chương 12- tiễn mỹ nhân hồi phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến Mạnh phủ, Mạnh Di Giai nói không hề sai, nàng phải đối diện với Mạnh lão thái thái mặt cau mày có, đùng đùng nộ khí ngồi ngay chính đường. Giữa trán bà buộc một sợi vải sẫm, đính một viên lục bảo bằng hai đốt tay, càng trông có vẻ uy nghi.

Cả Mạnh hầu và Mạnh Khải đứng kế bên cũng mặt mày nhăn nhúm. Bọn họ thì đã quá quen bản tính ham chơi tiêu dao của Mạnh Di Giai, dù rằng ngông cuồng nhưng vẫn biết điểm giới hạn. Lâu lâu thì lại chạy đi đâu đó chơi, cùng lắm dăm ba ngày lại mò về. Chuyện căn bản chẳng nghiêm trọng gì cả, càng giống chuyện thường ăn cơm uống nước. Bất quá, đối với vị thái thái tuổi cao khó tính luôn theo đuổi tư duy khuê các hoàn mỹ, thì đó lại là chuyện khác. Càng nghĩ mặt bà càng thêm thâm trầm.

Mạnh Nhu lúc này kéo tay áo màu đào, lo lo lắng lắng, mày liễu nhíu chặt: "Đường tỷ dù thế nào cũng đang bị cấm túc, tự tiện như vậy thật là không hay. Bất quá, quan trọng nhất vẫn phải là an nguy của đường tỷ, một quân quý rời nhà không một lời nhắn nhủ, vạn nhất có chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

Lão thái thái đập bàn, lạnh lùng quát: "Thà rằng nó chết xó ở đâu, bây giờ bước về đúng là nghiệt tinh của Mạnh gia. Mặt mũi lão thân cũng đều bị nó làm cho mất sạch rồi!!"

Mạnh hầu đanh mặt: "Nương thân, đó là nữ nhi của ta, tôn nữ ruột thịt của người, thỉnh thận trọng lời nói."

Lão thái thái thừa biết, Mạnh hầu thương Mạnh Di Giai thế nào. Bà không nói nữa, chỉ hừ lạnh. Tỏ vẻ thập phần bất mãn và lạnh lùng.

Đúng lúc một tên sai vặt hớt hải chạy vào chính đường, đứng ngoài bậu cửa, khom người cung kính báo: "Bẩm Hầu gia, lão phu nhân. Đại tiểu thư đã về, còn đi cùng Dao vương, cả hai đang vào cửa ạ!"

Mạnh Nhu nghe Mạnh Di Giai về thì thập phần vừa lòng. Bởi vì nàng ta biết, Mạnh Di Giai về thì coi như xong đời với lão thái thái, chỉ là không ngờ, ả ta còn đi cùng Dao vương? Đáng chết. Có Dao vương đứng đó, chuyện xấu trong nhà nào có thể lộ ra. Tất nhiên sẽ phải ậm ờ cho xong.

Nửa chung trà sau, bóng bạch y và hồng y đan xen chiều gió, sóng vai đi đến từ cổng xa. Loáng thoáng qua các nhánh dương trồng ngoài sân đu đưa. Tà chiều rám cam, đáp trên đôi thân ảnh vừa đi vừa nghiêng đầu trò chuyện, cảnh đẹp như thơ. Giá chi mà có thêm vài cánh hoa bay bay thay vì lá dương tẻ nhạt, thế thì càng điểm chu sắc.

Mạnh Di Giai trốn nhà đi chơi thành thói, vẻ mặt đã lờn rồi, thế nên chẳng vội vàng sợ hãi, thư thả tiến vào chính đường. Bắt gặp ánh mắt hung tàn của lão thái thái, nàng nghĩ nghĩ cũng đành ôm quyền khom người thỉnh an. Dù hồi kinh gần tháng, Mạnh Di Giai vẫn cự tuyệt ma ma đến dạy dỗ lễ nghi, nàng cảm thấy học những thứ đó quá phí thời gian, chẳng thà để nàng luyện kiếm đọc binh thư sẽ có ý nghĩ hơn. Cho nên tận giờ, nàng vẫn không học được cái kiểu uyển chuyển phúc thân. Mà vốn dĩ nàng càng không muốn học.

Lão thái thái tức anh ách, chỉ vào mặt Mạnh Di Giai định mắng rồi, nhưng vừa hay bóng tuyết y theo sau tiến đến, sự xuất hiện của Dao vương danh vọng đương triều thành công chặn lời bà. Cả đại sảnh đều đứng dậy, hoặc ôm quyền khom người, hoặc phúc thân cúi đầu, đồng loạt hành lễ: "Thỉnh an Dao vương."

Xoạch một tiếng, ngọc phiến quen thuộc mở đủ mười hai nan ngà, lá trúc mực đen phấp phới nổi bật trên nền tuyết.

Quân Dao cười ôn hòa gió xuân: "Không cần đa lễ. Mạnh lão thái thái mong đừng tức giận. Phụ hoàng giao cho bản vương sự vụ quan trọng liên quan tới bắc cương, vốn nên tìm Mạnh hầu để thương thảo. Bất quá, Mạnh hầu đang kì đại hôn hỉ sự, bản vương không tiện làm phiền, thiết nghĩ tiểu thư quý phủ cũng quen thuộc bắc cương, mới gửi thư mời nàng đến phủ đàm luận. Mãi bàn binh sự, không kịp chú ý giờ giấc, trễ thế này mới hay, bản vương đưa nàng hồi phủ, tiện thể thỉnh lỗi với lão thái thái." Nói đoạn, Quân Dao nhẹ cúi đầu, coi như thỉnh tội.

Lão thái thái choáng váng rồi, để hoàng tước cao quý bất phàm thỉnh tội, bà làm sao nhận nổi. Cho nên vội nói: "Dao vương khách khí quá rồi, lão thân sợ hãi không dám nhận. Chỉ là, Di Giai chỉ là quân quý ngu dốt thô tục, làm sao có thể giúp Dao vương giải quyết sự vụ đâu chứ. Lão thân xấu hổ thay cho nó."

Dao vương lắc đầu: "Mạnh thái thái đừng nói như thế. Chiến tích quân công của Giai tiểu thư trong triều luôn ca ngợi, phụ hoàng cũng tán dương vô cùng. Chỉ tiếc Giai tiểu thư anh tư ngời ngời lại trong thân quân quý, bằng không đã làm nên đại nghiệp cho nước Yên rồi. Bản vương thật lòng ngưỡng mộ tài năng của nàng, cho nên mới tìm đến nàng đấy chứ."

Lão thái thái được khen mà ái ngại. Thực tế bà chưa bao giờ xem đứa cháu gái tục tằng này là niềm tự hào. Chỉ hận chưa từng có nó trên đời, thế nhưng hôm nay mới biết mắt cá nhà mình là trân châu phỉ thúy trong mắt người ta. Tâm tư quả thực ngổn ngang trăm mối.

"Thế thì được Dao vương coi trọng là diễm phúc của nó. Di  Giai, còn không mau tạ ân Dao vương?" Câu sau lão thái thái hung hăng lườm Mạnh Di Giai, phiếm ý đừng có cái kiểu làm bà mất mặt tiếp, trước mặt Dao vương chí ít cũng phải giả vờ cho ra dáng quân quý.

Mạnh Di Giai thì lúc này sững sờ nhìn Quân Dao. Ôi trời, nàng là tìm Quân Dao ẩm tửu ẩm nhục, nói đúng thì là ăn chơi đàng điếm, thế sao bây giờ lại biến thành bàn quân vụ quan trọng rồi? Tròn mắt nhìn Quân Dao, Quân Dao lại đang phe phẩy quạt, nháy nháy mắt với mình.

Mạnh Di Giai hiểu ý, giả bộ hùa theo: "Ừm. Đúng là chuyện quan trọng, Dao vương... đúng là người vì lê dân bách tính, lao lực cả ngày vì chuyện công, Di Giai chỉ góp công sức nhỏ bé, không đáng kể công."

Dao vương tươi cười xinh đẹp quá đỗi. Bảo: "Di Giai khách khí quá rồi."

Trông thấy Mạnh Di Giai và Quân Dao cứ chốc chốc trao đổi ánh mắt, cách xưng hô cũng thân mật không ít, Mạnh Nhu xiết chặt khăn tay. Tức đến cắn răng.

Nàng ta vội tiến đến tìm cảm giác tồn tại: "Đường tỷ có thể giúp đỡ Dao vương thì quả là vinh hạnh lớn rồi. Nhu thay đường tỷ tạ ân Dao vương, đường xá xa xôi cẩn xin Dao vương ngồi xuống dùng chén trà." Nói đoạn, Mạnh Nhu phúc thân nhún người, thắt lưng uyển chuyển như cành liễu, phong tư lả lướt.

Lão thái thái thấy thế vô cùng hài lòng tán thưởng, tư thái này mới đúng là khuê thất chứ. Còn quay lại nhìn Mạnh Di Giai đứng bên kia coi trời bằng vung, lão thái thái càng thêm bực bội trong lòng, không một chút nào hài lòng được cả.

Quân Dao xem như không nghe thấy lời của Mạnh Nhu, thảnh thơi nhìn Mạnh Di Giai, cong khóe môi nửa cười nửa không. Trong chính đường tự dưng trầm mặc, không khí hơi lúng túng.

Mạnh Di Giai thấy Quân Dao và những người khác quỷ dị nhìn mình, buồn bực buột miệng: "Bằng không ngươi ngồi lại uống chén trà đi?"

Quân Dao lúc này mới hài lòng gật đầu, khích lệ: "Di Giai quả là tri kỉ."

Đại sảnh vỡ lẽ, ra là Dao vương muốn Đại tiểu thư lên tiếng mời trà. Mạnh Nhu mặt trắng đến sượng ngắc, trong ngực dâng lên tức giận nao nao, lời mời của nàng ta ban nãy thực sự chẳng khác gì trò hề. Nàng ta nặn ra nụ cười: "Vậy để Nhu pha trà cho Dao vương." Nói đoạn, phất tay nhẹ, nha hoàn liền hiểu ý đi lấy trà cụ ngay.

An vị tất thảy rồi, lão thái thái cũng tiếp lời: "Tài pha trà của A Nhu cũng là không tệ, hôm nay mới có phúc ra mắt Dao vương rồi. Nghe đồn Dao vương cũng yêu thích trà đạo, mong rằng chỉ dạy thêm cho A Nhu."

Mạnh Nhu thẹn thùng dìu tay lão thái thái ngồi xuống, như có như không đưa mắt lén nhìn Quân Dao ngồi bên trắc vị gỗ xoan, nàng ta má phấn ửng hồng. Vừa nhìn đã biết kiểu phong tình e thẹn, quả là chọc người ta ngứa ngáy. Bất quá người ngứa ngáy đúng lý là Quân Dao thì nàng lại không ngứa ngáy, nhưng Mạnh Di Giai đứng kế bên thì đã ngứa ngáy rồi.

Nguyên nhân chủ yếu, Mạnh Di Giai thích thưởng thức cái đẹp, nhất là cái đẹp kiểu phong tình e lệ, nàng thích nhất là trêu ghẹo mấy vị khuê thất ở bắc cương cho đỏ mặt giận dỗi thì lấy làm thích thú. Vì thế, bây giờ trông thấy một quân quý thẹn thùng, ngón nghề Mạnh Di Giai lại ngứa ngáy. Nhưng tốt xấu, nàng cũng không ngu, không thuộc kiểu ăn tạp. Trước kia còn thấy Mạnh Nhu rất tốt, có lẽ còn hưng phấn chòng ghẹo, nhưng khi biết được tâm tư của đối phương, lòng chỉ còn chán ghét.

Mạnh Nhu hồn nhiên như không, bắt đầu thể hiện sự quan tâm. Vén váy đi đến trước mặt Mạnh Di Giai, lo lắng hỏi: "Đường tỷ, sao tỷ đi mà không nói tiếng nào cả, làm trong nhà đều rất lo cho tỷ đấy. Tỷ thân là quân quý, tự tiện xuất môn là không nên, còn đi một thân một mình, vạn nhất có chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

Mạnh Di Giai là người yêu ghét rõ ràng. Nhất là với Mạnh Nhu tỏ vẻ đóng kịch thì càng chán ghét. Nàng nheo mắt nhìn Mạnh Nhu, lạnh lùng: "Ha, nếu là ngươi đi ra cửa thì mới gặp nguy. Tự lo cho mình trước đi."

Mạnh Nhu sững sờ, sau đó bả vai cánh đào run lên, nhu nhược rũ đầu xuống, giọng nghẹn lại: "Muội, muội chỉ là lo cho tỷ... Sao tỷ nặng lời với muội..." Nói đoạn, Mạnh Nhu lã chã như sắp khóc tới nơi.

Vẻ mặt Mạnh Di Giai kinh ngạc, há hốc mồm. Ôi trời, đây là lần đầu tiên nàng thấy dễ rơi nước mắt tới độ này cơ đấy? Búng tay một cái liền có thể khóc, cái này tài thật đấy.

Lão thái thái thấy cháu gái yêu quý chịu ủy khuất, tức thì nổi giận, cố kị Quân Dao còn ngồi tại, nên đè giọng quát: "Làm càn! Mạnh Di Giai, ngươi lại muốn càn rỡ thành cái dạng gì nữa đây?!"

"Tổ mẫu, nàng có phải có bệnh không? Tự dưng lại khóc?" Mạnh Di Giai hoang mang vô cùng.

Mạnh Khải ngồi làm không khí, nhịn không được phì cười. Lại chịu một trận trừng của lão thái thái.

Quân Dao cũng mỉm cười: "E rằng có hiểu lầm rồi. Ý trong lời Di Giai là đang quan tâm Nhu tiểu thư, bảo Nhu tiểu thư sau này thận trọng thôi, Nhu tiểu thư bẩm sinh nhược thể, khác với Di Giai võ nghệ cao cường, tất nhiên càng cần quan tâm. Nhu tiểu thư đừng hiểu lầm mà thương tâm."

Quân Dao nói rất bình thản, ý trong lời cũng không có gì không thỏa đáng. Nhưng không hiểu sao, hàm hồ người ta lại cảm thấy Mạnh Nhu đúng là hơi giống "gà bệnh", đụng tí là khóc.

Mạnh Nhu đè xuống tiếng nấc, cắn răng. Vốn dĩ muốn làm cho Mạnh Di Giai xấu xí trong mắt Quân Dao, ai ngờ lại không thể. Lời Dao vương đã nói, nào có ai dám phản bác. Cho nên nàng ta liền chấm tay áo mềm lên khóe mắt, nở nụ cười ngây ngô với Quân Dao: "Vẫn là Dao vương tinh tế, suýt chút Nhu hiểu lầm đường tỷ rồi."

Quân Dao không nói gì. Gập quạt ngà, gõ gõ xuống mặt bàn, Mạnh Di Giai hiểu ý, vén tà áo hồng thắm sắc, ngồi xuống bên ghế trống còn lại của trà kỉ đó.

Mạnh Nhu nhận ra sự ăn ý của hai người, lòng lạnh nửa đoạn. Hồi sau, nàng ta dồn tâm sức vào thể hiện trà đạo, cốt mong cứu vãn hình tượng bản thân. Nhưng lúc này Quân Dao lại bắt đầu bàn chuyện với Mạnh hầu, những chuyện nghe không thể hiểu về binh sự, chính sự rồi đến địa thế, ngoại bang. Những thứ này, quân quý như mù. Cả lão thái thái cũng không thể chen một câu, ngồi im lặng.

Bất quá, thi thoảng lại có người hỏi ý Mạnh Di Giai, Mạnh Di Giai vốn móc trong tay áo ra bánh nướng mua ở chợ trên đường về, bắt đầu nhai. Nghe có người hỏi đến, ngóc đầu, thản nhiên cho vài câu bình. Quân Dao và Mạnh hầu lại như tìm được nút thắt trong câu chuyện, càng sâu sắc gật gù.

Và cứ vậy, chốc chốc Mạnh Di Giai lại phun ra vài câu Mạnh Nhu nghe cũng không hiểu, thế nhưng ánh mắt tán thưởng của Quân Dao hướng về phía Mạnh Di Giai càng thêm đậm, Mạnh Nhu càng cảm thấy uy hiếp nặng nề. Nước nóng pha trà mấy lần suýt bỏng. Cuối cùng cũng bưng được một chén trà, nàng ta vội vàng cắt ngang đàm luận.

"Thỉnh Dao vương dùng trà."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net