm thấy tên mình trong danh sách học sinh năm thứ nhất, lớp 1-A, lớp dành cho những học sinh ưu tú nhất (hoặc nhiều tiền nhất). RyeoWook đẩy gọng kính, lướt qua một lượt những cái tên trong danh sách, những người sẽ trở thành bạn cùng lớp với cậu.

- Woohhh.. chúng ta học cùng lớp rồi!!!!

Tiếng reo thích thú vang lên ngay bên cạnh làm RyeoWook giật mình, suýt đánh rơi mất cặp kính gia truyền (ông truyền cho bố- bố truyền lại). Đó là một chàng trai với mái tóc nâu nhạt, khuôn mặt rạng rỡ, “đẹp trai” – đấy là nhận xét đầu tiên của RyeoWook về cậu ta. Nhận xét thứ hai được đưa ra ngay sau đó – “kỳ quặc” – khi RyeoWook thấy cậu ta lôi xềnh xệch một chàng trai khác, cậu này tóc vàng hoe, cặp mắt một mí sáng long lanh đầy sức hút, và hí hứng chỉ lên bảng danh sách lớp 1-A, rồi ôm chầm lấy cậu ta cực- kỳ- tình- cảm!

Mấy cô nàng xúng xính trong bộ đầm đồng phục gần đó rú lên thích thú. RyeoWook vừa đỏ mặt vừa bực mình khi nhìn thấy hai cậu con trai lại có những hành động thân mật như vậy. Cậu khịt khịt mũi trong khi những cô gái không ngừng trầm trồ.

Khi hai anh chàng kỳ quặc đi khỏi, RyeoWook nghe các cô gái bàn tán xôn xao:

- Là Eunhyuk và Donghae thật rồi, đúng là hai anh ấy!!!

- Liệu các anh ấy có tham gia Host Club không nhỉ, tớ mong được gặp các anh ấy ở đấy.

- Họ là ai?

RyeoWook ngô nghê hỏi, không giấu được sự tò mò.

- Eunhyuk và Donghae mà không biết hả? Rõ là đồ nhà quê.

- Nhà cậu ta làm gì có TV mà xem, có khi còn không có báo mà đọc thì làm sao mà biết họ là ai chứ.

Những tiếng chế giễu cứ thi nhau phát ra từ miệng những cô tiểu thư xinh xắn làm RyeoWook quyết định từ bỏ bộ mặt « cố làm ra vẻ thân thiện », cậu đẩy gọng kính, lầm lũi đi vào hành lang tìm lớp học.

Trường học này thật đúng với danh tiếng của nó, riêng cái tòa nhà phía Bắc này đã lớn hơn quy mô của một trường Đại học cấp quốc gia, với những hành lang dài sáng bóng và những lớp học đầy đủ tiện nghi. RyeoWook loay hoay một hồi vẫn chưa xác định được vị trí lớp học của mình.

- Đây là lớp 2-A, đây là phòng phát thanh, ah, đây là phòng y tế… Quỷ thần ơi, làm thế nào để tìm ra lớp 1-A đây ?

RyeoWook không giỏi trong việc xác định phương hướng, nên, một điều tất nhiên là cậu bị lạc, trong cái ngôi trường khổng lồ này- Đây là điều bất tiện khi mà bạn học trong một ngôi trường quá rộng !

- Học sinh mới ? Phư phư phư…

Một giọng cười… quái dị vang lên ngay sát bên tai RyeoWook làm cậu bất giác nhảy giật lùi về phía sau. Mất đà, RyeoWook trượt chân… Ôi không, cậu sắp ngã…

….

Nhưng cậu không ngã. Hay nói đúng hơn, cậu không ngã ra sàn. Một cánh tay đưa ra đỡ lấy eo cậu, và giữ cậu ở tư thế… nghiêng 45 độ so với mặt đất.

- Tốt lắm, Hyunie, bây giờ hãy nâng em ấy đứng thẳng dây.

Một giọng nói khác, lần này vô cùng ngọt ngào và dễ thương vang lên, và ngay sau đó, cậu cảm thấy mình gần như đươc nhấc bổng lên, và đặt lại tư thế ban đầu.

- Em không bị đau chứ ?

Trước mắt cậu hiện ra… một vật thể vô cùng đáng yêu… Một mái tóc vàng hoe, một khuôn mặt dễ thương với đôi mắt to tròn và cái miệng hồng xinh xinh, một dáng người hơi lùn một tý (giống cậu), hơi mũm mĩm một tý, và đang ôm một chú thỏ bông màu hồng cũng rất dễ thương, ánh mắt to tròn nhìn cậu chờ đợi câu trả lời. Ôi chưa bao giờ RyeoWook phải dùng nhiều từ ngữ như thế để hình dung về một người.

- Ah… em không sao, cảm ơn, sunbae.

- Em nên cảm ơn Hyunie, mà em tên là gì?

- Ah.. cảm ơn Hyunie… cảm ơn.. sunbae. Em là Kim RyeoWook.

RyeoWook quay sang cúi đầu cảm ơn người được gọi là Hyunie, không chắc đó có phải tên anh ta ko?

Chàng trai, Hyunie, thuộc tuýp người trái ngược hoàn toàn với chàng trai thỏ hồng kia, anh ta cao lớn, hơi gầy một chút, mái tóc đen ngắn và khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc. Anh ta gật đầu với RyeoWook rồi quay qua lau vết bánh vẫn còn dính lại trên khuôn mặt đáng yêu của cậu bạn mình.

- Wookie, em dễ thương quá!!

Thỏ hồng cười tít mắt, làm RyeoWook cảm giác những đóa hoa bay lượn xung quanh mỗi khi người ấy cất tiếng nói. Cậu hoàn toàn tha thứ cho việc người ấy gọi cậu là “Wookie”- cậu rất ghét khi ba cậu gọi như vậy.

- Teukie làm cậu bé dễ thương sợ rồi này.

Thỏ hồng vừa đút miếng bánh kem vào miệng vừa lên tiếng trách móc người nãy giờ ở phía sau RyeoWook, bây giờ RyeoWook mới nhìn thấy trên tay còn lại của thỏ hồng là một chiếc bánh kem dâu đang dở. Và bây giờ RyeoWook kịp hoàn hồn để nhớ lại là cậu bị giật mình bởi vì cái tiếng cười kinh dị của người nào đó, chắc là rất đáng sợ. RyeoWook run run quay sang bên cạnh, và cậu ngạc nhiên thấy một khuôn mặt đẹp như thiên thần đang vừa cười vừa xua tay với thỏ hồng.

- Xin lỗi, hình như cậu ta bị lạc, em chỉ có ý tốt muốn chỉ đường…

- Thật không đấy?

- Thật mà.

- Tạm tin em vậy. – Thỏ hồng tha không tra khảo Teukie của cậu ấy nữa rồi quay sang RyeoWook – Wookie, em học lớp nào, Minnie hyung sẽ dẫn em về lớp.

- Err… lớp 1-A, em không biết nó ở đâu…

- Ah, được rồi, đi nào, Hyunie, Wookie.

Thỏ hồng hào hứng kéo tay Wookie, và người tên Hyunie cũng lật đật chạy theo hai người, tay xách cái balo màu hồng, hình thỏ con- không cần đoán cũng biết của ai.

Khi thấy RyeoWook đi cùng hai người kỳ lạ ấy, các cô tiểu thư lại tiếp tục hò hét đầy phấn khích. Một số lại nhìn RyeoWook nửa ganh tỵ nửa khinh ghét. RyeoWook mặc kệ, cậu chán cái cảnh này lắm rồi.

- Đây rồi.

Thỏ hồng buông tay RyeoWook khi họ đứng trước cái bảng đề tên lớp 1-A. RyeoWook cảm ơn lần nữa và bước vào lớp. Cậu thấy hai cậu bạn kỳ quặc lúc nãy đang ngồi cùng nhau. Một người đang đeo earphone, lắc lư theo điệu nhạc, còn người kia đang chăm chú đọc một quyển sách dầy cộp có cái tựa dài ngoằng mà RyeoWook không kịp hiểu. Trong lớp khá ồn ào và dường như mọi con mắt đều hướng về họ, nhưng họ không hề quan tâm, vẫn chú tâm vào việc của mình. Có lẽ họ là những người nổi tiếng, đã quen với việc này rồi. RyeoWook nghĩ thầm khi lướt qua họ để xuống cái bàn trống duy nhất còn lại, nó nằm ở cuối lớp, trong góc cùng bên phải, ngay phía dưới bàn của hai anh chàng đó.

Không khí trong lớp chợt im ắng bất thường khi thỏ hồng (và Hyunie) bước vào. Rồi các cô gái hò hét, và các chàng trai huýt sáo. Thỏ hồng hồn nhiên chào mọi người rồi, anh ta bước lên bục giảng và dõng dạc tuyên bố:

- Chào các em học sinh mới, anh là Lee Sungmin, học trên các em hai lớp. Wookie là bạn anh, mong các em giúp đỡ em ấy nhiều.

RyeoWook hơi choáng váng trong 5s, trời, họ là bạn từ bao giờ nhỉ? Những ánh mắt ghen tỵ lại đổ dồn vào RyeoWook. Thỏ hồng, à, Lee Sungmin, anh đang làm trò gì vậy???

Chàng trai một mí đang nghe nhạc cũng chú ý đến thỏ hồng, cậu ta bỏ ra earphone ra rồi đứng lên mỉm cười với Sungmin.

- Sungmin hyung, Kyuhyun hyung, em và Donghae sẽ chăm sóc cậu ấy.

- Ahh… Hyukkie, Haenime… Nhờ hai em nhé.

Thỏ hồng tiến lại gần trao cho hai anh chàng kỳ cục những cái ôm thật chặt, rồi mỉm cười với RyeoWook, rồi cùng với Hyunie của anh ta đi ra khỏi lớp.

- Ahhh… RyeoWook, cậu ghê gớm thật, cậu còn quen cả Sungmin oppa và Kyuhyun oppa sao???

- Họ là ai???

RyeoWook lại ngơ ngác lặp lại câu hỏi lúc trước. Cậu lập tức thấy ân hận, chắc họ lại dè bỉu và nói móc mình thôi.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của RyeoWook, các cô tiểu thư không liếc xéo cậu nữa, và các chàng công tử thì đập vai cậu thân thiện.

- Họ là thành viên Host Club.

- Host Club???

- Câu lạc bộ nổi tiếng nhất trường mình. Vì họ mà tớ mới vào đây đấy.

- Là sao???

- Host Club là câu lạc bộ gồm những thành viên nổi tiếng nhất trường, họ đẹp trai, ưu tú, gia đình danh tiếng… Ôi những chàng hoàng tử của SM.

- Sungmin oppa và Kyuhyun oppa đều học lớp 3-A, Sungmin oppa dễ thương cực kỳ, còn Kyuhyun oppa thì cool không chịu được!!! Yahhh…

Cô nàng ngồi gần RyeoWook mơ màng, cô ta như chìm đắm trong thế giới toàn hoa hồng và thần Cupid của mình rồi.

Chàng trai đeo phone, bây giờ RyeoWook đã biết cậu ta tên Eunhyuk, quay xuống nói với RyeoWook:

- Nếu cậu muốn biết họ là ai, sau giờ học hãy đến phòng nhạc số 3, tầng trên cùng của Tòa nhà phía Nam.

- Hẹn gặp ở đó.- Chàng trai còn lại, tên Donghae, mỉm cười thân thiện.

Phew… một ngày kỳ quặc với toàn những người kỳ quặc, nhưng dù sao, RyeoWook cũng có thể có những người bạn tốt! Đấy là cậu nghĩ thế.

Phòng nhạc số 3 nằm trên tầng trên cùng của Tòa nhà phía Nam Học viện SM.

Khi cánh cửa mở ra và bạn nhìn thấy…

Họ…

SM High School Host Club.

***************

Chap 2

Giờ ăn trưa

Lại nói về sự hoành tráng của Học viện SM, thì cái canteen chính là một minh chứng rõ nét. Canteen chiếm trọn tầng hai của toàn nhà phía Đông, được trang hoàng theo phong cách phương Tây với những cửa kính lấp lánh và những cột trụ khổng lồ. Bàn ghế đủ màu sắc được sắp xếp gọn gàng, và những gian hàng bán đồ ăn đầy ụ và thơm ngon. RyeoWook nhìn bảng giá mà méo mặt, không phải thứ dành cho cậu. Ba có cho một chút tiền ăn, nhưng, không phải cho chỗ này, RyeoWook tự nhủ, mai cậu sẽ làm cơm ở nhà và mang đi, hôm nay hồi hộp quá nên đã quên mất.

RyeoWook lang thang kiếm một chỗ yên tĩnh, cậu định đánh một giấc qua trưa cho đỡ đói, nhưng cái bụng réo ầm ĩ làm cậu không tài nào ngủ được. Cuối cùng, cậu đành lấy một quyển sách dầy cộp, chân bước vu vơ trên những bậc cầu thang cuốn.

Bỗng RyeoWook nghe thấy tiếng đàn du dương vang vọng đâu đó, cậu rời mắt khỏi cuốn sách và thấy mình đang ở một nơi lạ hoắc. Tiếng đàn êm ái nhưng nhỏ dần sau cánh cửa. RyeoWook ngẩng lên nhìn biển tên. Phòng nhạc số 3.

Cậu tò mò khẽ hé cánh cửa ra nhìn. Rồi cậu thấy, ở giữa phòng, một người con trai mặc bộ đồ vest trắng đang say sưa bên cây đàn piano cũng màu trắng. Ánh điện le lói như ánh trăng làm cho khung cảnh có phần gì đó rất… huyền bí và lãng mạn. Nhất là cùng với tiếng đàn ấy, và con người ấy.

Kẹt…………

Tiếng cửa kẽo kẹt làm RyeoWook giật mình, trong lúc vô thức không kìm được cậu đã đẩy cửa mở to hơn, rồi cậu thấy mình đã hoàn toàn ở trong phòng. Người mặc áo trắng dừng chơi đàn, ngẩng lên nhìn RyeoWook đầy ngạc nhiên. Anh ta không cao, nhưng nhìn rất cân đối, mái tóc đen dài lãng tử ôm lấy khuôn mặt nhỏ, và chiếc hoa tai hình chữ thập đeo lủng lẳng một bên làm anh ta có vẻ vừa nghệ sỹ vừa cuốn hút.

RyeoWook lắp bắp.

- Xin lỗi.. tôi nghe … có tiếng đàn…

- Khách đầu tiên của chúng ta lại là… con trai sao??? Thôi thì cũng được vậy… Phư phư phư…

Lại một tiếng cười kinh dị sát bên tai RyeoWook làm cậu giật lùi về phía sau.

May làm sao, do đã làm quen lần trước nên cậu không bị ngã.

Nhưng, lại không may làm sao, cậu va phải cái gì đó…

CHOANGGGG….

Hình như một cái gì đó bằng sứ…

Điện được bật sáng choang, và RyeoWook có thể nhìn thấy, nó là một cái bình bằng sứ. Và bởi vì cậu vừa va phải nó, nên giờ nó vỡ tan tành, những mảnh vụ nằm la liệt trên sàn nhà lát đá cẩm thạch.

- Cậu làm vỡ mất chiếc bình gia bảo nhà KangIn rồi !!!

Anh chàng có khuôn mặt thiên thần và nụ cười của quỷ nhìn cậu thích thú. RyeoWook lúng túng :

- Tôi…em.. xin lỗi…

- Xin lỗi thôi không đủ đâu.

Lại thêm một giọng nói nữa, giọng trầm trầm và cương nghị. RyeoWook từ từ quay đầu sang phía đó và phát hiện… tất cả đang ở đó, 6 người, nếu kể cả người chơi piano. RyeoWook nhận ra thỏ hồng đang ôm con thỏ của anh ta, với Hyunie đứng bên cạnh, cậu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Donghae và Eunhyuk, cạnh họ là một chàng trai mà RyeoWook không biết, anh ta cao lớn và là chủ nhân của giọng nói trầm trầm vừa « kết tội » RyeoWook.

- Là… sao .. .ạ ?

- Đây là chiếc bình gia bảo của gia đình tôi, cậu làm vỡ nên cậu phải đền…

- Đền ạ ? Nó … nó… đáng giá bao nhiêu… – RyeoWook hỏi, mặc dù cậu không tin là mình có thể trả số tiền đó, cậu chẳng có đến một xu !

- Khoảng $$%#@&^*%#@

-….

RyeoWook choáng váng, cậu không thể xác định được chính xác số tiền mà anh ta nói, chỉ biết là nó rất lớn, lớn hơn bất cứ con số nào mà trước đây cậu từng nghe đến, hay nghĩ đến.

- Xin lỗi.. nhưng em… em không … có tiền.

- Không có ?

Chàng trai nhướn mày tỏ vẻ phật ý. Cậu ta đưa mắt sang mấy người bên cạnh. Bây giờ RyeoWook mới để ý, tất cả bọn họ đều đang mặc vest màu trắng, trông ai cũng đẹp một cách kỳ lạ.

- Cậu ta thuộc tầng lớp bình dân.

Donghae vô tư nói, cứa vào lòng RyeoWook một vết dao, tự nhiên RyeoWook giảm số thiện cảm dành cho cậu ta đi một nửa.

- Nhưng cậu ấy dễ thương lắm !

Thỏ hồng lên tiếng bênh vực. RyeoWook suýt nữa thì chạy đến ôm chầm lấy anh ta.

- Đúng vậy… Phư phư phư…

Chết thật, RyeoWook lại gần như quên béng cái tiếng cười ma quái ấy. Cậu lấy hết sức bình sinh chỉ vào anh ta và nói :

- Là.. là tại anh ta làm em giật mình…

Thiên thần kiêm ác quỷ nhìn cậu như xuyên thấu, rồi lại nở nụ cười làm lộ rõ hai lúm đồng tiền đầy sức hút.

- Okie, một phần lỗi là của tôi. Vậy không bắt cậu trả nợ nữa…thay vào đó…

- Cảm ơn, sunbae, em xin phép về.

RyeoWook nắm tay anh ta lắc rối rít, không để cho anh ta nói thêm câu nào, rồi nhanh chóng rảo bước ra phía cửa.

- Khoan !!!

Anh chàng to con lại lên tiếng, anh ta liếc nhìn thiên thần rồi nói tiếp.

- Cậu không phải trả tiền, nhưng cậu phải ở lại đây làm công trả nợ.

- Là sao ?

- Là làm các việc vặt như lau chùi, quét dọn ấy…

- Nhưng…

- Quyết định thế nhé…- Thiên thần cầm tay cậu- Từ giờ cậu là người hầu của Host Club. Thôi, bây giờ về lớp đi, hết giờ ăn trưa rồi đấy.

- Không.. em …

- Hay là cậu muốn trả tiền ??? Phư phư phư…

RyeoWook gục mặt xuống thất vọng, rồi cậu lủi thủi ôm quyển sách đi ra. Ngày quái quỷ gì đây ? Ngày đầu đến trường của cậu phải tươi đẹp hơn chứ ???

- Liệu cậu ta có trở lại không ?

Yesung cất tiếng hỏi, anh quay trở lại bên cây đàn piano của mình.

- Chắc chắn. – EeTuek mỉm cười đáp.

- Cậu ấy rất dễ thương. – Sungmin khẳng định.

- Và dễ bị sai khiến. – KangIn thêm vào.

- Có trò hay rồi. – Eunhyuk và Donghae đập tay nhau khoái chí.

-…

Kyuhyun không nói gì, anh đang cầm con thỏ cho Sungmin rảnh tay ăn nốt cái bánh kem.

—————————

Giới thiệu nhân vật SM Host Club

Lee Sungmin- còn gọi là thỏ hồng, Bunny.

18 tuổi – Cao : 1m65

Trưởng nam võ quán Nhà họ Lee.

Học sinh năm thứ ba – Lớp 3-A

Sở thích : bánh kem, thỏ bông, các thứ dễ thương

Sở trường : võ thuật, côn, kiếm

Vật bất ly thân : thỏ hồng, (bánh kem).

Tính cách : là đàn anh lớn tuổi nhất Host Club, nhưng anh ta lại có tính cách trẻ con nhất, biểu tượng của sự dễ thương vô đối ! Anh ta có thói quen gọi mọi người một cách hết sức thân mật – Hyunie, Innie, Teukie, Sungie, Wookie, Hyukkie, Haenime… và tự xưng mình là Minnie.

Jo Kyuhyun.

18 tuổi – Cao : 1m83

Trưởng nam nhà họ Jo- người bảo vệ cho cậu chủ nhà họ Lee

Học sinh năm thứ 3- Lớp 3-A

Sở thích : ko biết, chắc là Sungmin.

Sở trường : tất cả các loại võ thuật.

Tính cách : Cùng với Sungmin, là đàn anh lớn tuổi nhất Host Club, ít nói, và lạnh lùng, anh ta chỉ quan tâm một điều, là bảo vệ Sungmin. Nhân vật này có thể hơi ít lời thoại một chút, nhưng nói chung anh ta có vai trò khá quan trọng.

~~~

Phòng nhạc số 3 nằm trên tầng trên cùng của Tòa nhà phía Nam Học viện SM.

Khi cánh cửa mở ra và bạn nhìn thấy…

Họ…

SM High School Host Club.

***************

Chap 3

RyeoWook uể oải mở mắt…

Cậu đang ở trong lớp học !

Cậu vừa ngủ gật trong lớp !!

Cái sự thật ấy làm RyeoWook suýt kêu toáng lên vì kinh hoàng !!!

Việc này chưa bao giờ xảy ra trước đây !!!

Kim RyeoWook ngủ gật trong lớp !!!

Cậu đưa mắt lên nhìn cô giáo đang say sưa giảng bài một cách ái ngại. Cô ta có vẻ hoàn toàn không để ý đến cậu, cũng như bất cứ học sinh nào khác trong lớp. À có, miệng cô đang giảng bài như tụng kinh, trong khi mắt cô cứ luôn chiếu tướng vào hai nhân vật nổi bật trong lớp- ai cũng biết là ai đó- Donghae và Eunhyuk !

Uh thì cả hai tên đó đều đẹp trai, uh thì họ đều thân thiện, dễ gần, một người vui tính nhí nhố, suốt ngày hát hò, nhảy nhót, một người dễ thương luôn luôn mỉm cười và đối xứ galant với tất cả các bạn nữ. Uh thì họ giàu, họ đi trên những chiếc xe cáu cạnh và họ khoác trên người bộ đồng phục được may bằng chất vải tốt nhất. Uh thì… vân vân và vân vân… Nhưng mà ở đâu ra cái kiểu cả giáo viên cũng bị hớp hồn thế kia cơ chứ ???

RyeoWook thầm ghen tỵ và cảm giác tội lỗi vì ngủ gật trong lớp đã bay biến hết. Oáp… thật là chán… giáo viên giảng bài như ru ngủ. Học sinh thì chia thành hai phe rõ rệt. Một phe cắm cúi vào cái laptop của mình. Phe kia thì nhàn rỗi, ngồi nghe nhạc, sơn móng tay, đọc truyện, hoặc là ngủ !!! Thế đấy, giáo viên không (dám) có ý kiến gì và tiếp tục vừa giảng bài vừa ngắm nhìn hai thiên thần (một đang nghe nhạc và một đang ngủ !).

Lẽ ra RyeoWook là một thành phần đương nhiên của nhóm thứ nhất, tức là cặm cụi tự học với cái laptop (được phát), nhưng hôm qua cậu có quá nhiều thứ phải suy nghĩ (đúng hơn là bị ám ảnh) : thỏ hồng, thiên thần với nụ cười quái dị, người chơi piano mặc đồ trắng, phòng nhạc số 3, và… trời ạ, cái Host Club quái đản, và cậu phải trả nợ – làm người hầu ạ !!!!!

RyeoWook định tảng lờ đi và coi chuyện hôm qua chỉ như một cơn ác mộng. Nhưng cậu quên mất một điều cơ bản, Host Club là những người nổi tiếng nhất ở cái Học viện này, và cơ bản hơn nữa, là hai tên cùng lớp với cậu – Donghae và Eunhyuk cũng là thành viên của Host Club.

- Eh… đi cùng với bọn tớ.

Eunhyuk khều tay RyeoWook khi tiếng chuông báo giờ ăn trưa vang lên.

- Đi đâu ? Tại sao ? – RyeoWook trưng ra bộ mặt ngơ ngác.

- Đến Phòng nhạc số 3, cậu quên là từ nay cậu đã là người hầu của Host Club ah ?

- Không !

- Không ? – Eunhyuk nhướn mày.

- Ah.. ý tớ là… đừng kéo tớ…Để tớ tự đi.

- Okie, đi nào.

Eunhyuk buông cánh tay RyeoWook ra và đan những ngón tay mình vào tay Donghae. Donghae mỉm cười và hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC