Chương 27: Lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè Beta: Chè + Butterfly

Harry rất mong chờ buổi học ngày hôm nay vì bọn họ sắp được học lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của giáo sư Lupin.

Ngay từ khi giáo sư Lupin bước vào lớp, thầy đã yêu cầu học sinh cất sách vở, bút lông và giấy da, tiếng xì xào tò mò và phấn khích của học sinh đã vang lên không ngớt. Trên đường đến phòng giáo viên, giáo sư Lupin còn hoàn toàn chế ngự được con yêu Peeves thích chơi khăm, khiến ngay cả những học sinh Slytherin thường xuyên chê bai chiếc áo choàng cũ kỹ rách bươm của thầy cũng không thể nào che giấu nổi được sự kính trọng trong lòng.

Phòng giáo viên chỉ có còn mỗi giáo sư Snape, giáo sư Lupin lịch sự hỏi liệu ông ta có thể nhường một ít không gian cho lớp học của mình không.

Hai giáo sư dường như không hòa thuận, hay nói chính xác hơn, là giáo sư Snape không thích giáo sư Lupin. Mặc dù ngày thường ông ta luôn lạnh lùng, nhưng đối với giáo sư Lupin, ông ta dường như có một sự thù địch mà ai cũng có thể nhận ra.

Lớp học này được tổ chức chung cho cả Slytherin và Gryffindor, Neville không có mặt ở đây, khiến giáo sư Snape tạm thời không tìm được mục tiêu thích hợp để chế giễu, vì vậy ông ta chỉ im lặng rời đi.

Đám học sinh lần lượt bước vào phòng, rồi tập trung trước một chiếc tủ quần áo cũ kỹ đang rung lắc và kêu kình kịch.

"Đừng lo nhé." Giáo sư Lupin mỉm cười hiền hậu với những học sinh sợ hãi co rúm lại, "Đó chỉ là một Ông Kẹ thôi."

Giáo sư Lupin đặt một vài câu hỏi về Ông Kẹ, và Harry đã nhanh chóng giành được mười điểm về cho Slytherin.

Sau khi tất cả học sinh đều luyện tập câu thần chú "Riddikulus" vài lần, giáo sư Lupin nói: "Rất tốt, nhưng các trò biết đấy, đây chỉ là phần dễ nhất, chỉ đọc thần chú thôi là chưa đủ. Bây giờ, đến lượt trò, Ron."

"Sao... sao ạ?" Cậu bé tóc đỏ hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị gọi tên, run rẩy bị các bạn học sinh đẩy đến trước tủ quần áo cũ.

Chiếc tủ ngày càng rung lắc dữ dội hơn, giống như muốn nhảy dựng lên, Ông Kẹ bên trong dường như đang háo hức muốn được thoát ra ngoài.

"Đừng căng thẳng, Ron." Giáo sư Lupin nhẹ nhàng hỏi, "Trả lời thầy một vài câu hỏi nhé? Trò sợ điều gì nhất trên đời này?"

Ron còn run rẩy hơn cả chiếc tủ. Cậu ta suy nghĩ một lúc, rồi lắp bắp nói: "À... có lẽ là... là... con nhện ạ?"

"Nhện. Đúng là một sinh vật rất đáng sợ." Giáo sư Lupin kiên nhẫn dẫn dắt cậu ta, "Vậy nếu con nhện không có chân thì sao?"

"Có lẽ nó sẽ biến thành một quả bóng lăn lóc khắp nơi!" Không biết ai hét lên một câu, cả lớp đều cười ầm lên.

Chỉ có Ron là không cười, vẫn tái mặt nhìn đăm đăm vào tủ quần áo cũ.

"Đúng vậy, vì vậy trò hãy tưởng tượng một con nhện không có chân lăn lóc khắp nơi, rồi đọc thần chú, được không nào?" Giáo sư Lupin rút đũa phép, "Tôi đếm đến ba, rồi bắt đầu —"

Ron khó nhọc gật đầu, hít một hơi thật sâu, cố gắng tưởng tượng ra một con nhện không có chân, nhưng từ hôm qua, bộ não của cậu ta đã hoàn toàn bị con chuột Scabbers đáng thương chiếm giữ. Trong khoảnh khắc căng thẳng và đáng sợ này, cậu ta hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân.

Cửa tủ mở, đám học sinh ló đầu vào cũng không thấy con nhện nào cả. Chỉ có một con chuột bẩn thỉu, ốm yếu bước ra từ tủ quần áo.

"Scabbers!" Tiếng hét thất thanh của Ron vang lên, cậu muốn lao tới ôm lấy con chuột. Nhưng bỗng nhiên, một thứ gì đó vô hình siết chặt cổ họng con vật tội nghiệp, khiến nó gục ngã trong vũng máu. Chiếc móng vuốt thiếu một ngón co giật vài lần rồi bất động

Ron bật ra tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.

Giáo sư Lupin như chết lặng, trong ánh mắt thầy thoáng hiện sự kinh ngạc xen lẫn hoang mang.

Harry cũng bị sốc, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hơn so với giáo sư Lupin - người hoàn toàn không ngờ tới. Cậu đẩy Blaise đang đứng cạnh mình về phía Ông Kẹ.

"Này! Ai đẩy tôi thế?" Cậu bé cao lớn buộc phải lảo đảo bước đến trước Ông Kẹ.

Bùm! Một tiếng nổ vang lên, Ông Kẹ biến thành một xác chết đen sì lơ lửng giữa không trung.

Blaise hét lên chói tai.

"Hãy nghĩ đến điều mà trò cảm thấy tức cười nhất, và la thật to câu thần chú." Giáo sư Lupin thôi không ngây người nữa, đè nén lại mọi suy nghĩ của mình và động viên Blaise đang hoảng loạn đánh bại Ông Kẹ.

Harry cảm thấy rất thú vị. Blaise trông có vẻ không sợ trời không sợ đất nhưng hóa ra lại sợ xác ướp đen thui.

"Riddikulus!" Blaise la thật to.

Xác ướp bất chợt phình to lên, chuyển từ màu đen đơn điệu sang một chú hề nhiều màu sắc sặc sỡ ngộ nghĩnh.

Mọi người phá ra cười to.

"Seamus! Tiến lên!"

Seamus phóng qua mặt Blaise, Ông Kẹ dừng lại một chút, rồi biến thành một người đàn bà tóc đen dài chấm đất, gương mặt xanh lét trơ xương - chính là Nữ thần báo tử. Bà ta há miệng rộng hoác, một tiếng gì vô cùng bí hiểm rợn óc tràn ngập căn phòng.

"Riddikulus!" Seamus gào lên.

Nữ thần báo tử biến thành một con chuột nhắt, một con chuột cứ xoay vòng vòng cắn cái đuôi của mình. Không phải là Scabbers, mà là một con chuột bình thường, bụ bẫm và béo khỏe.

Đám học sinh sau khi quan sát xong dường như cảm thấy thú vị trong việc đối đầu với Ông Kẹ. Chúng háo hức xếp hàng để được chơi với Ông Kẹ - vâng, hiện tại thì các học sinh đã không còn sợ hãi chút nào nữa. Buổi học đầu tiên của giáo sư Lupin thực sự rất thú vị.

Harry lặng lẽ đứng cuối hàng. Cậu biết, theo giả thuyết của giáo sư Lupin, Ông Kẹ sẽ biến thành Voldemort, điều này rõ ràng không thích hợp để xuất hiện trong lớp học, vì vậy cậu sẽ không có cơ hội đối mặt với Ông Kẹ.

Điều bất ngờ là Draco dường như chẳng quan tâm đến Ông Kẹ. Không phải vì sợ hãi, mà cậu ta chỉ muốn dính lấy Harry, kiên quyết đứng sau cậu bé tóc đen, ôm trọn vóc dáng nhỏ bé của Harry vào lòng, rồi thầm thì trò chuyện.

"Draco, cậu sợ hãi điều gì nhất?" Harry dựa người ra sau, hơi nghiêng đầu hỏi.

"Hmm ... nói thật, tôi cũng không biết, tôi nghĩ tôi chẳng sợ gì cả." Trong mười mấy năm ngắn ngủi của cuộc đời, cuộc sống của Draco rất suôn sẻ, quả thực chưa từng gặp phải điều gì khiến cậu ta đặc biệt sợ hãi cả.

"Tôi tưởng cậu nhát gan và sẽ sợ nhiều thứ lắm chứ." Harry khẽ cười một tiếng, trêu chọc.

"Cậu đang có hiểu lầm gì về tôi hả?" Draco nheo mắt, không hài lòng liền véo nhẹ vào eo Harry.

Có lẽ cậu đã hiểu lầm Draco một chút, Harry nghĩ. Càng tiếp xúc sâu với Draco, cậu càng nhận ra bản thân hoàn toàn không hề biết gì về đối thủ cũ của mình. Nếu cậu có thể bình tĩnh suy ngẫm, cậu sẽ nhận ra rằng, dù là quá khứ hay hiện tại, Draco đều có thể hiểu được cậu rất rõ. Và Draco, đương nhiên, cũng không hề ngây thơ, mà ngược lại, có lẽ là vì có lợi thế của họ Malfoy, hoặc là do cha cậu ta, nên so với bộ ba Gryffindor phải cố gắng lần mò tiến về phía trước, thực ra cậu ta biết rất nhiều điều mà Harry không biết đến.

Càng nghĩ, Harry càng không hiểu nổi tại sao ngay từ đầu Draco lại muốn tỏ ra như một đứa trẻ con phiền phức đáng ghét như vậy. Chỉ cần Draco sẵn sàng hòa đồng thân thiện với Harry, và gạt bỏ những cuộc đối đầu gay gắt, thì quả thực cậu ta sẽ là một người bạn rất tốt. Cậu ta là người co được duỗi được, dù có say mê Harry đến nhường nào nhưng vẫn có thể kiềm chế hành động của mình, kiểm soát mọi hành động trong giới hạn không quá đáng. Điều này khiến Harry cảm thấy rất thoải mái, nói thật, cậu không chịu nổi sự theo đuổi và yêu thương quá nồng nhiệt.

Đôi mắt xanh lục của Harry bỗng lấp lánh như những vì sao trên trời đêm, khi cậu ngước lên nhìn Draco, chúng lấp lánh như vạn dải sao ở trong ấy, lấp lánh và trong trắng

Cậu bé tóc vàng cố gắng kiềm chế ham muốn muốn hôn cậu.

Trong khi tất cả mọi người đều bị thu hút bởi Ông Kẹ, còn họ thì lại như được bao bọc trong một chiếc hộp kính hình trái tim màu hồng, công khai làm việc riêng trong lớp học.

Không một ai chú ý đến hai người họ, trừ giáo sư Lupin. Ánh mắt của ông dường như hơi khó tả.

"Dừng lại!"

Harry nhìn giáo sư Lupin đang chắn trước mặt mình, vô thức rời khỏi vòng tay của Draco.

Không biết lúc nào, hàng dài đã đến lượt cậu.

Lớp học im lặng vài giây, mọi người đều đang tìm kiếm xem Ông Kẹ đã đi đâu. Harry nhanh chóng nhìn về phía quả cầu màu bạc trắng lơ lửng giữa không trung.

Là mặt trăng. Mặt trăng của đêm trăng tròn.

Thầy uể oải nói: "Riddikulus!"

Rắc! Ông Kẹ rơi xuống sàn nhà, biến thành một con gián đen ngòm.

Giáo sư Lupin khẽ vẫy tay, giọng thầy như đang phập phồng chút cảm xúc gì đó: "Ron, thử lại một lần nữa nào!"

Ron vẫn còn hơi lo lắng, nhưng các bạn cùng lớp xung quanh đều động viên cậu ta.

Cậu ta nhìn con gián đang bò đến trước mặt mình, lại lần nữa biến thành Scabbers đã chết. Nhưng lần này Ron đã dũng cảm hét lên: "Riddikulus!"

Ông Kẹ hóa thành những chùm pháo hoa rực rỡ. Tiếng cười vang dội khắp căn phòng, còn Ông Kẹ thì hoàn toàn bối rối, cuối cùng, pháo hoa tan biến thành hàng ngàn làn khói mỏng manh rồi biến mất.

"Xuất sắc, mọi người đều làm giỏi lắm, bài học hôm nay thật xuất sắc. Bài tập về nhà, hãy vui lòng đọc chương về Ông Kẹ, và tóm tắt lại cho tôi... và nộp bài tập vào ngày thứ hai nhé. Chỉ có chừng đó công việc thôi."

Bọn trẻ ùa ra khỏi phòng, nói chuyện hào hứng, chúng vẫn còn cảm giác chưa đã với bài học ngày hôm nay.

"Cậu ổn chứ, Ron?" Harry vỗ nhẹ vào vai cậu bé đi chậm ở tít cuối hàng, lo lắng hỏi.

Ron cúi đầu, khẽ nói: "Mình ổn. Mình tưởng mình sợ nhất là nhện, nhưng mấy ngày nay, mình chỉ nghĩ đến Scabbers. Tối qua mình còn mơ thấy nó bị ăn thịt nữa."

Cậu ta dường như rất tha thiết được tìm ai đó để nói chuyện về nó.

"Mình nghĩ Ông Kẹ phản ánh nỗi sợ hãi hiện tại của mỗi người. Cậu lo lắng cho Scabbers quá nhiều. Tin mình đi, có lẽ nó chỉ đang lạc ở đâu đó trong Hogwarts thôi. Vài ngày nữa nó sẽ tự tìm đường về." Harry an ủi: "À, con cú mèo mà mình đặt sẽ được giao vào ngày mai, hy vọng cậu sẽ thích nó."

Ron nở nụ cười yếu ớt: "Cám ơn Harry, cám ơn cậu rất nhiều. Chỉ là... cậu biết đấy... dù sao bọn mình đã ở bên nhau lâu như vậy... Mình nghĩ mình chỉ cần một chút thời gian, mình sẽ ổn thôi, bạn hiền, vài ngày nữa sẽ ổn thôi..."

Harry vỗ vai Ron, không nói thêm lời nào.

Bọn họ nhìn theo bóng lưng Ron, bất chợt, tiếng nói đầy tức giận của Draco vang lên: "Tại sao Giáo sư Lupin không cho chúng ta đối mặt với Ông Kẹ?"

Harry không muốn Draco có thành kiến với Lupin , cậu vội vàng giải thích: "Tôi nghĩ tôi có thể hiểu. Có lẽ giáo sư Lupin nghĩ tôi sợ nhất là Voldemort, nhưng tất nhiên là hình ảnh của Chúa tể Hắc ám thực sự không hề phù hợp để có thể xuất hiện trước nhiều học sinh như vậy."

Draco suy nghĩ một lát, rồi gật đầu đồng ý: "Cũng đúng. Vậy thứ mà cậu sợ nhất là Voldemort sao?"

Dưới sự kiên trì của Harry, giờ đây cậu ta đã có thể nói cái tên đó mà không chút do dự.

"Hừm... nói thật thì tôi cũng không chắc lắm, dù sao lúc đó tôi cũng chỉ mới một tuổi..." Đây là sự thật, Harry nghĩ, dường như chưa bao giờ cậu thực sự sợ hãi tên phù thủy hắc ám đã khiến cả thế giới phù thủy phải khiếp sợ này.

"Rốt cuộc đến cuối cùng thì chúng ta cũng chả biết bản thân sợ nhất là cái quái gì" Draco nhún vai, giả vờ như là thật sự tiếc vậy.

"Cái này là do cậu cứ đòi đứng sau tôi đấy!"Harry bật cười, đấm nhẹ vào vai Draco, sau đó liền bị Draco nắm lấy cổ tay, thuận tiện kéo cậu ôm vào lòng.

Phía sau bọn họ, Blaise kinh hoàng nói với Gregory và Vincent: "Nếu sau này bọn họ cũng như vậy, nhóm Slytherin năm người chúng ta sẽ phải giải tán sao? Ba người chúng ta chẳng phải rất giống bóng đèn sao?"

"Anh bạn ạ, mình cảm thấy hai cậu ấy như này là tốt đấy chứ." Gregory vỗ nhẹ vào vai trái cậu ta và nói.

"Cậu không cảm thấy đến cả bóng dáng của họ cũng rất xứng đôi sao?" Vincent vỗ nhẹ vào vai phải cậu ta và nói.

Sau đó, bọn họ đi ngang qua Blaise và đuổi kịp Harry và Draco, để lại cậu bé cao lớn đứng cứng đờ ở đó, giống hệt như đang bị ếm bùa hóa đá.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net