chương 10- đời người đẫm sương gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói tới đây, Mạnh Di Giai nặng nề một hơi hớp cạn chén rượu, nàng không nói ra nhưng không có nghĩa trong lòng nàng không để ý. Nàng vốn không so đo với quân quý, những lời khó nghe nào cũng có thể bỏ qua. Nhưng nàng thật chua xót đắng lòng biết bao tướng sĩ tại chiến trường biên quan, có người nằm xuống thành bộ xương vô chủ, có người đói đến mức phải nhai vỏ cây sống qua ngày. Cơ cực như vậy, chung quy là vì đại nghĩa giết giặc báo quốc.

Thế mà ở đây, tại nhà một quân gia, lại có lối sống trụy lạc phung phí tới như vậy. Mạnh Di Giai thật sự lòng đầy bất mãn. Nàng tự hỏi, nếu đã dư ăn dư uống tới mức độ đó, lý do gì không gửi được một cân gạo tới biên cương? Cảnh sa hoa nhàn nhã mà người kinh thành sinh sống là đạp lên trên xương máu bao người, có những người bán mạng cũng chẳng được ghi công tưởng nhớ. Càng nghĩ càng không khỏi chạnh lòng.

Lúc này nô bộc bưng đến một đĩa màn thầu nóng hổi, mùi gạo chín thơm phức. Mạnh Di Giai sững sờ, giật mình hỏi Quân Dao: "Vì một câu của ta mà ngươi chuẩn bị sao?"

Quân Dao đón đĩa màn thầu, bản thân cầm một cái, nàng cũng muốn nếm đầy đủ hương vị quê nhà mà Mạnh Di Giai ghi nhớ. Phần còn lại, nàng đẩy về phía Mạnh Di Giai, cười dịu dàng: "Ăn một chút đi rồi nói tiếp. Ta biết lòng ngươi không thoải mái. Hôm nay trời đẹp, mượn rượu của ta, mượn vị quê nhà của ngươi, ta muốn nghe cạn bầu tâm sự."

Mạnh Di Giai hơi ngẩn người, xùy cười mà đáy mắt bốc hơi sương, nàng không khách khí kéo đĩa màn thầu lại. Một tay cầm chén rượu một tay cầm màn thầu, cắn một ngụm, đây chính là cách sống của nàng tại bắc cương. Tuy rằng đói khổ thiếu thốn thật, nhưng mà đáng nhớ.

Nhai một ngụm màn thầu còn thấm đẫm mùi rượu nồng, quả thực là chẳng rõ vị ngon gì, nhưng Mạnh Di Giai thực thích. Nàng chậm rãi nói tiếp: "Ta cũng biết tập quán mỗi nơi một khác. Kinh thành chuộng kiểu sống nhàn tản ung dung, phần đông người chưa từng chứng kiến chiến tranh đau thương, không thể thấu hiểu. Từng có một vị quân sư nói thế với ta. Ta nghĩ ông ta nói đúng.

Bất quá, ý nghĩ trở về bắc cương của ta vẫn cứ lớn dần. Ngươi biết không, ngày đại hôn vừa rồi, quả thực là có chút chuyện xào xáo. Trước canh giờ dùng tiệc, đường muội ta kéo rất nhiều quan khách gia quyến, nói rằng muốn ngắm bách nhật hồng trong viện ta, nên muốn ta dẫn đường cho bọn họ cùng đi. Ta chẳng nghĩ nhiều, nên đã đáp ứng. Lúc đi qua một đài tía trong phủ, tên nô bộc đứng trên lầu cao, giội thẳng một chậu nước xuống người ta. Với chút chân tay lóng ngóng của hắn, ta quả thực khinh thường, vậy nên chỉ tốn một roi đã dễ dàng đập vỡ chậu nước đó giữa không trung. Hắn ta sợ hãi tới mặt xanh mét.

Ta biết hắn cố ý, vì sao hắn muốn đổ nước lên người ta, ta không biết. Nhưng con người ta không phải kiểu ngồi im chịu chết. Ta nói rằng 'ngươi không thấy quan khách đều đang ở đây sao? Đổ một chậu nước không đáng trách, nhưng đổ nước trúng bất kì ai, thì đều là đổ nước bẩn lên mặt mũi Mạnh hầu phủ. Làm việc không biết nhìn trước ngó sau, ngươi lui xuống lĩnh mười côn'.

Hắn không phục, kêu oan là lỡ tay. Lúc này đường muội ta hát đệm, ta chẳng hiểu vì sao trong mơ hồ ta lại biến thành người độc ác không biết khoan dung hạ nhân, ai cũng nói ta quá lãnh huyết vô tình. Tổ mẫu hay chuyện, đùng đùng nổi giận, giơ tay định tát ta, ta không phục, nên đã cầm tay cản lại. Ta nói: 'Mạnh Di Giai này bẩm sinh lòng đã không thể quanh co, trước giờ không bao giờ lĩnh phạt không minh bạch. Nếu là tội của ta, ta nhận. Nhưng ta không làm sai, thì đừng mong ta quỳ gối!'.

Sau câu đó, tổ mẫu quát vào mặt ta: 'Đồ súc sinh phản nghịch!' và ta bị cấm túc. Thế đấy."

Quân Dao yên lặng. Quả thực, Mạnh Di Giai không hề phù hợp với cuộc sống nội trạch hào môn, nàng ấy quá đơn thuần, quá ngây thẳng, lòng trong như gương, tâm sáng như trăng. Tất nhiên sẽ không thể nào đối phó với những thủ đoạn đáng sợ của những quân quý nội trạch.

Quân Dao nhấp ngụm rượu, thở dài: "Lời ta sắp nói là thành ý, không hề mang tâm tư chia rẽ Di Giai và thân nhân. Nhưng mà, có lẽ chuyện tên sai vặt đó, chính là đường muội của ngươi sắp xếp. Quy củ với quân quý rất là khắt khe, nếu trước đông người một chậu nước giội thẳng từ trên, bại lộ hết thân thể của ngươi, thì phân nửa khả năng ngươi sẽ mang tiếng không sạch, không thể gả vào hoàng thất làm chính phi."

Ngừng một chút, Quân Dao rũ mi bổ sung: "Trong cung cũng từng có phi tần bị như thế. Trong một đêm tuyết rơi lả tả ngày trừ tịch, phụ hoàng cùng mẫu hậu và rất nhiều thứ mẫu của ta dự yến tiệc. Một phi tần không may bị cung nữ đổ nước trà vào người, vội vàng đi thay y trang. Nhưng sau đó, trong sương phòng, lại bị bắt gặp trần trụi chung phòng với một tên thị vệ. Phụ hoàng nổi giận, ban trượng tễ."

Nói tới đây, Mạnh Di Giai đã quá hiểu. Nàng giận dữ dằn mạnh chén rượu xuống bàn, rượu chấn động văng lên ba gấc.

"Phản rồi! Ta dù gì cũng là đường tỷ của nàng, từ lúc ta bước chân về phủ, chưa từng làm gì quấy với nàng. Thậm chí trang sức vải vóc phấn son thánh thượng tưởng thưởng, ta đều cho nàng tất thảy. Ta tự thấy mình chưa hề làm gì sai với nàng, nàng hà tất âm ngoan độc thủ với ta?" Mạnh Di Giai thật không tài nào lý giải được.

Quân Dao đừng dậy, lách qua thạch trác, ôn tồn tự nhiên ôm vai Mạnh Di Giai, nói: "Đừng nóng giận hại thân, đừng nóng giận hại thân. Lòng người mênh mông đại ngàn, ta hiểu. Nhưng có một số người tâm tư lại không được như ngươi, hẹp hòi đố kị, thường thì không thể trực diện giao phong như trên chiến trường được, mà phải dùng thủ đoạn. Mà thủ đoạn của các nàng, dù ngươi biết cũng không có bằng chứng cáo trạng, đấy là điều các nàng luôn làm, luôn lấy đó làm thông minh."

Mạnh Di Giai hít sâu một hơi, men rượu xông lên đầu óc, nộ khí cháy rực. Nàng cố giữ bản thân bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Quân Dao, trịnh trọng từng chữ phun ra: "Ta phải về bắc cương!"

Lần này, không còn là hoang mang chần chừ, đấy gần như là một lời thệ.

Mạnh Di Giai trong mắt không dung được một hạt bụi, nàng không tài nào chấp nhận ngồi chung bàn ăn, sống chung mái nhà với những kẻ nuôi quỷ trong lòng như thế!

Quân Dao mím môi, rũ mắt biếc nhìn Mạnh Di Giai, hàng mi phẩy nhẹ như cánh bướm, nàng uống rượu nhưng mặt chưa đỏ, chỉ có bạc thần ửng nhẹ và hơi rượu nồng nàn từ trên người. Nàng khẽ nói: "Đừng vội quyết định trong cơn nóng giận."

Mạnh Di Giai nhẹ nhàng đứng dậy, tránh khỏi hai tay Quân Dao, nàng lững thững đi ra khỏi đình, cước bộ mơ hồ loạng choạng đến dưới tàn liễu rũ lả lướt, đứng lặng lẽ.

Quân Dao cũng lặng lẽ đi theo. Nàng không nói gì, nhưng nàng biết trong lòng Mạnh Di Giai đang rất không thoải mái. Nàng sống trong cung cấm, cái lồng đầy mưu ma chước quỷ, nàng đã quen với những thủ đoạn và mưu mô xảo quyệt. Cảm thấy không hề gì. Bản thân mẫu phi nàng vì tồn vong, cũng đã làm chim tước sau lưng rất nhiều lần, lật đổ rất nhiều địch thủ mới có thể kê cao gối nằm, dưỡng dục nàng khôn lớn.

Đấu đá tranh giành quyền lợi và địa vị trong nội trạch, đó gần như là lẽ nghiễm nhiên không thể tránh khỏi rồi. Sống lâu trong vũng nước đục đã thành quen, chỉ khác ở chỗ trời ban Quân Dao đã xuất chúng khi phàm, nàng sống trong bùn, lớn lên cùng những tạp nham, nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn, trở thành đóa quân tử hoa thanh khiết.

Tuy nhiên Mạnh Di Giai khác Quân Dao, nàng sinh trưởng trên môi trường rộng lớn, sáng đánh giặc chiều ngồi rượu thịt với huynh đệ quân nhân, vui vẻ gắn bó như người nhà dù không liên hệ máu mủ. Bây giờ bức nàng chấp nhận cách sống nội trạch nhỏ nhen, chẳng khác nào ép một con hùng ưng phải bẻ gãy đôi cánh, sống hạ mình đớn hèn, từ bỏ lý tưởng. Mạnh Di Giai không thể nào làm được.

"Quân Dao, ta sinh ra trên lưng ngựa. Nương thân ta theo phụ thân tòng quân, trên đường một quân quý nhu nhược như bà ăn quá nhiều cay đắng, có thể sinh ra ta mạnh khỏe đã là điều đáng mừng rồi. Phụ thân ta nói, ngày ta sinh ra thì đang hành quân chi viện, không thể chậm trễ một khắc bằng không quân Giao sẽ công thành giết chóc. Nương thân ta sinh ra ta trên yên ngựa, đấy đã là cực hạn, ta còn chưa thể nhớ rõ được mặt bà thì bà đã nhắm mắt xuôi tay. Ta không hiểu, sao năm xưa bà ngốc thế, ngoan cố theo phụ thân ta làm gì đến nơi đao kiếm không có mắt, bản thân lại đang có mang?

Nhưng hôm nay ta hiểu rồi, có lẽ bà biết ngồi chờ trong Mạnh phủ chính là không chờ được phu quân thắng trận trở về, mà chỉ chờ được cái chết. Tổ mẫu ta vốn không thích nương thân ta, nhị phòng cũng thế, bà ấy sợ ta vừa sinh ra đã phải chịu khổ, nên cố cắn răng theo phụ thân.

Trên chiến trận, ta từng chứng kiến quân sĩ khóc rống dưới mưa tiễn biệt người đã hi sinh, từng thấy tướng sĩ sẵn lòng đỡ mũi giáo cho nhau. Ta cũng từng tham gia phản công quân Giao, từng thấy một tên giặc Giao cụt tay vẫn cố cõng đồng bạn chạy trốn. Rõ là bọn chúng hung tàn khát máu, nhưng vẫn còn tình người. Chiến tranh tuy đau thương nhưng nhờ vậy lòng người gắn kết, trong cảnh thập tử nhất sinh, mạng mình có thể gửi gắm cho người không quen biết, chỉ cần chung một khao khát sống, chúng ta thành huynh đệ vào sinh ra tử."

Nói đoạn, Mạnh Di Giai xòe bàn tay mình ra trước mặt Quân Dao: "Ta đã từng tự tay bóp chết ba tên thống soái giặc Giao. Nhưng bây giờ bảo ta dùng bàn tay này đao kiếm tương hướng với người nhà, ta chết cũng không làm được. Dù các nàng có sai bao nhiêu với ta, người nhà vẫn là người nhà, ta sẽ không đem đao kiếm của mình về trong nhà lạm sát. Ta cũng không tài nào học được những thủ đoạn nhỏ nhen ngươi nói. Thế nên quyết định của ta, không phải vì tức giận nhất thời. Ta muốn trở về bắc cương, về nơi ta xứng đáng thuộc về.

Có lẽ ngươi không tin, nhưng mà người giết thịt heo lâu ngày không giết thịt sẽ ngứa tay, ta cũng như thế. Ta không muốn mình trở thành con dao cùn nơi xó bếp."

Quân Dao ngẩn người. Trong lòng từng cơn sóng dữ chấn động. Giọng điệu Mạnh Di Giai khác hẳn với ban nãy, đã bình tĩnh và lặng lẽ hơn nhiều. Thế nhưng trong lời nói, như có thể nhận ra mười sáu năm ròng phong sương và đất cát mịt mùng. Đời người là một chuỗi dài bất đắc dĩ, Mạnh Di Giai sinh ra trên chiến địa là một trong số đó. Thế nhưng nàng không hề oán trách, không than khổ, sẵn lòng xông pha giết địch, sẵn lòng bán rẻ tuổi xuân và những đặc quyền bảo hộ của quân quý, dù nàng có bị nhiều người dè bỉu sau lưng, nàng biết cũng sẽ không quan tâm, không lấy đó làm đau khổ.

Con người Mạnh Di Giai có lẽ là do số mệnh sắp đặt, nàng phải sinh ra từ chiến trường thì mới có thể thể hiện hết sự sáng chói huy hoàng của mình trong bộ cánh màu đỏ óng ánh. Nàng sinh ra đã là như thế, ý trời cũng là như thế.

Nay, nàng trở về kinh thành, quê quán vốn có của nàng, nhưng lại xa lạ vô cùng. Nơi này cũng đã khiến nàng thất vọng, khiến nàng tổn thương, nàng muốn tìm về nơi ở chân chính của nàng. Nơi nàng có thể tiếp tục vẫy vùng và rực cháy.

Thế nhưng còn Quân Dao thì sao? Mạnh Di Giai đã như một đóa hoa cháy rực hết tâm can nàng, nếu Mạnh Di Giai đi, nàng phải làm sao bây giờ? Tồn tại dằng dặc hai mươi năm, lần đầu tiên trong đời biết thế nào là rung động, thế nào là ham muốn, thế nào là ước nguyện che chở một người một đời. Mạnh Di Giai đi rồi, nàng phải làm sao?

Quân Dao vẻ mặt hơi trắng, nhưng cảm xúc như khóa kín trong đôi mắt thu trì tháng mười, nàng nhấp môi: "Ngươi quyết định như vậy, Mạnh hầu sẽ thế nào?"

Mạnh Di Giai xùy cười: "Chẳng ai hiểu ta bằng ông ấy, từ ngày vừa hồi kinh, ông ấy đã ném vào mặt ta một túi bạc rất lớn, chẳng nói chẳng rằng. Giờ ta hiểu rồi, đấy là lộ phí cho trước của ông ấy cho ta. Ông ấy cũng từng nói, con người ta nên tiêu diêu tự tại, du sơn ngoạn thủy một thời gian để mở mang tần mắt. Sợ rằng thời điểm đó của ta... đã tới."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net