Chương 1: Học sinh năm nhất Slytherin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo lần cuối: Truyện nhiều cơm chó, thuần ngọt, ngọt tiểu đường. Không có âm mưu dương mưu, đấu đá hay là thần thoại rồi nhét thêm nhân vật mới gì hết. Và vì đây là truyện đầu tay của tác giả, nên sẽ có đôi chỗ khi đọc sẽ cảm thấy rất cringe,... Nếu cảm thấy nuốt không trôi có thể im lặng rời đi và coi như chưa thấy truyện này, chứ đừng la làng lên như thể ai kề dao vào cổ ép bạn phải đọc rồi đăng lên gr công khai chê truyện này nọ cả.

Vì thích nên mình mới mần hàng. Nên mình sẽ không chấp nhận bất kỳ ý kiến trái chiều nào trong nhà, hay là đem truyện lên chê ở page, gr công khai, việc chui vào tận nhà người khác rồi bảo kiểu "ôi dổ ôi bạn đẻ ra đứa con xấu vãi nhái" thì nó không vi phạm pháp luật, nhưng mà cái duyên thì bị kẹt ở mép lờ. Không thích thì drop, click back, tắt tab, tắt máy tính điện thoại, không ai ép bạn xem tiếp mà phải cmt khó chịu đâu. Còn nếu bạn không cmt, không la làng nhưng lại lưu truyện của mình vào danh sách đọc có các kiểu tên đại loại như: "truyện thiểu năng", "truyện dở ói" thì đừng trách sao mình toxic nhé!

Đã nhắc đến thế rồi mà vẫn có người comment kiểu "Dù biết truyện đọc chỉ để giải trúy rồi nhưng...", "Truyện cringe vcl..." , sì tốp nhé hỡi bông tuyết bé nhỏ, không nhưng nhị gì cả, bạn thấy cảnh báo có hố và bạn vẫn cố tình nhảy vào xong bị ngã, rồi quay ra làm câu "dù biết đường có hố nhưng tôi vẫn cố nhảy mẹ xuống hố", nghe có đần độn thiểu năng không?

Truyện được edit theo file sách được xuất bản - là bản đầy đủ và hoàn thiện nhất. Hoàn toàn khác biệt so với bản trên Lofter, Trường Bội và Vuốt mèo

_____________________________

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317
Edit: Chè Beta: exutoire_mp

Hắn quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch lên, đó dường như là nụ cười chế giễu mà cậu đã vô cùng quen thuộc, nó giống như cái thứ cơ bắp co giật không được tự nhiên, sau đó, hắn ta nhanh chóng xoay người rời đi...

Harry nghe thấy có một giọng nói cất lên ngay bên tai mình, nó vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Đôi mắt của cậu hình như đang bị thứ gì đó che lại một nửa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bốn bàn của các nhà và những đầu người đang chen chúc nhau trong Đại sảnh đường.

"Slytherin!"

Thứ bao phủ trên đầu Harry đột nhiên hét toáng lên, cơ thể gầy gò run lên vì giật mình. Chắc là cậu đang mơ, hoặc có thể là cậu đã bước vào một nơi khác giống như nhà ga Ngã tư Vua với không gian trắng xoá và trống rỗng.

Mình đã chết rồi sao?

Cậu không biết nữa.

Mảnh vỡ linh hồn khác biệt trong thân thể cậu đã biến mất, và nếu cậu bị trúng Avada Kedavra thêm một lần nữa, thì thứ phải chết chính là linh hồn của cậu.

Đại sảnh đường từ lặng ngắt như tờ cho đến những tiếng xì xào nói nhỏ, rồi lại đến những cuộc thảo luận ồn ào, Harry không thể bỏ qua những tiếng ồn ào náo động này được. Cậu cởi chiếc Mũ phân loại ra... Vâng, đúng vậy, cuối cùng cậu cũng nhận ra rằng đó chính là chiếc Mũ Phân loại bẩn thỉu vừa che gần hết đầu.... Ngây ra nhìn chằm chằm vào lũ nhóc trước mặt mình.

Thực ra thì, bây giờ cậu cũng đang là một thằng nhóc 11 tuổi... Ít nhất nhìn qua thì có vẻ là như vậy, mặc dù Harry vẫn chưa nhận ra được điều đó.

Đến tận lúc cậu ngồi vào bàn dài nhà Slytherin, thì cậu mới nhận ra được điều này.

Vừa rồi, cậu đã vô thức chạy đến bàn nhà Gryffindor, nhưng đã bị giáo sư McGonagall nghiêm khắc gọi lại chỉ cho đúng hướng.

Điều này không hề ổn một chút nào!

Harry ngồi lọt thỏm chìm giữa màu xanh lá cây và màu bạc mà cậu đã từng rất ghét, những cuộc thảo luận vẫn còn tiếp tục ngay sau lưng, ngay cả giáo sư McGonagall gọi tên người tiếp theo cũng không thể ngăn cản được cuộc thảo luận này.

Tạ ơn trời đất, đám học sinh nhà Slytherin xung quanh cậu đều tò mò nhìn về phía này, nhưng ít ra tụi nó cũng không bàn tán sôi nổi ngay trước mặt cậu.

Dù đã trải qua bao nhiêu năm, nhưng Harry vẫn không thể quen với việc mọi người bàn tán về mình, hơn nữa điều đó luôn khiến cậu cảm thấy phiền muộn, lo âu.

Đây là phép thuật của thời gian sao?

Trong cuộc đối đầu với Voldemort, ngay cái khoảnh khắc lúc hai cây đũa phép va chạm vào nhau, liệu đó có phải là lý do đã đưa cậu trở về năm mười một tuổi hay không?

Harry vô thức nhìn lên hàng ghế giáo viên, vị hiệu trưởng già râu trắng xoá nhận ra ánh mắt của cậu, bèn nháy mắt tinh nghịch với cậu. Harry gần như quay đầu lại ngay lập tức, cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt chiếc áo choàng trên người. Cậu sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được ôm chầm lấy giáo sư Dumbledore rồi khóc oà lên.... Mặc dù bọn họ vừa mới gặp nhau ở "Nhà ga Ngã tư Vua" xong.

Nhưng trước mặt cậu là giáo sư Dumbledore bằng xương bằng thịt, còn sống sờ sờ, cụ sẽ nháy mắt tinh nghịch và cười với cậu.

Cậu hy vọng rằng chuyện này không phải là mơ, cũng không phải là một đoạn hồi tưởng của phép thuật chết tiệt nào đó.

"Vậy là... Cậu vẫn vào Slytherin mà không phải sao?"

Bên tai cậu truyền đến một tiếng mỉa mai dài giọng, là giọng nói mà cậu đã vô cùng quen thuộc... Cho dù hiện tại giọng nói ấy còn hơi non nớt... Dù sao thì cậu đã đối đầu với chủ nhân giọng nói này trong suốt sáu năm trời.

Harry cố kiềm chế để không quay đầu lại, bởi vì cậu không thể ngăn nổi những giọt nước mắt đang rơi trên chiếc áo choàng mới tinh.

Mặc kệ nó có phải là phép thuật thời gian hay là thứ gì khác, đây là kết quả kỳ lạ không tưởng của cuộc giao tranh giữa cậu với Voldemort, Harry nghĩ, có lẽ cậu, có thể, có thể là đã...

Quay trở về quá khứ.

Điều này có nghĩa là tất cả mọi người vẫn còn sống, và bây giờ không có ai bị thiệt mạng trong cuộc chiến cả.

Sống...

Đó là một từ đó gần như vô cùng xa xỉ đối với cậu, nhưng tạ ơn Merlin, đây là thế giới phù thủy, và cậu là cậu bé vàng, những điều kỳ diệu xảy ra với cậu dường như không còn là những điều kỳ lạ nữa.

"Này anh bạn, Slytherin không tệ như cậu nghĩ đâu."

Cậu bé ngồi bên tay phải vỗ vai cậu an ủi, không hề tức giận vì hành vi khóc lóc dễ gây hiểu lầm của Harry, chỉ là trong giọng nói của cậu ta có một chút ngượng ngùng xấu hổ.

Một chiếc khăn tay được thêu bằng chỉ bạc đưa đến trước mặt Harry, Draco Malfoy vẫn như cũ nói bằng cái giọng khó chịu khiến người ta chán ghét: "Đừng có khóc nhè như một cô bé thế, Potter."

Harry không nhận lấy chiếc khăn tay kia, mà dùng tay áo lau lung tung lên mặt, cậu cố gắng kìm nén lại cảm xúc đang dâng trào. Rõ ràng đây không phải là thời điểm thích hợp để bộc phát cảm xúc, tối nay cậu đã có quá nhiều lần xấu hổ rồi.

Phần nhạc đệm nho nhỏ này kết thúc cùng lúc lễ phân loại đã xong xuôi, Draco Malfoy tức giận quay đầu lại đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của đĩa ăn, Harry hít một hơi thật sâu rồi cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn.

Ngoại trừ hai người ngồi bên phải và bên trái cậu, không ai biết rằng vị cứu tinh vĩ đại Harry Potter đã khóc nhè trong ngày đầu tiên đi học.

Harry không có hứng ăn gì cả, hiện tại cậu đang rất cần một nơi yên tĩnh để đầu óc được tỉnh táo hơn. Cho dù thoát khỏi sự bàn tán của các nhà khác, nhưng khi đối mặt với sự hiếu kỳ của đám học sinh Slytherin, cậu muốn yên lặng trong thời gian ngắn là một điều cực kỳ khó khăn.

Trước đây Harry đã từng xuống tầng hầm của nhà Slytherin, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đường hoàng bước vào đây.

Giáo sư Snape đã đợi cả đám trong phòng sinh hoạt chung. Ông ta liếc nhanh sang Harry, phổ biến ngắn gọn những điều tân sinh cần chú ý, rồi nhanh chóng rời đi ngay.

Những cậu trai cô bé vừa mới ngoan ngoãn trước mặt Chủ nhiệm nhà bỗng trở nên sôi nổi hào hứng vây quanh cậu bé gầy gò. May mắn thay, những câu hỏi, những thắc mắc không ùn ùn nhào đến khiến cho Harry khá thoải mái, đám học sinh Slytherin kiềm chế lại tất cả sự tò mò của mình, từng người từng người bắt tay, giới thiệu bản thân mình với cậu.

Có thể trước đây do sự không thân thiện của Slytherin đã ăn sâu vào trong ấn tượng của Harry, vì vậy khi đám trẻ con trước mặt trở thành bạn học của cậu, duỗi tay muốn kết bạn với cậu, Harry được yêu quá hoá sợ, cậu vừa căng thẳng lo lắng vừa bắt tay với chúng.

Mãi cho đến khi Harry nắm tới đau cả tay, cuối cùng cậu cũng tìm được một khoảng trống, chạy theo Huynh trưởng trở về phòng ngủ của mình.

Năm chiếc giường bốn cọc giống hệt phòng ngủ của nhà Gryffindor được kê ngay ngắn dựa vào tường, chỉ khác là tấm trải giường đã được thay bằng màu xanh pha bạc, hành lý của cậu đã được đặt gọn gàng ở cuối giường.

Cậu còn tưởng đám học sinh Slytherin sẽ viện cớ mình là thuần huyết, đòi một mình một phòng, hoặc là một vài lý do giả tạo khác. Nhưng đó dường như chỉ là thành kiến của cậu, bốn cậu trai đi cùng Harry đều vui vẻ chấp nhận kê năm cái giường trong một phòng.

Harry quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ không phải là bầu trời đêm trong vắt như trước, mà là nước hồ đen nhánh, dường như có thể thoáng nhìn thấy bóng dáng của những sinh vật dưới nước đang bơi lội ngoài cửa sổ.

Nơi đây vẫn là Hogwarts, nhưng nó lại như ở một thế giới khác.

"Được rồi, trước khi đi ngủ, mình nghĩ có một chuyện cần phải được giải quyết trước đã." Giọng nói vui vẻ của một cậu bé cắt ngang dòng suy nghĩ của Harry. Cậu ta tên là Blaise Zabini, Harry biết người đó, là cậu trai ngồi bên phải cậu trong bữa tối, vừa cố an ủi cậu.

Cậu trai da đen với đôi chân dài bước hai bước đến bên cạnh Harry, siết chặt vai cậu để cậu đối mặt với cậu bé tóc vàng đang có vẻ mặt khó chịu, cậu ta nói với giọng sung sướng khi thấy người khác gặp hoạ: "Harry... Mình có thể gọi cậu như vậy không... Mình biết cậu đã từ chối cái bắt tay của Draco khi ở trên tàu, và lại từ chối một lần nữa lúc bên ngoài Đại sảnh đường. Hừm... Mình phải nói đó đúng là một hành động vô cùng vĩ đại."

Đón lấy ánh mắt giận dữ của Draco, Blaise không hề sợ hãi, nụ cười trên môi cậu ta tiếp tục ngoác to hơn, cho đến khi người kia chuẩn bị lấy đũa phép đấu với cậu ta một trận, thì cậu ta mới tiếp tục nói: "Nhưng vì bây giờ bọn mình đang sống chung trong một phòng, và ít nhất là sẽ sống với nhau thêm bốn năm nữa, nên mình nghĩ tối nay hai cậu cần phải bắt tay với nhau."

Harry còn chưa kịp nghĩ về lý do tại sao Blaise lại nói rằng họ sẽ sống với nhau trong bốn năm thay vì bảy năm, thì đã bị cậu ta đã đẩy đến trước mặt Draco Malfoy.

Đây quả là chuyện khiến người ta cảm thấy phức tạp mà.

Suốt cuộc đời... ít nhất là đối với Harry... bọn họ là kẻ thù không đội trời chung của nhau, nhưng vào lúc này, kẻ thù một mất một còn trước mặt cậu chỉ là một thằng nhóc mười một tuổi, hơn nữa cậu ta không hề biết gì về những việc sẽ xảy ra sau này, thậm chí bây giờ bọn họ còn là học sinh cùng nhà.

Harry không chắc liệu sau này bọn họ sẽ lại đối đầu gay gắt với nhau không.

Ngoài những lời mỉa mai dành cho nhau, Harry không có ý định muốn chung sống hoà thuận với Malfoy ở trường. Nhưng Blaise nói đúng, bây giờ bọn họ học cùng nhà và là bạn cùng phòng, nếu từ chối chung sống hoà thuận thì đó không phải là một sự lựa chọn khôn ngoan.

"Xin chào, tôi là Harry Potter."

Linh hồn mình đã là một người lớn mười bảy tuổi rồi. Harry thầm tự nhắc nhở chính mình, cậu chìa tay phải về phía cậu bé tóc vàng.

Draco do dự vài giây, cuối cùng cũng nắm lại tay Harry, nhưng trông cậu ta còn khó chịu lắm, vẫn dáng vẻ tức giận đó lại còn tặng kèm cho Harry tiếng hừ lạnh lùng.

Nhưng không ai thèm đếm xỉa.

Blaise vỗ tay cái bốp rồi thốt lên: "Tuyệt vời!" Sau đó cậu ta nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, cố gắng lôi kéo cả Harry và Draco vào cùng.

Harry cảm thấy hơi hoảng hốt, bầu không khí trong ký túc xá vui vẻ y như ngày đầu tiên cậu vào Gryffindor, chỉ là những người bạn cùng phòng đã hoàn toàn thay đổi.

Một đám.... Kẻ thù tương lai.

Có lẽ không phải là kẻ thù. Harry nghĩ thầm. Tạm thời không phải. Cậu lại bổ sung thêm một câu nữa.

Harry bị Blaise lôi kéo loạng choạng vài bước, vừa lúc nhào đến ngay trước mặt Crabbe. Cậu bé cứng cáp đưa tay ra đỡ lấy cậu rất tự nhiên, nhưng hành động này khiến cho Harry rùng mình, dù sao thì cậu vừa mới đối mặt với ai đó cách đây vài giờ... Đúng hơn là vài giờ trước đối với mình Harry thôi... Khuôn mặt hung dữ, muốn phóng hoả để thiêu chết mình, thì cậu không thể nào ung dung bình tĩnh cho được, cho dù Harry đã gặp qua biết bao nhiêu sóng gió, Crabbe phiên bản thu nhỏ trước mắt cậu cũng không ngoại lệ.

"Này, chàng trai to xác, cậu làm Harry bé bỏng của chúng ta sợ hãi rồi kìa." Blaise vỗ vỗ vai Crabbe và cười lớn. Trong phòng ký túc này chắc chắn Harry là người "nhỏ" nhất. Không tính tuổi tác của cậu... Nhưng sinh nhật cậu lại muộn nhất trong số năm người ở đây.... Và cả kích thước của cậu. Blaise vốn có lợi thế về chiều cao từ nhỏ thì không nói đến làm gì, Crabbe và Goyle to lớn, thậm chí Draco được sống trong nhung lụa cũng cao hơn Harry.

Tất cả mọi người đều bật cười vì câu nói của Blaise, ngay cả Draco, người vẫn luôn cắn ca cắn cảu cũng không thể nhịn cười, nhưng Harry biết rằng "trò cười" của bọn họ chỉ là một trò đùa thiện chí giữa những người bạn đang vui vẻ.

Đây là những cậu bé mười một tuổi nhà Slytherin sao?

Harry cũng bật cười theo chúng.

Dường như chúng cũng giống với bất kỳ các cậu bé mười một tuổi khác.

Khi cả ký túc xá đều chìm trong yên lặng, chỉ có tiếng thở đều đều của các cậu bé, thỉnh thoảng có vài tiếng nói mớ lảm nhảm, cuối cùng Harry cũng có một chút thời gian để yên lặng suy nghĩ một lúc.

Cậu ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra hồ nước bên ngoài cửa sổ. Nguồn ánh sáng le lói không biết từ đâu chui ra khiến cho mặt nước hồ vốn đen nhánh vào ban đêm lại bừng sáng lên một màu xanh lục mờ ảo, có vài sinh vật dưới nước không biết tên đang lượn lờ xung quanh cửa sổ.

Nơi này là một trong số ít những nơi ở Hogwarts mà Harry chưa từng đặt chân đến. Nó được bao phủ dày đặc bởi lớp trang trí màu xanh và màu bạc; cửa sổ ở đây là khối kính pha lê không thể mở ra được. Căn ký túc xá này nằm sâu dưới đáy Hồ Đen. Nơi đây là phòng ngủ của Slytherin.

Cậu, Harry Potter, đã trở thành một Slytherin.

Harry không biết liệu ba mẹ và cha đỡ đầu đã mất của mình sẽ có phản ứng như thế nào khi biết tin này, thấu hiểu bao dung hay là sẽ giận dữ mắng mỏ? Nhưng thà rằng họ sẽ nói điều gì đó với cậu, còn hơn là không bao giờ muốn gặp lại cậu.

Nước hồ lạnh như băng truyền hơi lạnh qua tấm kính pha lê, Harry quấn chặt người trong chiếc chăn màu xanh bạc, suy nghĩ của cậu cứ bay loạn rối tung hết lên, trong đầu cũng nghĩ về rất nhiều thứ.

Ví dụ như, tại sao cậu lại vào Slytherin.

Harry còn nhớ rõ những gì mà Mũ phân loại đã nói với cậu. Cậu phù hợp với Gryffindor, nhưng Slytherin lại có thể giúp cậu trở nên vĩ đại hơn.

Ngay từ khi cậu bước chân vào thế giới phù thủy, dù là Hagrid hay là Ron, họ đều nói cho cậu rằng Slytherin không hề tốt tí nào, những phù thuỷ bước ra từ Slytherin đều là những phù thủy hắc ám. Mà tên Malfoy kiêu ngạo kia và những tên tay sai to con đáng ghét của hắn ta, cũng như Chúa tể Hắc ám - kẻ đã biến cậu trở thành trẻ mồ côi, giống như bát nước màu đen, loang ra tờ giấy trắng tinh mà cậu đã nghĩ về thế giới phù thuỷ.

Nếu không phải cậu kiên trì nói với Mũ phân loại rằng sẽ không vào nhà Slytherin, liệu ai có thể nói chắc chắn kết quả cuối cùng đây?

Cậu trở về đúng lúc Mũ phân loại đang phân nhà, bỏ lỡ mất cơ hội bày tỏ với Mũ phân loại rằng cậu không muốn vào Slytherin, vì vậy giờ đây cậu đã trở thành một Slytherin.

Có phải là vì mảnh vỡ linh hồn của Voldemort không? Harry vừa nghĩ vừa vuốt ve vết sẹo trên trán.

Nếu có thể, cậu muốn tự sát, vậy là có thể tiêu diệt trước bản thân là một Trường Sinh Linh Giá. Nhưng cậu không thể. Cậu chỉ có thể sống, sau đó chờ đợi Voldemort nhanh chóng giết mình.

May mắn thay, cậu có rất nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm. Cậu có thể lợi dụng chuyện sống lại kỳ diệu này để cứu mạng một vài người và thay đổi số phận của những người khác.

Chuyện này nghe giống như một vị Chúa cứu thế thực sự. Harry tự giễu. Nhưng cậu không thể thờ ơ trước một cơ hội thần kỳ như vậy.

Trong đầu Harry đã hiện ra một kế hoạch mơ hồ. Việc cứu chú Sirius là điều bắt buộc nhất định phải làm, cũng như cậu phải đi bắt Peter Pettigrew... Nhưng hiện tại cậu không học cùng nhà với Ron, có thể sẽ phải tốn thêm nhiều công sức.

Nghĩ đến đây, Harry thấy hơi đau đầu. Hermione là một cô gái thông minh, hơn nữa cổ có thể nhìn nhận mọi chuyện rõ ràng, Harry cũng không lo lắng về việc có thể trở thành bạn thân của cô một lần nữa hay không. Nhưng mà Ron, với tính cách và suy nghĩ của cậu ta, ở nhà đối đầu với Harry, liệu có đồng ý tiếp tục kéo dài tình bạn đã thành lập ở trên xe lửa hay không.

Cậu đã chiến đấu với Voldemort trong suốt bảy năm... Mà chuyện này, có rất nhiều người không nhận ra rằng... Trong mọi cuộc chiến, đều có sự hỗ trợ không thể thiếu của Ron và Hermione.

Harry không muốn mất họ.

Còn có rất nhiều bạn bè khác nữa... Những người bạn đã hy sinh trong trận chiến cuối cùng, Harry cũng không muốn mất họ.

Mà những người khác....

Harry quay lại nhìn một trong những chiếc giường bốn cọc. Bên trong tấm màn đó, có cậu bé tóc vàng đang ngủ rất ngon, hắn và mẹ đã lừa Voldemort hơn một lần để giúp Harry tìm được đường sống trong chỗ chết. Và ở trong Căn phòng Yêu cầu đó, chính Malfoy là người đã hét lên "Potter là người mà Chúa tể Hắc ám muốn sống", cố gắng ngăn cản Crabbe và Goyle đang có ý định giết chết cậu.

Hắn ta đã cứu cậu.

Có lẽ là vậy....

"Rõ ràng mình là một Gryffindor mà." Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy hơi tội lỗi áy náy... Năm sáu, suýt nữa cậu đã giết chết Malfoy... Và nhiều hơn thế nữa là một cảm xúc biết ơn. Giáo sư Dumbledore vẫn luôn cố gắng nói với mọi người rằng, có thể giữa các nhà sẽ có sự khác biệt, nhưng Hogwarts là một thể đoàn kết, không có nhà nào phân biệt tốt xấu, chỉ có người mới phân thiện ác.

Harry nghĩ, trong trái tim của Malfoy hẳn là có mặt tốt, hắn ta không phải là một người hoàn toàn xấu. Cậu chưa bao giờ quên được hình ảnh chàng trai tóc vàng yếu ớt khóc trong nhà vệ sinh.

Có lẽ, cậu có thể cứu được hắn ta.

Kỳ lạ thật... Cứu một Malfoy. Harry nhắm mắt, mơ màng suy nghĩ.

Cậu đã quá mệt mỏi, trí óc không thể hoạt động linh hoạt thêm được nữa, đã rất lâu rồi cậu không được nghỉ ngơi tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net