Chương 2: Một thế giới mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè Beta: exutoire_mp

Lời tác giả: Đúng rồi! Tôi cực kỳ dũng cảm, tôi không chỉ muốn đổi nhà của Harry, mà tôi còn muốn đổi cả nhà của Neville và Hermione nữa!

Tôi tin chắc rằng các nhà chưa bao giờ là lý do cản trở tình bạn cả. Bốn nhà sẽ hợp tác cùng với nhau để đánh bại Voldemort!
Tái bút: Một vài chương đầu tiên có thể sẽ giải thích một số nền tảng và nhiều thứ hơn. Và ... Harry không phải là một đứa trẻ hay khóc, cậu ấy cần một chút thời gian để tiêu hóa mọi chuyện.

"Harry? Harry! Dậy đi!"

Harry giật mình tỉnh giấc. Cậu miễn cưỡng mở mắt ra, trong một lúc đần cả người không nhận ra hiện mình đang ở đâu. Từng có khoảng thời gian suốt một năm liền cậu chưa bao giờ được một giấc ngủ ngon cả, sự rèn luyện cảnh giác ngày càng cao khiến cho cậu gần như đã quên mất một giấc ngủ ngon và sâu trông như thế nào.

Draco đã mặc quần áo xong xuôi, đang khoanh tay, nhướn mày nhìn cậu. Blaise thì vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, khó hiểu lay lay vai cậu.

"Sao cậu lại ngủ ở bệ cửa sổ thế?" Blaise hỏi.

"Rõ ràng là cậu có một chiếc giường thoải mái để ngủ mà." Goyle vẫn còn ngái ngủ ngáp một cái thật dài, đang lục tung khắp nơi tìm áo chùng của mình. Crabbe ở bên cạnh gật đầu đồng ý.

"Uh... Mình chỉ muốn nhìn ra ngoài cửa sổ một chút..." Harry nói dối, cậu khó khăn cử động cơ thể cứng đờ của mình, "Kết quả không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào."

"Được rồi, mấy cậu mau lên nào, đừng có đi học muộn vào ngày đầu tiên chứ." Malfoy dường như không đếm xỉa đến lời giải thích của Harry, cậu ta không kiên nhẫn phất phất tay, rồi rời khỏi ký túc xá trước.

Harry tưởng cậu ta sẽ đến Đại sảnh đường trước, kết quả phát hiện ra cậu ta lại đang đợi họ trong phòng sinh hoạt chung, nhàm chán lật giở sách giáo khoa ra đọc, điều này đã đánh mạnh vào nhận thức thông thường của Harry,

Draco Malfoy trông không giống như người biết chờ đợi người khác.

Có lẽ mình cũng không thật sự hiểu rõ cậu ta cho lắm. Harry nghĩ thầm.

Khi đến Đại sảnh đường, Harry tạm thời đè xuống những suy nghĩ đó, cậu lặng lẽ tìm kiếm Ron và Hermione trên chiếc bàn dài của Gryffindor.

Không khó để tìm ra cậu bé tóc đỏ, cậu ta đang bị kẹp bởi hai người anh song sinh của mình, hình như đang bị trêu ghẹo.

Đúng lúc này, hàng trăm con cú vỗ cánh phành phạch bay vào.

Harry sợ hãi trước sự màu mè phô trương của những người bạn cùng phòng, gia đình họ gửi đến rất nhiều đồ, có gói đồ to tới mức cần phải đến hai, ba con cú mèo xách mới bay nổi.

Hedwig cùng đoàn cú bay ào tới, nhưng trên chân cô bé không quắp gói đồ gì cả, có lẽ nó chỉ muốn tới gặp Harry, dù sao thì bây giờ cô bé không thể dễ dàng bay vào phòng ngủ của Harry qua cửa sổ được.

Bốn người bạn cùng phòng liếc nhìn nhau, rồi từng người lấy một vài đồ ăn vặt trong gói đồ của mình ra, đặt trước mặt cậu bé tóc đen.

Harry gần như bật dậy vì quá sốc.

Sự nhiệt tình của bốn Slytherin khiến cho hai má cậu nóng bừng lên, ngơ ngác lúng túng nhìn mọi người.

"Potter, bộ dạng bây giờ của cậu khiến tôi nghĩ rằng cậu đã bị gia đình Muggle ngược đãi khủng khiếp lắm đấy." Giọng nói kéo dài ra khiến Harry nắm bắt được trong đó một chút cảm giác thân quen, xúc cảm quen thuộc này nó đang xoa dịu trái tim đang đập loạn lên của cậu.

Lời nói châm chọc mỉa mai của Malfoy vậy mà lại khiến cậu có thể bình tĩnh trở lại sao?

Chuyện này đúng là mỉa mai mà.

Harry kìm nén lại ý muốn cãi lại lời cậu ta, dù sao thì vào lúc này Malfoy cũng không phải thực sự muốn chế nhạo cậu, nó giống như là một lời quan tâm nghĩ một đằng nói một nẻo hơn. Nhưng cậu bé tóc vàng này nói đúng, đúng là cậu lớn lên trong sự ngược đãi của nhà Dursley, thậm chí đến tận bây giờ, trên người cậu vẫn còn một vài vết thương.

"Tất cả mọi người đều biết rằng, Harry lớn lên ở thế giới Muggle, và cậu không thể trông chờ vào việc lũ Muggle đó sẽ đối xử tốt với cậu bé sống sót của chúng ta được, những kẻ đó là Muggle mà!" Blaise than thở với vẻ khoa trương.

Crabbe và Goyle cùng bật cười ha hả.

Mặc dù không thể vơ đũa cả nắm, nhưng sự thành kiến của Slytherin dành cho Muggle đã làm cho hai cậu bé này chó ngáp phải ruồi nói đúng sự thật về cuộc đời của Harry.

Nhưng mà Harry không muốn nói gì cả. Cậu không muốn kể về quá khứ của mình, điều này sẽ chỉ làm tăng thêm những định kiến của họ. Trên thực tế, cậu đã bắt đầu cân nhắc xem liệu cậu có thể lợi dụng vị trí của mình ở Slytherin, tác động lên ít nhất bốn người bạn cùng ký túc xá, để họ không đi theo con đường phù thủy hắc ám hay không.

Cuộc trò chuyện ở bàn Slytherin không gây sự chú ý của bất kỳ ai, nhưng chiếc bàn dài bên nhà Hufflepuff lại thu hút sự chú ý của toàn bộ Đại sảnh đường.

Một bức thư sấm ầm ầm vang lên trong không trung như một tiếng nổ, giọng nói đầy tức giận của người phụ nữ lớn tuổi vang vọng khắp Đại sảnh đường, gương mặt của cậu bé tròn xoe trắng bệch lại, dường như chỉ giây tiếp theo thôi thì cậu ta sẽ lăn đùng ra ngất xỉu.

Mọi chuyện bắt đầu từ tối hôm qua, việc Harry Potter bị xếp vào Slytherin cuối cùng cũng chuyển sang một cậu bé khác... Người bị gia đình cho rằng... Cậu ta bị phân vào nhầm nhà.

Hiển nhiên, bà của Neville rất thất vọng vì cháu trai của bà không được phân vào Gryffindor. Mặc dù bức thư sấm kết thúc bằng một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng đến những học sinh Hufflepuff đang đần người ra rằng, bà không hề có thành kiến gì với nhà, nhưng nó vẫn khiến cho Giáo sư McGonagall và Giáo sư Sprout cau mày không đồng ý.

Giáo sư Sprout ôm lấy cậu bé tội nghiệp và nhẹ nhàng an ủi, trong khi Giáo sư McGonagall quyết định phải viết một bức thư gửi cho bà của Neville ngay lập tức.

Khi bọn họ rời đi, Đại sảnh đường bị chìm trong những tiếng bàn tán ồn ào.

"Mình nghĩ Hufflepuff rất phù hợp với cậu ta đấy chứ." Blaise nhún vai, nhận xét.

Harry cảm giác đầu mình như vừa bị cây Liễu Roi quật mạnh vào đầu vậy, mắt cậu không còn đảo quanh chiếc bàn Gryffindor nữa, mà chuyển tới chỗ chiếc bàn dài nhà Ravenclaw. Nơi mà cô phù thủy thông minh với mái tóc xoăn màu nâu đang ngồi, hình như cô bé đang ngăn cản các cô gái bên cạnh cười nhạo Neville.

Chuyện này không phù hợp một tí nào!

Không thể nghi ngờ được sự can đảm và dũng khí của Neville và Hermione, bọn họ đều là những Gryffindor thực thụ, nhưng sao lại có thể bị xếp vào những nhà khác được?

Nhưng không phải mày cũng không được xếp vào nhà Gryffindor sao? Một giọng nói khác cất lên từ trái tim cậu. Cậu bắt đầu tự hỏi liệu có phải mình đã sống lại không, hay là cậu đã xuyên đến một thế giới khác, hay là cậu giống như một con bướm đang vỗ cánh, chỉ vì bị phân chia vào nhà khác, nên đã tạo ra một cơn lốc xoáy.

Trong cơn hốt hoảng vẫn chưa tỉnh lại, Harry theo bốn người bạn nhỏ bên cạnh đi về phía lớp học, mãi đến khi đứng trước cửa tầng hầm cậu mới định thần lại, nghi hoặc hỏi: "Lớp đầu tiên của bọn mình là lớp Độc dược hả?"

"Đúng vậy, nó được ghi trên thời khoá biểu mà, có chuyện gì sao?" Trông Blaise còn hoang mang hơn cả Harry.

Dù thời gian trôi qua đã lâu, nhưng Harry vẫn nhớ buổi học Độc dược hồi năm nhất là học vào hôm thứ sáu, lúc ấy vị Giáo sư Độc dược dữ dằn khiến người khác khiếp sợ đã làm cậu bẽ mặt và bị trừ điểm ngay trước mặt nhà Slytherin.

Chả lẽ đến cả thời khoá biểu cũng thay đổi sao? Cậu thực sự đã bước vào một thế giới tương tự nhưng lại có sự bất đồng sao? Harry lo lắng nghĩ.

Cũng may, thái độ ít khi nói cười của Giáo sư Snape và thái độ với những chú sư tử nhỏ nhà Gryffindor vẫn như cũ không có gì thay đổi.

Ron né tránh ánh mắt của Harry... Được rồi, này đúng là Ron luôn... Giống như cậu ấy của trước kia, khi đối mặt với những thứ mà cậu ấy không am hiểu... Sẽ tìm cách trốn tránh.

Harry thở dài trong lòng, việc cố gắng cứu vãn tình bạn với Ron, xem ra không dễ dàng chút nào.

Còn Giáo sư Snape....

Đôi mắt xinh đẹp ngọc lục bảo của Harry hiện lên hơi nước mờ ảo. Những ký ức về người đàn ông mặc áo choàng đen quá đỗi bàng hoàng chấn động, nhưng lúc đó cậu đang bị trách nhiệm cần phải chết đè nặng tới không thở nổi, và cậu không còn tâm trí nào khác để nghĩ về những chuyện người đàn ông này đã làm vì mình... Đứa con của Lily... Làm tất cả vì nó.

Đôi mắt ngọc lục bảo giống y hệt đôi mắt của mẹ cậu, như thể đang nhìn Snape đầy trìu mến.

Giáo sư Snape có vẻ sửng sốt trong giây lát, nhưng ngay sau đó ông ta lại khôi phục vẻ nghiêm khắc.

Một cậu bé tóc vàng đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Harry, như là vô tình, hoặc như là cố ý che chắn hết tầm nhìn. Túi áo của Harry hơi chùng xuống, bên trong có một nắm kẹo được nhét vào.

"Ta vừa phát hiện ra ... Hoá ra cậu bé sống sót là một thằng nhóc thích khóc." Giọng nói kéo dài của ông ta nhẹ nhàng rơi xuống bên tai cậu.

Con không khóc mà! Harry thầm cãi lại.

Đúng là cậu không hề khóc thật, sóng mắt lưu chuyển màu xanh chỉ vì cảm động thôi.

Harry đã sẵn sàng để tiếp nhận đống nọc độc phun ra, cậu thầm nhẩm lại một lần nữa về câu trả lời của ba câu hỏi đó... Mặc dù ba câu hỏi này không có vấn đề gì khó đối với cậu - người đã vượt qua kỳ thi O.W.L.s.

Nhưng kỳ lạ thay, Giáo sư Snape chỉ dừng lại khi ông ta đọc tên của cậu, sau đó lại tiếp tục điểm danh.

Không có câu hỏi, cũng không có sự mỉa mai nào.

Chuyện này thật tuyệt. Harry nghĩ thầm. Nếu đây là những gì mà chỉ khi bước vào Slytherin thì cậu mới có thể có được, không bị Giáo sư Snape trừ điểm và mỉa mai, thì thật tuyệt vời.

Harry đã hoàn toàn lĩnh hội được cách vượt qua lớp học của thầy Snape một cách an toàn... Chỉ cần Giáo sư không chủ động tìm ra lỗi, thì cậu sẽ không gặp rắc rối, cũng cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình nhiều nhất có thể. Vì vậy, nửa đầu của lớp học khá yên tĩnh, bình lặng đến mức Harry cảm thấy không chân thật.

Trong tiếng sột soạt của những chiếc bút ghi trên giấy, cậu nghĩ đến cuốn sách "Chế tạo độc dược cao cấp", trong đó có đầy đủ chú thích của "Hoàng tử lai"... Cuốn sách từ thời học sinh của bậc thầy Độc dược, có thể gọi là một kho báu bút ký.

Việc đọc đi đọc lại nó hồi năm sáu đã giúp Harry ghi nhớ hết những ghi chú trong cuốn sách, dù đã gần một năm sau, nhưng cậu vẫn nhớ kỹ được nội dung trong đó, kể cả những ghi chú bổ sung được nhét trong từng góc nhỏ kín đáo, những chỉ dẫn, những câu thần chú nho nhỏ.

Nội dung của năm nhất hơi đơn giản đối với Harry, cậu đành phải nhảy cóc. Những phương pháp cải tiến của Hoàng tử lai không chỉ liên quan đến những lọ thuốc cao cấp đó mà còn cả những lọ thuốc đơn giản, nó được giấu trong khoảng trống giữa các chương sách và trông giống như những nét vẽ nguệch ngoạc nhàm chán để giết thời gian. Khi Harry nhìn thấy dòng chữ quen thuộc của các loại độc dược trong "Phép thuật và độc dược", cậu đã vô thức viết ra phương pháp cải tiến vào phần ghi chú ở lề cuốn sách.

"Có vẻ như có một số người đã ghi nhớ những gì ta nói." Snape tạm dừng bài giảng của mình, đôi mắt sắc bén liếc tới mái tóc đen bù xù của cậu bé, "Potter."

Harry giật mình vì bị gọi tên đột ngột, chữ "y" bị kéo dài ra suýt chút nữa đâm thủng một lỗ trên cuốn sách. Cậu vội vàng đứng dậy.

"Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

Câu hỏi quen thuộc khiến Harry thở dài trong lòng. Chuyện gì nên đến rồi sẽ đến, có lẽ nó sẽ đến muộn, nhưng không bao giờ vắng mặt cả.

"Cơn đau của cái chết đang sống, thưa Giáo sư, một loại thuốc ngủ cực mạnh."

Harry cúi đầu, ngoan ngoãn đáp lại. Sau khi hiểu biết người đàn ông này, cậu không thể đối nghịch với ổng được nữa.

"Nếu ta bảo mi tìm cho ta một viên sỏi dê thì mi sẽ tìm ở đâu?"

"Ở bao tử con dê, thưa Giáo sư."

Hoặc là ở trong hòm thuốc của Giáo sư. Harry bổ sung trong lòng. Cảm ơn Giáo sư Snape vì câu hỏi năm đó của ổng, đã giúp cậu có thể cứu sống Ron vào năm sáu.

"Cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

"Không có gì khác nhau, thưa Giáo sư, chúng đều là một loài thực vật."

Tất cả những câu trả lời chính xác cũng không thể khiến gương mặt Snape lộ ra vẻ khen ngợi, vẻ mặt ông ta không cảm xúc, rút quyển sách giáo khoa được vẽ nguệch ngoạc lên. Nội dung trên đó khiến mắt mắt ông ta lóe lên vẻ ngạc nhiên. Nhưng không nói lời nào cả, chỉ lạnh lùng nói, "Slytherin cộng năm điểm." Sau đó quay lại trở về bục giảng.

Harry cảm thấy giọng điệu của Giáo sư Snape có vẻ đã nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng chỉ là một chút thôi, hoặc có lẽ đó chỉ là ảo giác của cậu.

Ở phía bên kia Blaise giơ ngón tay cái lên với cậu.

Buổi thực hành diễn ra sau đó yên lặng đến không ngờ, cho đến khi Neville nổ tung cái vạc nấu của mình, thậm chí còn khiến Harry thích thú khi thử nó và ghi loại thuốc trị ghẻ cải tiến trong ghi chép của mình.

Khi Harry vặn nút cái lọ chứa đầy thuốc và đưa nó cho Giáo sư Snape, Giáo sư Snape lại yêu cầu cậu ở lại một lúc. Harry lo lắng quay đầu lại nhìn những người bạn cùng phòng Slytherin của mình, Blaise vẫy tay với cậu, ý bảo rằng cả bọn sẽ đợi cậu ở bên ngoài lớp học, sau đó rời đi.

Chờ đến khi trong lớp chỉ còn cậu và Snape, vị Giáo sư giống như người dơi lập tức đi thẳng vào vấn đề, hỏi cậu đã học được từ đâu những phương pháp cải tiến mà cậu viết trong sách giáo khoa.

Tất nhiên Harry không thể nói sự thật rồi. Cho dù nói rằng cậu đã sống lại trở về, hay cậu đã học được những điều này từ ghi chép của Giáo sư Snape, thì người đàn ông mặc áo choàng đen trước mặt cậu chắc chắn sẽ nghĩ rằng cậu đang bị điên. Cậu chỉ có thể ấp úng nói rằng mình đã viết nó tùy tiện, súyt nữa cậu đã nói toẹt ra "Xin lỗi Giáo sư, con không nên làm việc riêng ở trong lớp." Những lời nói nhẹ nhàng như vậy, trước kia cậu sẽ không bao giờ nói ra.

Snape nhìn lọ thuốc mà Harry đã làm, lọ thuốc cải tiến có màu sắc hoàn mỹ, rõ ràng đó là một việc tốt.

Ông ta thấy ở trong lớp Harry rất thành thạo trong các động tác, hơn nữa vô cùng tự tin vào phương pháp cải tiến của mình. Điều này được thể hiện khi Malfoy muốn ngăn cậu lại, nhưng cậu lại nhất quyết tiếp tục sử dụng phương pháp cắt cây tầm ma khô thành những khối, kiên trì vào việc khuấy theo chiều kim đồng hồ năm lần thay vì bốn lần. So với Malfoy, người dường như đã học theo cuốn sách giáo khoa vô cùng hoàn hảo, tuy hành động hơi khác người, nhưng hiệu quả lại tốt ngoài ý muốn.

Bị Giáo sư Snape nhìn bằng ánh mắt như có sức mạnh xuyên thấu, suýt nữa là Harry đã sử dụng Bế quan bí thuật theo bản năng.

"Mi có thể rời đi." Giáo sư Snape cuối cùng cũng tha cho Harry.

"Tạm biệt Giáo sư ạ." Harry thở phào nhẹ nhõm, gần như chạy trốn khỏi phòng học.

Bên ngoài cửa, bốn cậu bé Slytherin tò mò nhìn cậu, như thể đang chờ cậu nói điều gì đó.

Cảm giác thật là tuyệt vời... Bọn họ không phải là kẻ thù.

Những cậu bé mười một tuổi này không phải là các Tử thần Thực tử. Họ chỉ là những cậu học sinh bình thường, cố gắng thân thiện với Harry, cũng rất tự nhiên kéo cậu vào một nhóm chơi chung.

Linh hồn mười bảy tuổi của Harry tuy có chút không quen, nhưng cậu cũng không có biểu hiện phản kháng đầy trẻ con, điều này khiến cậu có thể kết bạn với các nam sinh nhà Slytherin.

"Harry, mình nghe nói Giáo sư Snape là Giáo sư đáng sợ nhất trường. Ông ấy giữ cậu lại làm gì vậy?" Blaise vỗ vai cậu, "Ông ấy không làm gì cậu đúng không?"

Harry lắc đầu, cậu cảm thấy lời bình luận này từ miệng của một Slytherin nói ra có hơi buồn cười.

Đương nhiên Giáo sư Snape sẽ không ném lời nguyền ác độc vào cậu, cậu tin chắc rằng, bây giờ cậu là một Slytherin, chỉ cần cậu không động vào điểm mấu chốt của Giáo sư, thì Giáo sư Snape nhất định sẽ không trừ điểm hoặc cấm túc cậu.

Những ký ức về Giáo sư Snape đã phá vỡ nhận thức về một người mà ông ta đã dày công xây dựng trong gần bảy năm. Ẩn dưới sự ghê tởm chán ghét và định kiến sâu sắc là sự hy sinh và bảo vệ thầm lặng của một người đàn ông yêu mà không có được.

Bây giờ Harry cảm thấy hơi lúng túng không biết nên đối mặt với Giáo sư Snape như thế nào.

"Mình không sao đâu, Giáo sư chỉ bảo mình lần sau chú ý nghe giảng." Harry cố gắng chuyển chủ đề nói chuyện, hỏi: "Chiều nay bọn mình có tiết gì thế?"

"Môn Biến hình của Giáo sư McGonagall."

Không có người hỏi Harry vấn đề mà cậu không muốn nói, bọn họ dành cho cậu đủ sự tôn trọng. Thậm chí Malfoy còn cố nuốt lại lời mỉa mai rằng cậu thậm chí còn không đọc kỹ thời khóa biểu trước khi bắt đầu đi học.

Bọn họ cùng nhau đi ăn trưa tại Đại sảnh đường, chiếc bánh pudding Yorkshire và nước bí đỏ khiến cho Harry có tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Khi họ chuẩn bị đến lớp học Biến hình, Harry rốt cuộc cũng nhận thấy một hiện tượng thú vị. Đám học sinh Slytherin đều thích đi theo nhóm, ít thì từ ba đến năm người, còn nhiều thì có thể tám hoặc chín người.

Khi cậu còn ở Gryffindor, tuy rằng có quan hệ tốt với các bạn cùng phòng, nhưng gắn bó như hình với bóng thì chỉ có Ron, sau này thì còn có thêm Hermione. Nhóm năm người khiến cậu không được quen cho lắm, nhưng trong nhóm họ lại có một Blaise vô cùng hoạt bát, cậu ta luôn là người có thể xoa dịu cảm giác không được tự nhiên của Harry vào đúng thời điểm.

Nhưng cuộc sống của Harry thì luôn đầy rẫy những sự xấu hổ bối rối. Khi nhóm nhỏ năm người đi qua một góc ngoặt, họ gặp phải hai đàn chị lớp trên đang hôn nhau.

Đối với mối quan hệ đồng giới Harry không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ là cậu xấu hổ khi gặp phải những người đang hôn môi thôi.

Một chị khoá trên với khuôn mặt đỏ bừng kéo chị khoá trên khác nhanh chóng chạy đi, để lại năm lũ nhóc đần mặt nhìn nhau.

Blaise huýt sáo, "Chị gái Omega đó thực sự rất quyến rũ đấy."

Không có ai hùa theo cậu ta cả.

Crabbe và Goyle rõ ràng là chưa đủ tuổi để được khai sáng điều gì đó, đối với tụi nó thì đồ ăn có sự hấp dẫn lớn hơn cả những cô gái. Draco đảo mắt trợn trắng, cảm thấy cậu ta thật vô vị. Harry hoàn toàn không hiểu, chị gái Omega nghĩa là gì? Đó có phải là tên của một trong hai người chị đó không? Thật kỳ lạ.

Blaise lè lưỡi tỏ vẻ không thú vị, rồi đẩy cả bọn đi về phía trước, giả vờ như mình chưa từng nói gì cả.

Khi đi quanh hành lang gấp khúc, Harry nhìn thấy cặp song sinh nhà Weasley và Wood đang tiến lại gần, Harry gần như kìm chế lại bản thân tới mức run rẩy để không lao đến ôm chầm lấy Fred và George.

Ba người bọn họ đang thảo luận điều gì đó, họ không hề nhận thấy có một vài Slytherin khoá dưới đang đi ngang qua, những lời nói rời rạc mơ hồ truyền vào tai Harry.

"Caleb phân hoá thành Omega... Anh đã cố gắng hết sức để giữ cậu ấy lại, nhưng cậu ấy vẫn quyết định rời khỏi đội... Chúng ta cần phải tuyển chọn Tầm thủ thêm một lần nữa..."

"Bọn mình vẫn luôn nghĩ rằng cậu ấy sẽ phân hoá thành Alpha..."

"Dù sao thì trông cậu ấy rất cứng cáp và rắn chắc mà..."

Lời nói tiếp theo của ba người bọn họ càng lúc càng xa, Harry không thể nghe rõ được, nhưng nó cũng đủ khiến cho cậu ấy bối rối thêm một lần nữa.

Harry chưa bao giờ chủ động tham gia các cuộc trò chuyện, trong lòng không khỏi tò mò, quay đầu lại hỏi Blaise: "Cậu có biết Omega và Alpha nghĩa là gì không? Vừa rồi cậu gọi chị khoá trên, hình như cũng dùng từ Omega này?"

Không khí như bị ngừng lại trong chốc lát, bốn cặp mắt đều tập trung vào cậu bé tóc đen gầy gò, như thể cậu vừa mới hỏi một vấn đề đã có đáp án vô cùng rõ ràng rằng: "Tại sao con người lại phải ăn cơm"

"Cậu không biết Alpha và Omega sao?" Blaise ngạc nhiên hỏi ngược lại, "Ở thế giới Muggle không có sự phân chia giữa Alpha, Omega và Beta sao?"

"Cái gì cơ?" Harry hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man, cậu sống ở thế giới Muggle mười năm, sống trong thế giới phù thủy bảy năm, tổng cộng lại là mười bảy năm cuộc đời, cậu chưa từng nghe qua những từ ngữ như thế này.

"Đó là giới tính thứ hai của chúng ta!" Blaise mở to mắt nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net