chương 13- trút giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Nhu cắt ngang tước quý đàm chính sự, quả là không phải tác phong nên có của một khuê thất. Đặc biệt còn cắt lời Dao vương đang nói, đấy là phạm thượng.

Thế nhưng Quân Dao không ngại, chỉ lạnh nhạt mở quạt ngà phẩy nhẹ, dửng dưng nhìn chung trà dâng trước mắt, làn mi không đọng sương. Mạnh Nhu uyển chuyển thúc giục: "Thỉnh Dao vương phẩm trà ạ."

Lúc này không khí trong chính đường bỗng lắng xuống nhanh chóng, áp lực lặng lẽ lan tràn như tuyết dâng, sống lưng từng người trở nên lành lạnh. Vẻ mặt Quân Dao vẫn ôn hòa như cũ, thế nhưng lại làm người ta phấp phỏng không yên. Duy nhất chỉ có Mạnh Di Giai vẫn còn đang gặm bánh nướng, ừm, đã gặm được phân nửa cái thứ ba.

Bụng đói nên Mạnh Di Giai ăn bánh khá ngon miệng, nàng tự buồn bực, sao hồi nãy nàng không mua nhiều hơn năm cái nhỉ? Bánh ngon thế này, lẽ ra nên mời Quân Dao ăn chung, quay sang thì thấy Quân Dao cũng đang nhìn mình. Mạnh Di Giai thản nhiên hỏi: "Bánh nướng ngon lắm, ngươi có muốn ăn không? Ta còn hai cái."

Quân Dao khẽ cười: "Không cần đâu, Di Giai thấy ngon thì ăn đi."

Nói xong, Quân Dao mới chậm rì rì nâng tay ngọc, đón chung trà của Mạnh Nhu. Mạnh Nhu âm thầm kích động, nàng ta đã học trà đạo từ năm năm tuổi, tới nay đã được mười năm theo đạo, sư nương dạy dỗ từng nói mười năm là đã đủ tuệ căn thành tài.

Chỉ là...

"Xoảng!"

Chén trà nằm dưới nền gạch như bờ nước vỡ tan, nước trà bắn và mảnh sứ nằm dọc ngang tung tóe.

Đại sảnh giật mình. Mạnh Di Giai nhai bánh nướng cũng giật mình, cắn nốt mảnh bánh nướng còn lại.

Mạnh Nhu chưng hửng sững sờ. Quân Dao mất hứng thu tay về.

Mạnh Nhu trăm mối khó lý giải, rõ ràng chung trà đã đặt vào tay Quân Dao rồi, nàng ta mới thu tay về, nhưng làm sao chưa tới nháy mắt lại rơi xuống vỡ tan?

Nhưng dù là gì, nàng ta là người đã dâng trà, vội yểu điệu nâng váy và quỳ xuống, trong mắt rưng rưng ngập nước: "Nhu tay chân bất cẩn, đã làm kinh động Dao vương, mong người lượng thứ."

Lão thái thái không vui chau mày: "Thật là, sao tay chân lại vụng về như vậy? Dao vương, cháu gái lão thân cũng không phải cố ý, mong đừng trách tội."

Quân Dao nửa cười nửa không nhìn Mạnh Nhu đang quỳ, giọng dửng dưng: "Bốn ngày trước, trong ngự thư phòng, phụ hoàng cùng quốc sư đang đàm luận cơ mật. Một cung phi tự ý tiến vào, phụ hoàng không nói gì, nàng ta được nước lấn tới, rót trà cho quốc sư nhưng lại sợ bỏng mà làm đổ tách trà, phụ hoàng cũng không trách tội. Chẳng qua hai ngày sau, cung phi đấy chỉ gắt lầm một đóa hoa hoàng hậu yêu thích, đã bị rút lệnh bài thị tẩm và giáng phân vị, giam vào lãnh cung. Nhu tiểu thư, ngươi có hiểu thế là gì không?"

Mạnh Nhu càng nghe mặt càng xám như tro, thân người run lên trong vô thức, đó không phải là giả vờ yếu đuối nữa, mà là thật sự sợ hãi. Tước quý sẽ không trách tội quân quý vì những chuyện nhỏ nhặt, nhưng điều đó không có nghĩa là được phép ngông cuồng. Trên đời này, loại người có thể nâng ngươi lên tận trên trời và giáng xuống tận âm ty, loại người đó tồn tại không ít trong thiên hạ. Làm người nên có mắt nhìn, tự biết lượng sức.

Mạnh Di Giai nheo mắt quan sát. Câu chuyện Quân Dao kể ẩn ý ẩn dụ là gì, nàng nghe không hiểu. Nhưng người quân gia nhạy cảm nhất là sát ý, nàng cảm nhận được sát ý từ Quân Dao. Ánh mắt bắt đầu châm chước đánh giá. Hứng thú như thể đi hồ câu cá mà câu được một con tôm, còn là con tôm rất tươi, nướng ăn sẽ rất ngon.

Quân Dao khiêu mi, tản mạn thùy mắt nhìn Mạnh Nhu, đường nhìn thổi qua lãnh khí, môi mỏng phủ sương nhạt: "Nhu tiểu thư, làm người nên biết nhìn trước ngó sau. Chút chuyện nhỏ cũng có thể gây hậu họa khôn lường. Làm gì cũng nên nghĩ cho kĩ, tính toán cho cẩn thận, tự biết nhìn lại thân phận bản thân. Nhớ lấy."

Mạnh Nhu cơ hồ suýt ngất tại đó, áp lực trong đôi mắt hắc ngọc bắn đến làm nàng ta không một chỗ dung thân. Nước mắt dâng lên rồi cũng bị áp lực làm nghẹn lại, mấp máy môi nhưng không phát ra được âm thanh nào. Nàng ta cúi đầu: "Nhu... Nhu biết tội, tạ ân Dao vương dạy bảo..."

Quân Dao lúc này thu lại cơn gió tuyết lạnh lùng vào tay áo trắng, môi dãn thành áng mây mùa xuân. Bảo: "Đứng lên đi."

Mạnh Nhu chầm chậm đứng dậy, nha hoàn vội chạy đến, nơm nớp vươn tay đỡ nàng ta. Nàng ta lảo đảo suýt thì tự giẫm lên chân váy, áp lực vừa rồi dù đã tiêu tán nhưng cỗ kinh hãi vẫn còn dư âm, nó làm nàng ta sợ đến hoa dung thất sắc, chân run lên theo bản năng muốn chạy trốn ngay lập tức.

Cái Mạnh Nhu nếm thử chính là sát ý. Sát ý của bậc vương tôn đương triều.

Lão thái thái cũng đã bị dọa sợ, không nói câu nào.

Tổng kết buổi chiều hôm đó, Mạnh Di Giai thầm quyết định, ngày mai sẽ đến lò bánh ven đường của bà chủ cách đây bốn biển ngạch nữa để mua. Tay nghề làm bánh của bà ta quá là ngon, ăn năm cái không thấy đủ. Còn chuyện Mạnh Nhu kết thúc như thế nào, không thuộc phạm trù nàng quan tâm.

Chỉ là mơ hồ tiễn Quân Dao ra cửa, Quân Dao phẩy quạt trước ngực, lửng lờ như vầng trăng màu trắng có bóng trúc xanh. Quân Dao như cười như không: "Còn tức giận nữa không?"

"Hả?" Mạnh Di Giai mờ mịt. Nhưng sau đó, nhãn tình chợt sáng: "Ngươi làm thế để hả giận cho ta à?"

Quân Dao chỉ cười không nói.

"Uầy, thế là không được đâu, thân là tước quý đại hán đừng so đo với quân quý như thế. Bất quá, đúng là cũng mát dạ không ít, cảm tạ ngươi." Mạnh Di Giai đuôi mắt cong lên, ánh nắng cam chiều đọng lại làn mi, thấm vào nụ cười, một nụ cười đáng giá liên thành của mỹ nhân tuyệt sắc, thiên kim khó cầu.

Quân Dao sóng mắt biếc mang theo tiếu ý: "Không cần khách khí thế."

Một con chim nhạn dưới trời chiều chao nghiêng, sải cánh lẻ loi tìm về nhà. Chốc chốc màu nắng lưu ly phảng phất qua làn tóc, mềm như dải lụa vân đoan treo trước hiên. Tịch dương nhìn xa đẹp như tranh thủy mặc, chỉ đáng thương cánh nhạn bay mãi không chạm tới chân trời.

...

Ngày hôm sau, lệnh cấm túc vốn không hề có ý nghĩa với Mạnh Di Giai đã chính thức không có ý nghĩa về mặt chính thống: nàng được giải trừ cấm túc. Kì thực, ngay từ đầu, Mạnh Di Giai đã không quan tâm tới cái lệnh này rồi. Nàng không sai, lòng không phục, tất nhiên không chịu phạt.

Ung dung đi mua bánh nướng, đường cái huyên náo hỗn tạp, bà chủ vẫn béo mập và bánh nướng vẫn thơm phức. Bà ta nhìn Mạnh Di Giai rất lâu, nàng nheo mắt cười: "Sao thế? Nhìn ta giống cháu của bà sao?"

Thực ra bà chủ bán bánh chỉ thấy nàng là lạ, chắc là do cách ăn vận hào phóng và dung mạo xinh đẹp, hoặc cũng có thể tò mò xem nàng là quý nhân phủ nào. Thấy cô nương này trêu đùa không có ác ý, bà chủ cũng cười hùa: "Giống, rất giống đấy. Cháu gái ta cũng khá xinh đẹp, tháng sau gả đi, ta đang chờ ăn đại hỉ nó đây! Nhân dịp nhà ta có hỉ, nhìn ngươi lại xinh đẹp thế, cho ngươi thêm một cái bánh nữa!"

"Ha ha, đa tạ đa tạ! Cháu gái bà có được một người bà như thế, gả đi nhất định có phúc lắm đấy!" Có lộc ăn từ trên trời, Mạnh Di Giai không hề chối từ.

"Ôi chao, miệng ngươi bôi mật có phải không?" Bà chủ cười ngất.

Thế là từ năm cái bánh được tặng một thành sáu, Mạnh Di Giai cầm lấy gặm một cái, còn lại nhét vào vạt áo. Bánh nóng hầm hập, vạt áo như chứa mùi lúa gạo thơm.

Hôm nay nàng đi bộ để dãn gân cốt, đi lẫn vào dòng ngươi đông đúc, nghe tiếng rao bán náo nhiệt, tâm tình không tệ. Sẵn tiện, nàng bắt đầu so sánh sạp đồ ăn vặt và kiến trúc nhà đất của kinh thành với bắc cương. Đánh giá châm chước một hồi, tổng kết: đồ ăn vặt ở đây toàn là điểm tâm và bánh mứt, không nhiều sạp thịt, lò bánh bao bằng bắc cương. Còn kiến trúc thì cao cổng kín tường, mái ngói lợp phức bích, có vẻ tinh xảo văn hoa hơn bắc cương nhiều.

Có lẽ lòng Mạnh Di Giai thiên về bắc cương, nên suy cho cùng, vẫn thấy kinh thành bán quá nhiều son phấn và trang sức, thay vì thịt nai thịt dê, thật là uổng phí diện tích kinh thương.

À mà thôi, không phải cá không hiểu niềm vui của cá.

Đi ngang một sạp đồ linh tinh phấn son, Mạnh Di Giai nhớ lúc mua bánh nướng còn vài đồng lẻ, nàng vén tà áo đỏ lửa, ngồi xổm đánh giá đống đồ trước mặt. Phần nhiều là các hộp gỗ nhỏ xinh, chạm trổ hoa văn tinh xảo, nàng tùy tiện chỉ vào một hộp có đóa hoa cúc bên trên, hỏi lão bản có diện mạo sương muối đang ngủ gật: "Này, cái này bao nhiêu?"

Lão bản vuốt mặt tỉnh giấc, giật mình nhìn cô nương hồng y, trong mắt lóe qua kinh diễm, nhưng rất nhanh thì có phần khinh thường. Chắc bởi vì hắn tưởng là ca kỹ của lầu son nào đó đi dạo thị tập. Chứ mảnh đất đế đô dưới chân thiên tử này, các vị công tử thiên kim của quý phủ xuất môn du ngoạn đều ăn vận thanh tao và hạ nhân theo hầu, nào có thể là một người như Mạnh Di Giai.

Mạnh Di Giai lười quản ánh mắt của hắn ta, chỉ tay hỏi lại: "Cái này bán thế nào?"

"Một lượng bạc." Hắn hà hơi thản nhiên.

Mười đồng mua được năm bánh nướng, một hộp đồ bé tí chưa bằng bàn tay đã một lượng bạc? Mạnh Di Giai tặc lưỡi, thứ đồ đàn bà này phiền toái và rõ tốn bạc.

Bảo sao có một lão chồng ở bắc cương vẫn cứ lải nhải suốt về bà nhà ăn dọn. Lúc đó nàng còn chả hiểu, nữ nhân xinh đẹp trang điểm lả lướt, nhìn cũng vui nhà vui cửa ấy chứ, chí ít đi làm mệt mỏi về, thấy tiểu tức phụ xinh như hoa, phần nào an ủi, tốn điểm bạc thì có xá gì? Tuy nhiên, bây giờ Mạnh Di Giai buộc lòng phải có cái đánh giá mới. Giữa bánh nướng và xinh đẹp, ngươi chọn gì, Mạnh Di Giai chọn no bụng.

Thế nhưng Mạnh Di Giai vẫn bỏ một lượng ra mua cái hộp gỗ màu nâu sẫm có chạm trổ đóa hoa cúc. Nàng cũng không mở ra xem trong đó là gì. Nhét vào tay áo, đi luôn một nước.

Lúc Mạnh Di Giai đứng dậy, lộ ra trường tiên giắt tại thắt lưng, và đôi ủng da trâu bó gọn thanh thoát. Lúc này tên bán đồ vặt tròn mắt, mặt tái dần. Mùng ba tháng ba, hắn từng chen lấn đường cái kinh thành để nhìn được cái phong tư trảm ngàn đầu quân Giao của Mạnh hầu hồi kinh. Tuy nhiên, chiều cao không đủ, hắn bị một đám chen lấn đè đầu túi bụi, chỉ kịp nhìn thấy tàn váy màu đỏ, trường tiên thắt hờ và đôi ủng đen hoa văn chìm.

Có tiếng xuýt xoa kinh diễm, người ta nói đấy là thiên kim Mạnh phủ, nàng ta rất xinh đẹp, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy được dung mạo nàng ta. Có phần tiếc nuối.

Vạn vạn không ngờ.

...

Về Mạnh phủ sau bữa ăn nhẹ và đi bộ dãn gân cốt. Mạnh Di Giai nghe được vài chuyện thú vị từ hàng tá thiếu phụ vừa đi chợ sáng vừa tán dóc.

Chẳng hạn, tiểu thiếp nhà nào vừa sinh quý tử, được cưng chiều hơn cả chính thất. Chính thất nổi điên, đòi bỏ đói tiểu thiếp kia, gia chủ nhà đấy đau đầu khuyên răn. Khuyên không được, bèn dọa đi tu cho rảnh nợ.

Chẳng hạn, tiểu thư tài nữ nhà Thừa tướng làm một bài phú ca ngợi minh quân trong tiệc ẩm trà của các thiên kim, bài phú ấy khá là rung động, chỉ có thể dùng cẩm tâm tú khẩu để hình dung. Bất quá, vẫn có vài lời đồn đãi, nói tài nữ ấy cũng chẳng phải là tài, bởi vì ở trong phủ còn nuôi một đám tiên sinh nho sĩ, làm thơ cho nàng ta mua danh tiếng.

Hoặc là chẳng hạn, thanh lâu chỗ nào vừa bị đánh ghen, màn đánh ghen kinh điển rượt tới tận tịnh phòng. Chậc, vị chính thất đó cũng quá máu lửa chịu chơi rồi, làm hại các bóng hoa thanh lâu đều khóc anh ách.

Và còn kha khá chuyện Mạnh Di Giai nghe được. Thị phi thật nhiều, nàng lắc đầu cảm khái.

Đi lách qua khóm đỗ quyên có bướm đùa trong viên lâm, Mạnh Di Giai trông thấy một nha hoàn đang bưng chậu nước. Tiến đến cười: "Tiểu Lục!"

Nha hoàn búi song nha kế, vẻ mặt non nớt búng ra sữa, nàng ta nghe gọi giật mình, quay đầu trông thấy Mạnh Di Giai liền sợ sệt hành lễ: "Đại tiểu thư."

"Này, đền bù cho bữa trước vô tình làm vỡ một cái của ngươi." Mạnh Di Giai xòe tay, đưa hộp hoa cúc cho Tiểu Lục, ý cười ấm áp.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net