Chương 25: Cứu rỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè Beta: Quin + Butterfly

Harry say sưa tận hưởng bầu không khí náo nhiệt và thưởng thức những món ăn ngon mà cậu đã bỏ lỡ hồi năm ngoái.

Nhìn giáo sư Lupin ngồi ở dãy bàn giáo viên đang vỗ tay mỉm cười, lòng Harry trào dâng loại cảm xúc khó tả, nó là sự đan xen giữa niềm vui và nỗi buồn. Đến cả khi đã trở về ký túc xá, tâm trạng hỗn độn ấy vẫn chưa hoàn toàn lắng dịu.

Cậu gần như im lặng hoàn toàn chui vào rèm che.

Đây chắc chắn sẽ là một đêm mất ngủ.

Draco nằm trên giường trằn trọc không yên, sự phấn khích từ lời tỏ tình - cứ tạm thời coi đó là một lời tỏ tình đi - của Harry vẫn còn đang văng vẳng trong tâm trí cậu ta. Mọi thứ diễn ra quá khác biệt, mơ hồ và đầy ám ảnh.

Mình chỉ muốn ngắm nhìn cậu ấy, dù chỉ là khoảnh khắc ngủ yên thôi cũng được.

Mang theo ý nghĩ ấy, Draco rón rén bước đến bên giường Harry, khẽ gọi tên, "Harry", rồi chậm rãi vén màn che.

Cảnh tượng bên trong tấm rèm che không như Draco tưởng tượng. Thay vì khuôn mặt thanh tú đang say ngủ của Harry, Draco đối diện với đôi mắt lục bảo bàng hoàng, hoảng sợ.

Sự xuất hiện đột ngột của Draco khiến Harry giật mình. Cậu đưa tay trái lên che vết thương đang rỉ máu trên cổ tay, những giọt máu đỏ tươi nhuộm lên giường tạo nên một mảng màu gai mắt giữa màu bạc và xanh lục, tạo nên một khung cảnh đầy ám ảnh.

"Harry! Cậu đang làm gì vậy?" Khuôn mặt Draco biến sắc, vội vàng nắm lấy tay Harry, giọng run rẩy vì lo lắng.

"Không như cậu nghĩ đâu Draco —"

"Tại sao cậu —"

Sợ giọng nói của Draco sẽ đánh thức các bạn cùng phòng, Harry vội vàng kéo cậu bé tóc vàng vào trong rèm che, đồng thời bịt miệng cậu ta lại.

Ngay lập tức, Harry vội vàng ếm bùa Ù tai.

Vừa nãy cậu kéo quá mạnh khiến cả hai cùng ngã xuống giường, và cậu cũng thành công bịt miệng Draco lại bằng má của mình.

Mặt Draco nóng bừng lên.

"Nửa đêm không ngủ, cậu chạy đến đây làm gì?" Harry bị cậu ta dọa hết hồn, vừa đẩy cậu bé tóc vàng đè trên người mình ra, giọng điệu không mấy gì vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra rằng má mình vừa lướt qua đôi môi mềm mại của đối phương.

"Câu hỏi này chẳng phải nên là của tôi sao?" Draco đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ tay Harry, giọng điệu cũng không tốt hơn là bao, chút rung động nhỏ nhoi trong lòng hoàn toàn biến mất.

Harry niệm một câu thần chú chữa lành lên cổ tay mình. Vết thương không lớn, máu đã nhanh chóng ngừng chảy, chỉ để lại một vết sẹo không thể xóa được.

Draco nhíu mày vén ống tay áo Harry lên. Cậu ta chợt nhớ ra, dường như cậu bé tóc đen này luôn mặc đồ kín mít, dù đang là mùa hè cũng sẽ mặc áo dài tay.

"Draco, đừng..." Harry cố gắng ngăn cậu ta lại, nhưng đã quá muộn.

Cánh tay Harry có rất nhiều sẹo nhỏ, đó đều là dấu tích của những tháng ngày trốn chạy trong chiến tranh, vết thương không quá ghê rợn, nhưng xuất hiện trên người một cậu bé mười ba tuổi thì lại trở nên vô cùng nhức mắt.

"Sao lại có những vết thương này?" Draco khẽ khàng chạm vào, rồi như sợ Harry đau mà nhanh chóng rụt tay lại.

"Chỉ là vài vết thương cũ thôi." Harry thầm thở dài, cậu vẫn còn do dự.

Kể cả thân phận hay lập trường của nhà Malfoy, đến cả mối quan hệ mập mờ hiện tại giữa cậu và Draco vẫn không khiến cậu cảm thấy thoải mái và an toàn để chia sẻ bí mật của mình với cậu ta như với Ron và Hermione.

"Là do họ hàng cậu gây ra sao?' Draco hạ thấp giọng như sợ Harry sẽ tổn thương nếu cậu ta nói to.

Harry vội lắc đầu.

Trong màn che tối đen, chỉ một chiếc đèn pin của Muggle tỏa ra ánh sáng le lói, tô điểm cho đôi mắt màu xám xanh của cậu bé tóc vàng những tia sáng lấp lánh. Trong Harry bỗng dấy lên một khao khát muốn nói cho cậu ta biết.

Vì Ron và Hermione đã không cùng nhà với cậu, và dòng thời gian hỗn loạn khiến họ không thể cùng nhau trải qua mọi chuyện — có vài thứ cậu buộc phải chọn việc tự mình đối mặt — huống chi Harry còn mang trong mình bí mật về việc sống lại, điều này khiến cậu không biết nên bắt đầu từ đâu dù rất tin tưởng hai người bạn.

Bỗng dưng, Harry nhận ra rằng, người kề vai sát cánh cùng cậu trên con đường tuy giống mà lại khác này chính là Draco.

Cậu bé tóc vàng chăm chú nhìn Harry, dõi theo ánh mắt lảng tránh của cậu. Có vẻ như nếu hôm nay Harry không nói sự thật, cậu ta sẽ không chịu bỏ cuộc.

Khoảng năm phút sau, Harry thở dài, nhìn thẳng vào mắt Draco, lấy một lọ nhỏ dưới gối ra và nói: "Được rồi, cậu thắng. Tôi có thể nói cho cậu biết một số chuyện, nhưng cậu phải thề không được nói cho bất cứ ai, kể cả ông Malfoy và dì Narcissa."

"Có cần tôi lập Lời Thề Bất Khả Bội không?" Giọng điệu Draco nghe chẳng giống đùa chút nào, điều này khiến Harry cảm thấy yên tâm nhưng cũng hơi hoang mang.

"Không không không, không cần đến mức như vậy!"

"Tôi xin thề với tất cả lòng thành." Draco nắm tay Harry, rồi hôn lên mu bàn tay cậu một cách đầy cung kính, nghiêm túc nói: "Mọi lời cậu nói tối nay sẽ không có người thứ ba biết được."

Lời thề không ràng buộc bởi phép thuật này lại khiến mặt Harry đỏ bừng, tim đập thình thịch, cậu quay đầu cố bình tĩnh trong một lúc, rồi mới đưa lọ nhỏ trong tay cho Draco và nói: "Đây là nọc độc chiết xuất từ răng của Tử Xà, tôi muốn phá hủy chiếc nhẫn này."

Draco quan sát kỹ chiếc nhẫn trong lọ, ngạc nhiên hỏi hàng loạt các câu hỏi: "Nó na ná nhẫn gia truyền của Slytherin — những luồng khí đen này là phép thuật hắc ám sao? Cậu lấy nó ở đâu vậy? Sao lại muốn phá hủy nó? Việc này liên quan gì đến chuyện cậu tự làm hại bản thân?"

"Giải thích chuyện này quả thật không dễ dàng..." Harry lẩm bẩm, suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu, "Ừm... Để tôi nghĩ xem nên nói thế nào đã..."

Harry kéo Draco nằm xuống cạnh mình như chuẩn bị kể một câu chuyện cổ tích dài trước khi ngủ.

"Cậu biết đấy, năm đó Voldemort không thể giết tôi mà để lại vết sẹo này trên trán tôi."

"Ừ, tôi biết." Draco nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo hình tia chớp, cố kiềm chế ham muốn hôn lên nó, "Nhưng...thương mến ơi, cậu có thể đừng gọi cái tên đó ra được không?"

"Không." Harry dứt khoát từ chối, "Cậu phải làm quen với nó. Càng sợ cái tên đó, cậu càng sợ hắn. Nó chỉ là một cái tên, không thể làm hại được ai cả."

Dưới ánh nhìn kiên định của Harry, Draco đành nhượng bộ. Phải thừa nhận rằng, đôi lúc Harry thể hiện lòng dũng cảm phi thường đúng chất một Gryffindor.

"Voldemort vẫn chưa chết hẳn — hắn ký sinh vào gáy Quirrell — cũng chính lúc đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng, vết sẹo dường như là sợi dây liên kết giữa tôi và Voldemort — tôi có thể nhìn thấy một số thứ." Harry nói nửa thật nửa giả, "Ví dụ như chiếc nhẫn này — nó vốn thuộc về Voldemort — chút tàn hơi cuối cùng của hắn đang kiếm tìm nó — có vẻ như chiếc nhẫn này ẩn chứa thứ gì đó có thể giúp hắn khôi phục sức mạnh — tôi đã thấy được —"

"Vậy là cậu một mình liều lĩnh đi tìm chiếc nhẫn?" Draco không kìm được, giọng điệu đầy trách móc.

"Chỉ là đi tìm chiếc nhẫn thôi mà —" Harry ôm Draco, cố xoa dịu cậu ta: "— Tiện thể đến thăm ba mẹ tôi — và đừng nhắc lại chuyện tôi muốn nhảy xuống vách đá nữa, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không hề muốn nhảy, chỉ là lúc đó hơi mất tập trung thôi."

Draco vẫn tỏ vẻ hoài nghi nhưng cậu ta không tiếp tục đào sâu vấn đề này nữa mà ra hiệu cho Harry nói tiếp.

"Tôi nghĩ có thể có phép thuật hắc ám ở trong này..."

Draco đột nhiên cảm thấy với chỉ số IQ của vị Chúa cứu thế trước mặt, e rằng thế giới phù thủy sẽ bị hủy diệt, "Vậy nên cậu mới ngu ngốc muốn dùng nọc độc để phá hủy nó."

"Nhưng nọc độc đã phá hủy được quyển nhật ký." Harry lí nhí nói, rõ ràng là thiếu tự tin.

"Đó là vì răng nanh chứa nọc độc đã xuyên thủng trực tiếp cuốn nhật ký."

"Nhưng điều đó không có nghĩa là nọc độc không có tác dụng, có lẽ một con dao bình thường có thể đâm thủng được nhưng không tiêu diệt được nó." Harry vẫn kiên quyết nói, "Quan trọng là tôi tin nó có tác dụng. Cậu nhìn đi, nó liên tục tỏa ra luồng khí đen, chỉ là tốc độ hơi chậm thôi."

Draco nhíu mày suy tư một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Cậu muốn dùng máu của mình để đẩy nhanh tốc độ đúng không? Nhưng tại sao?"

Cậu bé tóc vàng dường như luôn có thể nhạy bén nắm bắt được ý đồ thực sự của Harry.

Harry gật đầu nói, "Vì sức mạnh của tình yêu. Giáo sư Dumbledore nói tình yêu của mẹ tôi đã cứu tôi. Vì thế mỗi năm tôi phải quay trở lại nhà Dursley là để duy trì sự bảo vệ của phép thuật huyết thống đối với tôi. Cả Quirrell cũng không thể chạm vào tôi là vì lẽ này, sở dĩ vậy nên tôi mới muốn thử xem liệu máu của tôi có sức mạnh kỳ diệu hay không."

"Harry, đầu cậu bị nhồi đầy cỏ lác hay bị dính nước mũi của quỷ khổng lồ à? Suy đoán vớ vẩn rồi tự rạch tay mình?"

"Kể cả chỉ có một phần trăm khả năng thì tôi cũng phải thử, tôi không thể cho phép Voldemort có cơ hội quay lại."

"Bốc đồng, liều lĩnh, bất chấp hậu quả, lại còn tự tin cho mình là đúng... Tôi thực sự nghi ngờ việc Mũ phân loại đã xếp cậu vào nhầm nhà."

Harry cười rồi nói khẽ: "Nhưng nếu tôi là Gryffindor thì chắc chắn chúng ta sẽ là đối thủ một mất một còn."

Draco chìm vào im lặng, một lát sau mới lẩm bẩm: "Đúng vậy, may mà cậu là Slytherin..." Rồi cậu ta lại sửa lời, "Nhưng cũng không hẳn... Nếu như trên tàu hỏa ngày ấy, cậu không từ chối tôi, dù cho cậu ở Gryffindor, chúng ta vẫn có thể làm bạn..."

Harry lại mỉm cười, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Cậu không chắc Draco có thực sự tin những gì mình nói hay không, nhưng ít nhất cậu bé tóc vàng cũng đã thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối, khiến Harry cảm thấy hơi áy náy — tình cảm của họ không hoàn toàn bình đẳng. Draco là một người kiêu ngạo, không nên phải cẩn trọng, thậm chí là hèn mọn như thế này khi ở bên cậu.

Harry không biết mình có thể dành cho Draco bao nhiêu tình yêu, nhưng cậu không muốn cô phụ thứ tình cảm cậu bé tóc vàng này dành cho mình.

Có lẽ đây mới thực sự là định mệnh, Ban đầu, Harry định đến Phòng Yêu cầu để thêm máu của mình vào nọc độc, nhưng lại bị chiếc nhẫn ảnh hưởng, cảm xúc tiêu cực nhấn chìm Harry khiến cậu suýt nữa rạch tay mình ngay trong ký túc xá. Nhưng Draco đã xuất hiện, cứu cậu thêm một lần nữa.

Draco không còn là người đối lập, ẩn mình trong bóng tối nữa. Trong thế giới được làm lại từ đầu này, cậu bé tóc vàng như tia nắng rực rỡ dang tay kéo Harry ra khỏi bóng tối u ám, tựa như sự cứu rỗi được ban tặng bởi thần linh.

"Draco, cậu có sợ không?" Harry khẽ hỏi.

"Cái gì?"

"Thế giới của tôi bị bao trùm bởi bóng tối của Voldemort, phải gánh trên vai hy vọng và trọng trách nặng nề, ngay từ năm nhất, tôi đã không thể có cuộc sống học đường bình yên như bạn bè đồng trang lứa, chọn ở cạnh tôi đồng nghĩa với việc đối mặt với vô số nguy hiểm, thậm chí còn bị đe dọa tới tính mạng. Cậu có sợ không?"

Draco im lặng, cậu ta chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này.

"Tôi... Tôi không biết...." Hồi lâu sau, cậu ta mới chậm rãi trả lời, "Tôi chỉ không muốn cậu mạo hiểm một mình, điều này khiến tôi buồn lắm."

Cậu bé tóc vàng cẩn thận ôm Harry vào lòng, để cậu áp sát vào ngực mình, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ truyền sang.

"Harry, cho tôi một cơ hội được không? Có thể tôi không thật sự hoàn hảo..." Việc Draco thừa nhận mình không hoàn hảo quả thực là điều khó khăn, cậu ta đã rất nỗ lực mới có thể nói ra những lời này, "Nhưng tôi thực sự thích cậu, có làm gì cũng không cưỡng lại sự hấp dẫn của cậu được."

Trước kia cậu ta quá hèn nhát, sợ việc thổ lộ tình cảm của mình sẽ đẩy Harry ra xa, nhưng bây giờ, cảm giác khi từ "thích" cuối cùng cũng được nói thành lời như đã trút được gánh nặng.

"Đúng vậy, cậu chẳng hoàn hảo tí nào..." Harry nhắm mắt lại, vùi mình thật sâu vào mùi hương của Draco.

Cuối cùng Draco đã can đảm nói lời yêu thương, Harry cảm thấy cậu ta đã tiến bộ rất nhiều, và cậu quyết định cho cậu ta một cơ hội, dù cho phía trước có là vực thẳm hun hút.

"Tôi cảm giác năm nay cũng sẽ đầy rẫy nguy hiểm và phiêu lưu, đến lúc đó đừng sợ tới mức đái dầm nhé..." Giọng Harry trầm hẳn xuống, dường như đã quá mệt mỏi.

Draco nắm lấy tay cậu, muốn tiếp tục hỏi Harry rằng liệu cậu có đồng ý làm bạn trai mình không. Cậu ta đã gom gần như tất cả can đảm của đời mình cho khoảnh khắc này, đương nhiên là cậu ta chưa từng chủ động theo đuổi ai bao giờ, cũng chưa bao giờ thích một ai đến vậy. Nhưng hiện tại Harry đã ngủ say trong lòng cậu ta, không cho cậu ta có cơ hội nói ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net