chương 9- cố hương trong tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đối ẩm rượu ngon phải có thịt, ta có mang thịt dê núi phơi khô đến đây, đây là đặc sản bắc cương đấy. Nướng lên nhấm rượu là tuyệt hảo. À mà quên, ngươi ăn được thứ thôn dã này không?"

Sau một hồi quảng bá món dê núi bắc cương, Mạnh Di Giai sực nhớ Quân Dao là văn nhân, sợ không quen mùi rượu thịt- thú vui thô thiển nhà tướng.

"Thịt dê núi ư? Từng có một thời gian, ta vẫn luôn muốn nếm thử nó đây. Di Giai quả là tri kỉ của ta, mang đến cho ta kinh hỉ rồi đấy." Quân Dao mỉm cười ôn hòa.

Mạnh Di Giai nghe vậy rất an tâm. Lại tán thưởng Quân Dao không giống những tên nho sinh văn vẻ khác. Thịt và rượu sinh ra vì nhu cầu con người, tự cổ chí kim đã tồn tại, rượu thịt không chỉ đem đến lạc thú an ủi lòng người, nó còn đem đến lợi nhuận. Tỷ như một cân thịt dê núi thì đổi được một bao gạo đấy, hoặc là một vò rượu Hợp phố thì thương nhân nước Trần đã luôn mua giá cao. Rượu thịt cũng làm giàu cho quốc gia vậy, thế mà lại luôn bị xếp vào hàng bán thô tục, rồi luôn bị xem thường. Kì thực trong lòng Mạnh Di Giai vẫn không tán đồng quan điểm văn sĩ này cho lắm.

Hạ nhân bày thiện ở thạch trác lương đình, cũng vội bưng một hỏa lô đến nướng thịt, chuẩn bị cả đồ chấm, hoa quả tươi mọng và vài món nhấm nữa ăn kèm.

Mạnh Di Giai và Quân Dao lúc nãy đã ra suối nhỏ nhân tạo trong phủ, rửa ráy tay chân và lau sạch vò rượu. Vò rượu là gốm men màu bạch ngọc, đường vân men như chân mây bản lãng, đẹp màu hoa mơ bung nở. Chôn lâu dưới đất vậy, thế mà rửa sạch không hề hoen ố hay hư hại, quả là đồ tốt.

Nắp bịt vải đỏ kín mít, ngửi không ra mùi thơm, nhưng điều đó không ngăn Mạnh Di Giai vui vẻ, ánh mắt đều mị thành vầng trăng thanh. Quân Dao thấy thế cũng mỉm cười, có thể nàng chưa say vì rượu, nàng đã say vì nụ cười giai nhân.

Trái phải ngồi xuống thạch trác trong lương đình tứ giác toàn tiêm cạnh hồ sen, bên hồ trồng một gốc liễu trắng y y, cành lá đu đưa trong gió xuân. Ngày xuân hưu nhàn thanh mát, ngồi nhấm rượu và thịt dê, đối ẩm với tri kỉ, nhân sinh lạc thú nhất chính là đây.

Mạnh Di Giai đã trao thịt dê cho nhà bếp xử trí, ngồi đối diện với Quân Dao, hào hứng: "Ngươi nói ngươi từng đi sứ nước Kim nên mới mua rượu Tam Đông Quan, đó là năm nào vậy?"

"Là năm Quân Lịch thứ mười bốn, tính đến giờ thì cũng đã tám năm."

Mạnh Di Giai sửng sốt: "Nói như thế, năm đó ngươi chỉ mới mười hai tuổi đã đi sứ, quả là tài rồi. Bất quá, thường nói rượu chôn mười năm mới biết ngon, rượu ngươi năm nay cũng là tám năm, có phải hôm nay ta đã đạp hư một vò rượu tốt không?"

Nói đến cuối, Mạnh Di Giai thật là tiếc nuối. Sớm biết thì đợi hai năm cũng không muộn, nàng nghĩ mình đủ kiên nhẫn.

Quân Dao động thủ, gắp cho Mạnh Di Giai hoa quả tươi cắt lát, bảo: "Không hề gì. Di Giai là tri kỉ của ta, nay đến phủ ta vui mừng khôn kể, một vò rượu thì tính là gì. Ta sao có thể để tri kỉ chờ đợi một vò rượu vô tri? Nói thật thì, trong phủ ta vẫn còn vài vò nữa, chỗ chôn ta còn nhớ, tuy nhiên cũng không phải rượu Hợp phố hay Tam Đông Quan, chỉ là ta hưng trí chôn. Nếu Di Giai không chê, sau này đến ta đều sẽ đãi."

Mạnh Di Giai lại lắc đầu cười: "Ngươi đó, đừng nói thế. Rượu ngon phải chôn lâu, mà ta nếu lần nào đến cũng lôi kéo ngươi ăn chơi đàng điếm, không khéo làm hỏng sự vụ của ngươi. Vẫn là không nên."

Thịt dê núi nướng trên hỏa lô mùi thơm phưng phức. Sau khi ăn hoa quả chua ngọt khai vị xong, cũng tới màn hay nhất hôm nay: khai rượu.

Bịt vải đỏ vừa được mở ra, tức thì hương rượu thơm đã tràn ra, như dòng suối mát chảy ra từ rừng già thăm thẳm, vượt thác lớn và từng dặm dài hoa lan dại, cuối cùng cũng tỏa hương lấp lánh dưới ánh nắng dìu dịu. Ngửi kĩ, mùi hương hoa lan bung nở trong đêm trăng, thấm vào lòng người vị xao xuyến phong tình.

"Rượu ngon!" Mạnh Di Giai hung hăng hít một ngụm.

Thấy tiểu cô nương mắt đã lòe lòe sáng, Quân Dao cười lắc đầu, động thủ rót cho Mạnh Di Giai một chén. Quân Dao biết quân nhân thích uống rượu chén to, tư tưởng lý giải rằng như thế mới đáng tiền mua rượu, thế nên nàng dặn nhà bếp mang chén to đến. Rượu rót ra chén, chất rượu trong suốt uyển chuyển mà thơm nồng, lượn lờ trong chén ngọc sóng sánh.

"Nếm thử xem thế nào." Quân Dao đẩy chén rượu cho Mạnh Di Giai.

Mạnh Di Giai không vội uống, đợi Quân Dao rót xong chén của đối phương thì mới cầm chén rượu lên ngang mi mắt. Vừa cười vừa nói: "Quân Dao, đối với ta, kết giao với ngươi quả thực là việc vui nhất tại kinh thành này! Và ngươi cũng là bằng hữu văn nhân mà ta tôn trọng nhất! Đến, ta kính ngươi một chén, uống cạn tình càng thâm!"

Quân Dao cũng học theo Mạnh Di Giai, cầm chén rượu lên, mỉm cười: "Mạnh Di Giai, đối với ta, gặp được ngươi là việc may mắn nhất đời ta! Và ngươi cũng là quân quý ta coi trọng nhất! Ta cũng kính ngươi một chén, rượu cạn thì sông càng dài núi càng cao, sau này tình nghĩa mãi đẹp như thời điểm này!"

"Hảo, cạn!"

"Cạn!"

Hai chén rượu va chạm mạnh, âm thanh thanh thúy, nước rượu bắn vào nhau hòa một, hương rượu càng thêm lưu luyến bồi hồi.

Sảng khoái ngửa đầu uống cạn chén rượu lớn. Một hơi cạn rượu tự dưng thấy gần gũi hơn hẳn. Hai nữ nhân cùng ngồi nhấm thịt dê, thưởng thức rượu ngon và phong cảnh nhàn hạ, cảnh sắc hồ sen khóm liễu đúng là quá thư thái rồi. Vài mẩu chuyện phiếm thú vị ở bắc cương và cả trong kinh thành, lương đình rôm rả tiếng cười đùa.

Nguyên lai nữ nhân cùng uống rượu sẽ tìm được đề tài chung nhiều như vậy.

Hào sảng gắp cho Quân Dao miếng thịt dê nướng vàng ươm bóng mỡ, Mạnh Di Giai tích cực khoe: "Mau ăn thử đi, thật sự là rất ngon đó! Đây đều là dê núi ta tự săn, toàn những con béo tốt, ngày ta phơi thịt dê, toàn sợ đám sài lang hổ báo trong doanh kia lấy trộm, đều phải xách đao ngồi canh chừng đấy."

Quân Dao cầm đũa gắp lên, cổ tay gầy lộ xương và trắng đến nỗi lộ gân tay xanh nhạt, khớp tay rõ ràng từng khớp, cử chỉ cầm đũa điềm tĩnh nhã nhặn, toát lên khí chất được tu dưỡng chỉnh chu. Nàng rũ mi, tinh tế nhấm nháp thịt dê nướng.

Mạnh Di Giai ngồi đối diện, hưng phấn mong chờ nhìn chằm chằm Quân Dao.

Quân Dao ăn chậm nhai kĩ xong một nửa, dừng một chút lại tiếp tục nhấm nháp nửa còn lại. Tới khi tiểu cô nương nào đó vội tới thúc giục: "Thế nào?" Nàng mới cười khẽ, trong mắt có chút hài lòng đùa dai.

Nàng dừng lại, nhìn Mạnh Di Giai, Mạnh Di Giai nóng nảy muốn chết: "Vị như thế nào?

Quân Dao cười: "Ngon tới mức ta không thể dừng để đáp lời ngươi được. Chắc là nhờ bàn tay săn bắn và phơi khô của Di Giai."

Mạnh Di Giai cười khoe hàm răng như từng khỏa ngọc tinh xảo, nàng bảo: "Ôi trời, ngươi làm ta hoảng trương đấy, còn tưởng không hợp khẩu vị ngươi." Nàng nhai thịt dê xong, lại nói: "Bất quá món này vẫn còn chưa phải tuyệt nhất đâu. Nếu ngươi muốn nếm thử bắc cương đặc sản đệ nhất, phải nói đến lẩu tạng dê, đấy là món ưa thích nhất của ta, à mà phải là tay nghề của vị sư phụ trong trại ta nấu, như thế mới đúng vị!"

"Lẩu tạng dê?" Quân Dao hình như mới nghe lần đầu, nhấp môi hỏi lại.

"À đúng thế, là nội tạng dê ấy. Uầy, chắc là ngươi không ăn được món này rồi. Thật ra tạng dê xử lý có tay nghề, khử đi mùi tanh rồi, chế biến món ăn đều rất ngon. Nhất là lẩu, mỗi lần tới sinh thần ta, ta đều nhất quyết đòi phụ thân lệnh vị sư phụ đó nấu riêng cho ta một nồi to."

Mạnh Di Giai cảm thấy Quân Dao ăn được thịt dê đã là cực hạn, vẫn không nên bức ép nàng món này, quá là sát phong cảnh rồi. Thế nên lắc đầu: "À mà thôi. Ngươi vẫn là không nên..."

Quân Dao lại bảo: "Không sao cả. Nếu là món Di Giai thích, nhất định là không thể tệ được. Sau này nếu có cơ hội đến bắc cương, Di Giai hãy mời ta món đó một lần, được không?"

Mạnh Di Giai nhãn tình bừng sáng, gật đầu ngay: "Tất nhiên rồi!"

Quá ba tuần rượu, non nửa thịt dê ươm, gò má ửng lên màu hồng nhàn nhạt, nàng nhìn bàn ăn, chợt không cầm lòng được thở dài.

Quân Dao nhạy bén nghe thấy, ân cần rót rượu: "Làm sao lại thở dài rồi?"

"Ha ha, cũng chẳng có gì, từ lúc vào kinh tới giờ, đây là bữa ăn sảng khoái nhất của ta, mùi vị này làm ta nhớ quê quá đỗi. Uầy, ý ta bắc cương nơi ta lớn lên ấy. Hừm, thật ra vẫn còn thiếu thiếu, chắc là màn thầu đi."

Sinh ra ở bắc cương, lớn lên trong doanh trại, Mạnh Di Giai đã mặc nhiên để tiềm thức nhận định đó là quê nhà. Rời quê lâu lòng người không khỏi bồn chồn thổn thức, nhất là khi con người Mạnh Di Giai bẩm sinh chói lòa như màu đỏ, vốn không thuộc về phồn hoa bay bướm của kinh thành. Hầu hết những bữa ăn nàng nếm thử, chỉ có ngày hôm nay chân thật vị quê nhà, không khỏi bồi hồi một phen.

"Màn thầu?" Quân Dao nhỏ giọng lặp lại, sau đó phân cho nô bộc hầu bữa một ánh mắt, hắn lập tức hiểu ý vội lui xuống làm ngay.

"Di Giai gắn bó với bắc cương đã lâu, tình cảm quả là sâu nặng." Quân Dao an ủi.

Mạnh Di Giai nhấp ngụm rượu nữa, hơi men lưng lửng làm nàng say chếch choáng, cộng thêm nữ nhân trước mắt quá êm dịu ấm áp tựa mộc phong, khiến nàng lạc vào cõi tiên thoải mái, không hề phòng bị. Nàng lựa lời một hồi thì thở dài nói: "Xem ngươi là bằng hữu, ta nói thật. Chắc có lẽ ta sẽ về bắc cương, hôm nay đến đây cũng là muốn bái biệt. Dù quen biết không lâu, nhưng Quân Dao ngươi quả là một người tốt trăm năm khó tìm, sau này có dịp ta nhất định sẽ đến thăm ngươi nhé."

Đột ngột nghe tin tức tay, bàn tay cầm chén rượu của Quân Dao dừng giữa không trung, mày nhíu lại. Nàng bỏ chén rượu xuống, trầm mặc một hồi thì nghiêm túc hỏi: "Liên quan tới tin đồn bắt nguồn từ ngày đại hôn Mạnh hầu sao?"

Mạnh Di Giai uống ngụm rượu, lắc đầu: "Cái đó chỉ là một phần thôi. Ngươi biết không, một hạt mầm đã gieo xuống rồi, muốn nó không đâm chồi lớn lên thì khó lắm, đặc biệt là loại hạt mầm mang tên 'bất mãn'."

Quân Dao nghiêng đầu tinh tế lắng nghe.

"Ngày đầu ta về phủ, à chuyện đó ta kể với ngươi rồi đấy, tổ mẫu bất mãn việc ta mang binh khí, cũng bất mãn ta không giống những gì bà ấy mong đợi. Thực tế thì, từ lúc ta bước về phủ, bà ấy vẫn luôn không hài lòng ta mọi mặt, chỉ trích ta mà chưa từng hỏi ta một câu 'bắc cương ngươi sống có khó khăn không'. Câu đó ngày ta đến thăm ngoại công, ông ấy vừa rớm nước mắt vừa hỏi ta. Trong lòng ta lúc ấy, nói không tủi thân thì là nói dối. Vì trên đường hồi kinh, cũng có một đoạn thời gian ta hứng khởi mong chờ được về với cội nguồn.

Ta không trách tổ mẫu, dù là máu mủ ruột thịt nhưng mười sáu năm đằng đẵng chưa từng tiếp xúc, một bữa cơm chưa từng ăn chung thì việc cảm tình lỏng lẻo là lẽ thường tình.

Cho tới bữa cơm đầu tiên với Mạnh phủ, hạt mầm bất mãn trong ta mới thật sự nảy sinh. Bữa ăn toàn là sơn hào hải vị, dù kẻ quê kệch như ta cũng thấy rõ là đắt đỏ. Nhưng trên bàn ăn, đường muội Mạnh Nhu ta chỉ nói một câu, toàn bộ đều đã đem đổ xuống hồ nuôi cá. Nàng ta bảo 'món này quá nhạt, Nhu miễn cưỡng cũng ăn không vào'. Tổ mẫu tức thì lôi đầu bếp ra quở trách, đánh mười roi, và lệnh đổi món khác. Lòng ta thật là kinh hãi, cũng thật là bất mãn. Ở bắc cương một cân gạo quân lương cũng là quý báu bằng ba mạng người, một hạt gạo thổi cơm nhà bếp còn sợ đổ. Ba cha con ta và tướng sĩ ba quân đã trải qua bốn năm ròng uống băng ăn mầm cây uống nước tuyết khi lương thực chưa được chuyển đến, gầy đến trơ xương tướng sĩ vẫn cầm thương ra trận.

Ấy vậy mà không ngờ Mạnh phủ lại quen thói sống trụy lạc như thế? Vì một câu không vừa miệng, toàn bộ đều đổ đi?"

...

********

Gia có điều muốn nói:

Hôm nay đột nhiên đọc được một bình luận, đại ý các editor thì cố để có thể có văn phong thuần việt, nhưng tác giả Việt Nam lại cố viết cho hán việt hóa. Mặc chỉ muốn hỏi, các bạn cảm thấy văn phong cổ đại có cần hán việt một chút hay không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net