Chương 26: Scabbers mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè Beta: Chè + Butterfly

Sáng sớm hôm sau, tiếng cười đùa ồn ào của các bạn cùng phòng đã đánh thức Draco dậy.

"À ha! Tôi biết ngay mà! Sao mà cậu chờ nổi hả Draco!" Blaise nhảy quanh chiếc giường bốn cọc của Harry, hệt như một tên hề được gắn lò xo dưới chân.

Bị tiếng ồn làm phiền, Harry càng rúc sâu vào lòng Draco hơn, chui hẳn vào trong chăn.

"Im đi!" Draco tiện tay ném một quyển sách từ trên đầu giường Harry qua, nhưng xui thay đối phương lại né được ngay trong tiếng cười vang.

Mãi cho đến khi bọn họ học tiết đầu tiên, Blaise vẫn luôn mồm trêu ghẹo Draco và Harry về chuyện ngủ chung giường.

Mà đối với chuyện này, Harry cảm thấy không thể hiểu nổi.

Đến năm ba, học sinh bắt đầu chọn học thêm một số môn học tự chọn. Vì có mối quan hệ với Hagrid, nên môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí là môn học bắt buộc của họ - dù cho giáo trình mà Hagrid chọn rất khó để xử lý. Còn đối với môn tự chọn, Harry quyết định lựa chọn Số học huyền bí, cậu đã quá chán ngấy mấy lời lảm nhảm ra vẻ huyền bí của giáo sư Trelawney.

Harry tin chắc rằng, bất kể lời tiên tri mà cậu cần phải biết, dù cho có học môn Tiên tri hay không thì cậu cũng sẽ biết được hết, huống hồ cậu đã biết rõ hết tất cả mọi chuyện từ lâu.

Số học huyền bí khó hơn Bói toán nhiều, nhưng khoa học hơn nhiều, Harry bỗng chợt hiểu ra tại sao Hermione lại thích môn học này, nó thực sự có những điều huyền bí.

Sau bữa trưa, họ rời khỏi lâu đài để tham gia tiết học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí đầu tiên.

Bầu trời sau cơn mưa trong vắt và sáng ngời, thảm cỏ dưới chân vừa mềm vừa ẩm, nó khiến cho tâm trạng của Harry nhẹ nhàng và khoan khoái hơn.

Trong tiết học này họ học cùng với bên Gryffindor, Ron hì hục đuổi theo kịp bọn họ, sáu người sóng vai nhau đi về phía túp lều của Hagrid - vì để có bài tập để tham khảo, cậu bé tóc đỏ đã chọn cùng môn học với bọn họ.

"Không biết bác Hagrid sẽ chuẩn bị cái gì cho tiết học đầu tiên nhỉ?" Ron lóng ngóng ôm sách giáo khoa của mình, "Mình còn không thể mở nổi quyển《Quái thư về quái vật》này ra để xem! Suốt kỳ nghỉ hè vừa rồi, mình đã cố mở nó ra, nhưng nó suýt phá hỏng cả vườn rau của mẹ!"

"Cậu chỉ cần vuốt ve nó, như thế này -" Harry vừa nói vừa hướng dẫn. Cậu và Draco đã mở sách thành công, vì vậy họ là hai học sinh duy nhất không trói gô sách lại hoặc phải dùng kẹp giấy to đùng để kẹp sách lại như các học sinh khác.

"Đúng! Đúng rồi! Cứ vuốt ve trên gáy sách như vậy, chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Hagrid nói lớn với những học sinh đang vật lộn với sách giáo khoa, "Cộng thêm năm điểm cho Slytherin."

Cả bọn tụ tập trước túp lều của Hagrid, Harry vừa chào hỏi Hagrid vừa háo hức hỏi bác rằng hôm nay sẽ học gì.

Hagrid nháy mắt với cậu vẻ bí ẩn lắm, rồi ra hiệu cho cả lớp đi về phía bãi săn, còn mình thì đi vào khu rừng. Một lúc sau, bác ta dắt theo mười hai sinh vật quái dị ra cho cả lớp.

"Có ai biết đây là loài sinh vật gì không?" Hagrid vui vẻ hỏi.

Harry lập tức giơ tay lên cao, và nói lớn: "Là Bằng mã thưa giáo sư Hagrid!"

Tiếng gọi "giáo sư" khiến Hagrid hơi đỏ mặt, bác ta lại cộng thêm năm điểm cho Slytherin.

"Đúng vậy, chúng rất đẹp phải không?" Hagrid xoa hai bàn tay vào nhau, mỉm cười nói, "Bằng mã là loài rất kiêu hãnh, nếu muốn tiếp cận chúng, các trò phải thật lịch sự, đầu tiên phải bước tới thật chậm rãi, rồi nghiêng mình chào nó - hãy nhớ rằng, nhất định phải nhìn thẳng vào mắt nó, để nó cảm nhận được sự tôn trọng của các trò - sau đó hãy kiên nhẫn chờ đợi, khi nó cúi chào lại, thì các trò được phép chạm vào nó. Nếu nó không cúi chào thì liệu hồn mà chạy cho thật nhanh, bởi vì mấy cái móng vuốt của nó sẽ gây ra thương tích rất đau đớn. Có ai muốn xung phong thử không?"

Gần như cả lớp đều lùi về sau, ngoại trừ Harry và Draco.

Khi cậu bé tóc vàng nhận ra điều này, cậu ta tức giận quay đầu lại gầm gừ với ba người bạn phía sau: "Này! Đồ phản bội!"

"Draco, trông chúng đẹp quá, không biết tôi có thể cưỡi chúng bay một vòng không." Harry say mê nói.

"Cái gì? Không! Harry, nói cho tôi biết cậu là cậu đang đùa đi." Draco hoảng hốt nói, nhưng đã quá muộn để ngăn cản cánh tay giơ lên cao của Harry.

Đôi mắt cậu bé tóc đen sáng bừng lên lấp lánh, háo hức tới mức sắp nhảy cẫng lên.

Draco thề, mấy con quỷ khổng lồ nhà Gryffindor cũng không có ai gan dạ bằng cậu.

"Hay lắm, Harry, và cả Draco nữa, các trò cùng tới thử xem." Hagrid vẫy tay ra hiệu cho bọn họ, đồng thời tháo vòng cổ của một trong số những con Bằng mã, "Chọn con này, Buckbeak."

"Đợi đã! Tôi..."

Harry không cho Draco có cơ hội từ chối, dứt khoát kéo cậu ta đến trước Buckbeak.

Dưới ánh mắt tò mò của đám đông phía sau, Draco buộc phải cố gắng giữ bình tĩnh, cùng Harry nhìn chằm chằm vào con quái vật, cúi thấp cái eo cao quý của mình. Bàn tay ướt rượt mồ hôi của Harry đang nắm chặt tay cậu ta, ý chí chiến thắng mãnh liệt trong cậu thúc đẩy bản thân không thể thua kém cậu bé tóc đen.

Buckbeak đăm đăm nhìn hai cậu bé trước mặt bằng con mắt màu cam dữ tợn, mãi cho đến khi đôi mắt cố mở to của họ sắp chảy nước mắt, con quái vật mới chậm rãi khuỵu hai chân trước và nhún mình xuống cúi chào họ.

"Hay lắm!" Hagrid vỗ tay cười nói, "Bây giờ hai trò có thể chạm vào nó được rồi!"

Harry tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ về cái mỏ của nó. Buckbeak không từ chối, nhưng đối với việc Draco miễn cưỡng, nó vẫn còn hơi ác cảm. Tuy nhiên khi Draco chạm vào nó, nó chỉ khẽ kêu lên một tiếng, lắc đầu, không tấn công cậu ta.

Harry thử ôm đầu Buckbeak, âu yếm cọ cọ lớp lông vũ mềm mại trên người nó. Buckbeak ngoan ngoãn cúi đầu, nó hơi nheo mắt lại, trông rất hưởng thụ. Draco ở phía sau thì sợ hãi nhìn bọn họ.

"Harry, con thích nó lắm phải không? Bác nghĩ có lẽ nó chịu cho con cưỡi một vòng đó." Hagrid nói, và không đợi Harry trả lời, bác ta nhấc bổng cậu đặt lên lưng Buckbeak, tiếp theo là Draco, "Nào nhóc, đừng có chỉ nhìn thế, trò cũng tham gia đi. Cẩn thận đừng bứt lông nó - nếu hai trò không muốn ngã lộn cổ - nó không khoái vụ đó lắm đâu...."

Hagrid vỗ nhẹ vào mông Buckbeak, đôi cánh dài một thước rưỡi của nó lập tức dang ra hai bên, phóng bay vút lên cao. Harry kịp thời ôm chặt nó ngay lúc cất cánh, còn có một đôi tay khác cũng quấn chặt lấy eo cậu.

"Tôi nói thật nhé Harry, cái này xóc quá! Không thoải mái như khi cưỡi chổi bay!" Draco hét ầm lên sau lưng cậu, giọng nói bị gió cuốn bay thành từng mảnh.

"Nhưng tôi thích nó lắm!" Harry cũng hét lớn với cậu ta, "Nếu cưỡi chổi thì tôi sẽ không thể bay cùng cậu như thế này được!"

Đáp lại cậu chính là vòng eo được siết chặt hơn cùng với đó là tiếng cười khẽ đầy vui vẻ của cậu trai tóc vàng bên tai cậu.

***

Nhờ màn trình diễn xuất sắc của Harry và Draco, nên tiết học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí đầu tiên của Hagrid diễn ra khá hoàn hảo. Mặc dù Bằng mã khá nguy hiểm, nhưng dưới sự hướng dẫn của Hagrid, tất cả mọi người đều thành công chạm được vào chúng, không có ai bị thương. Nỗi căng thẳng trước tiết học của Hagrid cũng dần tan biến, trông bác ta đã tự tin hơn nhiều, và đã bắt đầu có dáng vẻ của một giáo sư.

"Từ lúc xuống khỏi lưng con Bằng mã tới giờ cậu cứ nhìn tôi với vẻ mặt đó là sao? Tôi bị sao hả?" Draco cúi đầu nhìn bản thân, không thấy có gì bất thường cả.

Harry vẫn nhìn cậu ta bằng vẻ cười như không cười, khẽ nói thầm bên tai cậu ta: "Không có gì - chỉ là tôi không ngờ cậu sẽ cúi chào Buckbeak, tôi tưởng cậu sẽ hùng hổ xông lên chế giễu nó. Ví dụ như này. E hèm - Tao cá là mày đâu có gì nguy hiểm, phải không con cục súc bự tồ xấu xí?"

Harry dựa theo trí nhớ về dáng vẻ của Malfoy, bắt chước y đúc rất sống động, thậm chí ngay cả giọng điệu kênh kiệu cũng giống hệt.

Draco đỏ bừng mặt, đập nhẹ vào người Harry: "Cậu quá đùa rồi Harry. Mặc dù tôi không thấy nó đẹp, nhưng một phù thủy thuần huyết thanh lịch sẽ không nói những lời thô tục và bỗ bã như vậy."

Draco nghiêm túc điều chỉnh lại tư thế, cố gắng thể hiện hình ảnh hoàn hảo nhất, che giấu đi sự kiêu căng có thể khiến Harry hiểu lầm. Cậu ta muốn ghi điểm trong mắt người thương bằng hình ảnh tốt đẹp nhất.

Harry nhìn Draco đầy thích thú. Rõ ràng là cùng một người, nhưng có lẽ mối quan hệ của họ đã khác, nên khi đối mặt với cùng một việc, Draco đã đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác biệt, hành vi cũng hoàn toàn khác nhau. Phải nói rằng, Draco của bây giờ, giống như một con công đang khoe mẽ trước mặt cậu, đáng yêu hơn nhiều so với Malfoy mà cậu đã từng đối đầu trước đây.

Bởi vì chỉ có hai người bọn họ dám cưỡi Bằng mã, nên sau giờ học, đám học sinh ùa đến vây quanh họ, hỏi họ cảm giác khi được cưỡi bay trên con Bằng mã như nào, mãi đến khi bước vào lâu đài, hai người họ mới có cơ hội thoát thân.

Còn khá lâu mới đến giờ ăn tối, cả bọn quyết định đến thư viện để làm bài tập. Hermione đã chiếm lĩnh một chiếc bàn dài tám chỗ, một nửa chiếc bàn được chất đầy sách tham khảo mà cô bé tìm được.

Hermione thông minh luôn xuất sắc trong học tập, thành tích luôn đứng đầu toàn khối, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy cô bé lo lắng đến vậy.

"Hermione, cậu ổn chứ?" Harry lo lắng ngồi xuống cạnh cô bé, giúp cô bé sắp xếp những cuốn sách bừa bộn, "Thực ra cậu không cần phải tự tạo áp lực lớn cho bản thân như vậy, tất cả bọn mình đều biết cậu rất xuất sắc."

Harry biết rằng Hermione đã đăng ký học tất cả các môn học tự chọn, và thậm chí còn có được một chiếc Xoay Thời Gian để có thể tham gia tất cả các lớp học.

"À... Sao? Mình ổn, ổn lắm... cảm ơn cậu nhiều nhé Harry...." Hermione lật giở sách trước mặt một cách vội vã, không ngẩng đầu lên trả lời.

"Môn học mới thế nào? Mình thấy môn Số học huyền bí khá hay, môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của bác Hagrid cũng rất tuyệt vời." Harry cố gắng bắt chuyện với Hermione, muốn giúp đỡ cô bé phù thủy này thư giãn một chút. Học kỳ mới chỉ vừa bắt đầu, nếu cả năm học đều như vậy, Hermione sẽ tự khiến bản thân phát điên - chỉ trong sáng nay thôi, cô bé đã có ba môn học.

"Ừm... Cũng được, môn Số học huyền bí rất hay, nếu so với nó thì môn Tiên tri chỉ toàn trò bịp bợm...." Hermione thở dài thườn thượt, tạm thời từ bỏ việc vật lộn với những cuốn sách trước mặt, "Giáo sư Trelawney dường như cho rằng việc nguyền rủa mọi người gặp phải điều xui xẻo mới được gọi là tiên tri."

Mấy tên con trai đều bật cười.

"Theo mình thì kiểu tiên tri của cổ chẳng có tí cơ sở khoa học nào." Hermione tiếp tục nói, "Giáo sư McGonagall cũng nghĩ vậy, cổ cho rằng môn Tiên tri là một trong những môn không có độ chính xác nhất trong phép thuật. Bây giờ mình rất hối hận vì đã chọn môn này."

"Có lẽ cậu có thể thử xin đổi sang một môn học tự chọn khác." Harry chân thành đề nghị, vờ như không biết rằng cô bé đã đăng ký học tất cả các môn.

"Ừm, mình sẽ cân nhắc." Hermione gật đầu, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với đống bài tập của mình, đột nhiên, như sực nhớ ra điều gì đó cô bé nói, "Đúng rồi, Harry, nếu lát nữa đến Đại sảnh đường mà có ai nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, thì đừng để tâm quá nhé."

"Sao thế?" Harry nhìn cô bé với vẻ khó hiểu.

"Là này, giáo sư Trelawney đã tiên đoán có một học sinh sẽ chết trong năm nay - nhưng đừng lo quá, giáo sư McGonagall nói rằng, từ lúc dạy ở Hogwarts năm nào cổ cũng tiên đoán sẽ có một học sinh chết, nhưng cho đến nay, không có ai trong số họ là đã tèo cả - vì vậy giáo sư Trelawney chỉ là một kẻ lừa đảo."

Hermione vốn luôn tôn trọng các giáo sư, đây là lần đầu tiên cô bé đánh giá một giáo sư thiếu thiện cảm như vậy.

"Giáo sư Trelawney dự đoán học sinh sẽ chết trong năm nay là mình sao?" Harry không chắc chắn hỏi.

Hermione gật đầu.

Harry nghe thấy Draco đứng cạnh mình và Blaise ở phía đối diện lẩm bẩm chửi thề.

"Nhưng mình không học môn của cổ..."

"Bởi vì tiếng tăm của cậu quá vang dội, Harry à - nghĩ mà xem, cậu bé thần kỳ duy nhất sống sót dưới lời nguyền chết chóc, thật là một câu chuyện ly kỳ kịch tính biết bao - cổ chỉ nhìn vào lá trà trong chén, và lẩm bẩm một vài điều vớ vẩn về chó đen, Hung tinh, rồi tiên đoán về cái chết của cậu, sao có thể tin được?"

"Mình cảm thấy cổ tiên đoán Harry sẽ sống lâu trăm tuổi còn đáng tin hơn." Vincent chen vào.

Gương mặt Harry tái nhợt. Nếu cậu không học môn Tiên tri, mà giáo sư Trelawney vẫn có thể miêu tả chính xác về con chó đen và những hiểm nguy mà cậu sắp phải đối mặt....

"Đừng lo lắng, Harry, Hermione đã nói rồi, Trelawney chỉ là một kẻ lừa bịp." Draco ôm lấy cậu an ủi, trông còn lo lắng hơn cả Harry.

"Đúng vậy, cậu sẽ không chết đâu, Harry. Chuyện về cậu, và những cuộc phiêu lưu trong hai năm qua ở trường, ai ai cũng biết, bà ta chỉ dựa vào đó để thêu dệt thêm, những người thông minh sẽ không tin đâu."

Harry miễn cưỡng nở nụ cười với họ, nhưng vẫn mang vẻ ưu tư rầu rĩ.

Blaise trách Hermione không nên nói với Harry những điều này, nhưng Hermione kiên quyết cho rằng, so với việc Harry bị coi là kẻ sắp chết một cách vô lý, thì giải thích trước sẽ tốt hơn.

Ngay khi hai người họ sắp tranh cãi, Ron vội vã chạy đến.

"Mèn ơi! May quá! Mọi người đều ở đây!"

Cậu bé tóc đỏ nói hơi to, trước khi bà Pince xuất hiện, năm cậu bé vội vàng ấn cậu ta ngồi xuống ghế.

"Suỵt..."

Gregory bịt miệng Ron lại, mãi đến khi cậu ta bình tĩnh mới buông ra.

"Chuyện gì vậy, Ron?" Harry khẽ hỏi.

"Là Scabbers - không thấy Scabbers đâu nữa --" Cậu bé tóc đỏ buồn đến mức sắp khóc, "Dạo này nó không được khỏe cho lắm, nếu nó lạc trong lâu đài - thì nó sống như nào đây -"

"Thôi nào, bạn hiền, chỉ là một con chuột thôi, và Harry không phải sẽ tặng cậu một con cú sao? Cứ coi như đổi một con thú cưng mới đi." Blaise vỗ nhẹ vào lưng cậu ta để an ủi.

"Scabbers không giống vậy!" Ron hít mũi, nói, "Mặc dù mình thường phàn nàn rằng nó ngu ngốc và xấu xí, nhưng nó đã sống với bọn mình những mười hai năm, giống như gia đình vậy--"

"Một con chuột có thể sống mười hai năm ư?" Harry giả vờ ngạc nhiên hỏi, "Chuột ở thế giới phép thuật có thể sống tận mười hai năm ư?"

"Đừng ngốc thế chứ, chẳng có con chuột nào sống được mười hai năm, kể cả trong thế giới phép thuật." Draco nhíu mày, "Weasley, cậu chắc chắn đó là chuột, chứ không phải sinh vật huyền bí nào khác đội lốt chuột chứ?"

"Dù nó là gì đi nữa, thì giờ nó đã biến mất rồi! Mình buồn lắm!" Ron chìm trong u sầu, không thể kiềm chế được âm thanh nghẹn ngào.

"Thôi nào, Ron, đừng buồn rầu, bọn mình sẽ giúp cậu tìm kiếm." Harry đứng dậy, kêu gọi các bạn cùng đi tìm Scabbers.

Lũ trẻ hiển nhiên chẳng muốn viết bài tập, nên không chút do dự đi theo Harry rời khỏi thư viện.

Có lẽ vì không chung nhà với Hermione, Ron hoàn toàn không nghi ngờ việc Crookshanks ăn thịt Scabbers. Mối quan hệ giữa cậu ta và Hermione vẫn vô cùng tốt đẹp, nhưng việc Hermione từ chối cùng đi tìm Scabbers khiến Ron hơi thất vọng, bởi năm xưa trên chuyến tàu, chính cô bé đã giúp Neville tìm lại con cóc bị thất lạc.

Lũ trẻ quyết định chia nhau tìm kiếm. Harry hy vọng sẽ tìm được Scabbers - hay chính là Peter Pettigrew - trước cả những người khác, nhưng mãi cho đến giờ ăn tối, cả bọn mệt mỏi đến nỗi thở hổn hển mà chẳng thấy bóng dáng một con chuột nào. Hogwarts sạch sẽ hơn họ tưởng rất nhiều.

"Ngày mai bọn mình tiếp tục tìm có được không? Mình sắp chết đói đến nơi rồi."

"Tôi cũng chẳng muốn tìm nữa, trần đời đây là lần đầu tiên tôi phải leo nhiều bậc thang đến vậy, chỉ trong một ngày."

Gregory và Vincent dựa vào nhau, kéo tất cả đĩa thức ăn trong tầm tay về phía mình.

"Mình cũng vậy..." Blaise nằm gục xuống bàn, yếu ớt duỗi ngón cái và ngón trỏ ra, nói: "Lâu đài rộng đến như vậy, mà chuột thì bé xíu xiu, ta phải tìm kiếm thế nào?"

Harry tu một hơi cạn sạch cốc nước bí đỏ, chống cằm hỏi Draco: "Cậu có biết câu thần chú nào giúp tìm kiếm đồ vật không?"

Thực ra, cậu đã thử dùng Accio, nhưng dường như nó không có hiệu quả với sinh vật sống. Giá như có bản đồ đạo tặc ở trong tay, Harry nghĩ thầm.

"Không biết." Draco hời hợt trả lời. Từ bé đến giờ, cậu ta chưa từng phải mệt mỏi như vậy, chút kiên nhẫn vốn ít ỏi nay cũng đã hoàn toàn cạn kiệt.

Harry sắc sảo nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Draco, liền tiến đến gần, tựa cằm lên cánh tay cậu ta, chớp chớp đôi mắt xanh biếc xinh đẹp, nhìn cậu ta tha thiết mà nói: "Draco, tôi muốn món bánh pudding trứng kia..."

Cậu bé tóc vàng khẽ nghiến răng, thầm thở dài, rồi miễn cưỡng đẩy đĩa bánh pudding trứng về phía Harry.

Harry vui vẻ đưa muỗng đến bên môi Draco. Cậu bé tóc vàng lập tức ngồi thẳng người, giả bộ dè dặt ngậm lấy chiếc muỗng trước mặt, ngọn lửa trong lòng bỗng chốc như bị tắt phụp, tứ chi và xương cốt như được tưới mát bởi dòng suối róc rách.

Draco trơ mắt nhìn chiếc muỗng mình từng ngậm vào, giờ đây lại múc thêm một miếng pudding lớn vào miệng Harry, mà cậu bé tóc đen dường như chẳng hề để tâm chút nào. Khuôn mặt Draco đỏ bừng lên.

***

Màn tương tác giữa hai cậu bé có vẻ không thu hút sự chú ý của bạn bè cho lắm. Ba người bạn của họ còn đang bận ăn bận uống, còn cậu bé tóc đỏ hoàn toàn không nhận thức được mình đang ngồi ở dãy bàn Slytherin, chán nản chọc ngoáy chiếc bánh thận trước mặt.

"Ron, biết đâu khi trở về, cậu sẽ thấy Scabbers đang chờ cậu ở trên giường. Chẳng phải có một định luật - khi mà cậu cần nó, thì nó sẽ chẳng bao giờ xuất hiện, đến khi cậu quên béng nó rồi, thì nó lại chạy đến chễm chệ ngồi trước mặt cậu à."

Ron muốn phản bác rằng là chẳng có định luật khỉ khô nào như vậy cả, nhưng cậu vẫn cảm thấy được an ủi đôi phần. Đáng tiếc, sau khi ngơ ngẩn dùng bữa tối tại dãy bàn Slytherin, rồi lại ngơ ngẩn trở về phòng sinh hoạt chung, Scabbers vẫn biệt tăm tích.

Lời tác giả: Không phải tôi cố ý kéo dài tuyến tình cảm, chỉ là rào cản giữa Harry và Draco, đặc biệt là nút thắt trong lòng Harry cần được tháo gỡ, nếu không cậu ấy sẽ không thể chiến đấu cùng Draco. Và nếu Harry không sẵn lòng trao cho Draco cơ hội sát cánh cùng mình, luôn tự cho rằng mình đang bảo vệ Draco, thì Draco sẽ không thể trưởng thành, không thể thực sự sánh vai cùng Harry


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net