chương 35- kinh thành nước Trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người Mạnh Di Giai đi chưa từng có lộ trình hay bàn bạc trước, chỉ là đi theo cảm hứng tiêu diêu ngoạn thủy, đi tới đâu hay tới đó. Thế nên câu nói lộ trình tiếp theo tới kinh thành của Quân Dao, Mạnh Di Giai nghe mà có phần nghĩ ngợi.

Mới đầu tiên Mạnh Di Giai nghĩ người có lòng tri kỉ như Quân Dao, hẳn là thấy mình lo lắng Thục Kiều, cho nên cố tình nói thế để nàng có thể đi theo. Nào ngờ khi Quân Dao thành thật nói ra rồi, Mạnh Di Giai mới biết còn có một chuyện quan trọng hơn.

Mùa hạ khô hanh dễ cháy nổ là chuyện thường, nhưng vấn đề khách điếm kia cháy là có người động tay động chân, Quân Dao nói là do tứ ca nàng ra tay.

Trước giờ chuyện tranh quyền đoạt vị trong cung đình hầu tước là chuyện thường, nếu tốn giấy mực mà tìm hiểu nguyên do thì ngàn năm trăm triều đại vẫn chỉ có một cái ngai vàng mà thôi. Huống hồ, nghề làm tướng ít nhiều dính líu tới chính trị, Mạnh Di Giai có nghe qua các thế lực trong triều. Trong đó Tứ hoàng tử quả thực rất cạnh tranh với Ngũ hoàng nữ, tranh chấp này đã từ cái thời Thùy phi và Huệ phi đấu đá rồi, cả hai có mang cùng lúc, cùng sinh ra hai vị hoàng tước trong cùng một năm, chỉ kém đôi phần là Quân Dao xuất thế muộn mất một tuần trăng so với Tứ hoàng tử.

Việc Giao châu được Dao vương xử trí thỏa đáng, thánh thượng nức tiếng khen Dao vương có tài trị quốc kinh bang, tất nhiên những kẻ không muốn sẽ thêm vạn phần không muốn Dao vương tốt đẹp. Nếu để Dao vương thu phục được lê dân bách tính Giao châu xong, danh tiếng lẫy lừng trong triều đình, sớm hay muộn việc kế tục ngai vị sẽ không xa. Buồn thay nhiều người không mong máu mủ mình rạng rỡ quang vinh, mà chỉ muốn đạp lên trên ruột thịt để tranh đấu.

Mạnh Di Giai vỗ vai Quân Dao, cảm thán: "A Dao, ngươi đã thiệt thòi nhiều rồi."

Quân Dao lắc đầu cười, bình thản: "Sinh ra trong hoàng tộc, đây là chuyện phải chấp nhận. Lắm lúc ta nghĩ, dù rằng hoàng thất đại biểu cho bộ mặt xã tắc, nhưng thực chất hoàng thất lại chẳng bằng một hộ gia bách tính, trừ cái ăn ngon mặc đẹp thì hầu như chẳng được ưu điểm nào nữa. Sử quan sử quán đều dốc lòng thêu dệt thơ ca thái bình thịnh trị, minh quân lỗi lạc, thủ túc tình thâm... Nhưng thật chất chỉ là một tờ giấy mỏng manh che mắt hậu nhân về những tranh chấp máu lạnh và tàn độc của triều đình, hậu đình. Từ xưa tới nay, một vị đế vương ngồi vững ngai vàng, bên dưới là vạn bộ xương khô, đó đã thành lẽ thường không tránh khỏi. Bản thân ta, dù cố cách mấy, cũng không thắng nổi lòng người hiểm ác."

Mạnh Di Giai nghe hiểu rồi lại nghe không hiểu, nàng buồn bực bảo: "Nể tình ngươi vừa bị tổn thương tình cảm, ta không chấp nhất, nhưng lần sau đừng nói nhiều quá, đầu ta muốn bể ra rồi."

Quân Dao phẩy quạt trúc đồ, thản nhiên cười.

Mạnh Di Giai thử đề nghị: "Sao ngươi không thử gửi thư về cáo trạng với mẫu phi ngươi, hoặc là phụ hoàng. Thân là hoàng tước nước Yên, lưu lạc khắp nơi như vậy, không ổn đâu."

Quân Dao như cười như không: "Thân là tướng quân nước Yên, thiên kim phủ Hầu tước, ngươi cũng lưu lạc bên ngoài như vậy, thật là không ổn đâu."

Mạnh Di Giai bực tức cười đánh vào vai Quân Dao một cái: "Ta và ngươi không giống nhau. Ta đang nghiêm túc đấy."

Quân Dao cũng nâng cằm, thu lại vẻ trêu đùa: "Thành thật mà nói, lộ trình tới kinh thành hôm nay không phải là ta quyết định, mà là gia phụ."

Mạnh Di Giai sửng sốt, gia phụ trong lời Quân Dao chính là đương kim thánh thượng bấy giờ của nước Yên. Quân Dao sẽ không nói dối, vì lời nói dối đó chẳng ích lợi gì. Thử nghĩ, nếu người đó đã biết Quân Dao ở đây, thế thì chuyện tứ ca Quân Dao càng phải nắm rõ hơn. Thế mà người đó một câu cũng không trách phạt?

Mạnh Di Giai khó hiểu, mỗi lần mình và huynh trưởng ở nhà đánh nhau vì giành trêu một vị ca kỹ, giành nhau điểm tiên phong tiền quân, hoặc là giành nhau con dê béo tốt trên núi, phụ thân đều sẽ quở trách rất nặng sau đó vác trường côn đuổi đánh. Thân làm phụ mẫu, ai trông mong con cái mình lục tục đấu đá? Ấy vậy, hoàng tước đứng đầu thiên hạ lại làm điều đó. Mạnh Di Giai vô cùng nan giải.

Thấy vẻ mặt hoang mang mờ mịt của Mạnh Di Giai, Quân Dao phóng tầm mắt ra xa sông xanh nước biếc, nàng nói khẽ: "A Giai, trong hoàng tộc, mọi thứ chỉ là phép thử. Đã chấp nhận sinh ra từ hoàng tộc, sung sướng hưởng thụ quyền lợi trên vạn con dân, thế thì phải chịu được những điều mà người thường không chịu được. Bao gồm cả bị bỏ rơi, bị phản bộ, bị giết chết bởi người cùng huyết thống. Một bầy cá lớn nuốt cá bé, không muốn làm cá thịt thì phải là dao kéo."

Mạnh Di Giai vẻ mặt càng mù tịt hơn, nuốt nước bọt: "Quân sư phụ, thỉnh nói tiếng người."

Quân Dao mỉm cười: "Ví dụ như ngươi nuôi một bầy sói và huấn luyện chúng, muốn tìm ra con sói mạnh nhất trong bầy để đem nó đi đánh nhau với hổ, theo ngươi tốt nhất nên làm những gì?"

Mạnh Di Giai chau mày đăm chiêu, bắt đầu phân tích: "Đã là một bầy tất nhiên tư chất cá nhân rất khác biệt. Ta từng huấn luyện bầy ngựa chiến, nhưng chưa từng thử với sói, sói khác ngựa, không thể chỉ nhìn nước đi, tốc độ, sức thồ và sức bền để đo lường.

Trong bầy sói, muốn chọn được con mạnh nhất, trước tiên phải loại bỏ những con yếu để giảm thiểu chi phí nuôi dưỡng. Tiếp đó phải mài giũa chúng nó bằng những trận chiến, sói là loại hung hăng lại biết sử dụng trí óc, nếu cho bọn chúng cạnh tranh với nhau trong miếng ăn và lãnh thổ, chúng sẽ phát huy khả năng của mình tới mức cao nhất. Như vậy, con mạnh nhất phải là con đánh bại được với những kẻ thù bên ngoài, đủ hung hăng để tìm được những con mồi lớn, cũng phải đủ thông minh để tránh được bẫy rập của con người, hơn cả nó còn phải đánh bại được cả đồng loại của mình, đấy mới là một con mạnh."

Nói tới đây, Mạnh Di Giai dừng lời, ngẩn người nhìn Quân Dao. Vì có lẽ nàng đã hiểu được điều Quân Dao muốn nói rồi.

Các nước phân tranh, chiến tranh liên miên. Dù nước Yên là nước lớn đi nữa, được nhiều nước phụng dưỡng xưng thần, nhưng cũng khó mà nói trước chuyện gì. Người cán đáng giang san xã tắc, phải là một người đủ mạnh từ trong ra ngoài, có thể đấu được với thế cục các nước, đồng thời còn phái áp chế được nội chiến. Muốn như vậy, ngay từ hôm nay, trong bầy sói con nhà mình thánh thượng phải bồi dưỡng một con đầu đàn hùng mạnh, như thế thì mới có thể an tâm phó thác giang san. Trước khi làm một người cha, thánh thượng phải làm hoàng đế một nước trước, có những điều hoàng đế nhất định phải hi sinh thân phận người cha.

Mạnh Di Giai hiểu ra, nhưng nàng nghĩ thà rằng mình không hiểu, vì càng hiểu bản thân lại càng bất lực, chẳng giúp được gì. Nàng đành đổi chủ đề: "Vậy ngươi đến kinh thành nước Trần lần này để làm gì?"

"Gia phụ nói, nước Trần và nước Kim gần nhất có giao thiệp mờ ám, trong trận chiến Giao châu, người Kim góp phần hôi của không ít, cũng là kẻ đưa đẩy nước Giao đánh Yên. E rằng bọn chúng tà tâm chưa chết, vì thế ta nên đi do thám tình hình. Sẵn tiện, cũng là bồi ngươi, ngắm nhân tình thế thái." Nói đến cuối, khóe môi Quân Dao cong lên, như một cái móc câu nhỏ, câu vào lòng Mạnh Di Giai ngứa ngáy.

"Thế à? Ta thì chỉ thường ven biên giới nước Trần ngao du, còn kinh thành cũng chưa từng đến, đi nhiều có thể mở mang tầm mắt mà. Bất quá, không biết kinh thành nước Trần có đặc sản gì nhỉ? Hay là ta ra hỏi phu thuyền một chuyến."

Gió đổi chiều hướng nam, Lệ Tinh sông nước màu lục bích, gió mây thổi dào dạt, bốn nữ nhân quyết định đi thuyền cưỡi gió sóng băng băng hướng về kinh thành nước Trần. Có vẻ thời tiết ưu đãi các nàng, nắng hôm hay không quá gắt, trên sông gió dìu dịu vờn mái chèo khua lanh canh, mũi thuyền rẽ sóng băng băng xuôi dòng, đi nhanh rất thích ý.

Trên mui thuyền nhô ra lan can nhỏ, đỉnh màng treo cặp chuông đồng thanh thúy, rèm mảnh tre buông hờ. Từ lúc lên thuyền, Thục Kiều và Tiêu Nhật Hạ đã rúc vào bên trong chẳng thấy đâu. Mạnh Di Giai vẫn còn ít nhiều định kiến cho nên không muốn xen vào giữa hai người, nàng cùng Quân Dao ngoài mũi thuyền hưởng cảnh trời sông bến nước.

Chốc chốc, băng qua vài thôn trấn ven bờ, bóng cây cối chồng lên nhau những đụn mây màu xanh, ven bến bờ lắm khi vài cô nương trẻ trung thường dân ôm chậu ra sông giặc giũ, nom rất tần tảo chăm chỉ. Mỗi khi như thế, tầm mắt Mạnh Di Giai lại dán vào họ, điệu bộ thích thú.

Mạnh Di Giai tìm phu thuyền hỏi về đặc sản kinh thành, ông ta lại cười hề hề làm nàng thất vọng, nàng bảo ông ta chỉ là phu thuyền địa phương, thú thật đây là lần đầu tiên lĩnh một chuyến đi xa tới vậy. Kinh thành, ông ta chưa từng tới, nên không biết.

Mạnh Di Giai không cho là vậy, người nước Trần chu du bốn bể buôn bán đã quen, đường thủy là đường thồ hàng lớn của bọn họ, không lý nào một phu thuyền già trên tứ tuần lại chưa từng nghe qua chút gì về kinh thành. Mạnh Di Giai đem một bụng suy luận này nói với Quân Dao.

Quân Dao mân cằm, đáp: "Âu có lẽ ông ta không phải người nước Trần, Giao châu trong thời chiến chinh, dân tỵ nạn tha phương vượt biên non nửa dân. Một vài người Giao châu sống lẫn trốn đất khách quê người cũng là dễ hiểu."

Mạnh Di Giai à một tiếng. Lại bắt đầu ừ hử: "Cái áo mới may của ta đẹp như vậy, thế mà không giữ được. Chán thật."

Cái áo bị lửa liếm cháy vài góc, Thục Kiều bảo đã không còn cứu được, Mạnh Di Giai tiếc nuối lắm, thi thoảng lại lẩm bẩm mãi.

Quân Dao không nghĩ Mạnh Di Giai là tiếc bộ y phục, chẳng qua vết lửa liếm đó hao hao giống với vết gặm nhai của Hắc Phong khi xưa thường để lại, có lẽ vì thế làm Mạnh Di Giai nhớ thương. Khi con người ta nhớ thương thường tìm một điều gì đó khỏa lấp, và Mạnh Di Giai chọn cách đùn đẩy nỗi nhớ đó sang một hướng khác.

Quân Dao giúp Mạnh Di Giai quên đi nỗi nhớ bằng cách hỏi nàng có đói không, muốn ăn gì không. Quả nhiên cách này hiệu quả hơn biện pháp sứt sẹo của Mạnh Di Giai, mấy chốc nàng đã hồn nhiên nhai lương khô và đàm luận Quân Dao về những món ăn vặt. Quân Dao đọc sách biết nhiều, đề cử được vài nơi hấp dẫn cho Mạnh Di Giai, nàng lấy làm thích thú lắm.

Bỗng, Mạnh Di Giai tò mò: "A Kiều không biết như thế nào rồi nhỉ." Nàng đoạn, nàng đưa nửa ánh mắt về phía phiến rèm thanh tre, nghĩ ngợi.

Mạnh Di Giai nghĩ, Thục Kiều yêu nữ nhân kia như vậy, chờ lâu như vậy được ở gần, ắt hẳn là nhiều chuyện muốn nói lắm. Thế nhưng nàng lại không ngờ rằng, trong khoang thuyền, hai nữ nhân kia lại chỉ mỗi người một góc, lặng lẽ như vậy suốt một đoạn đường dài. Thục Kiều buồn chán bèn đan một cái kết đồng tâm, nhưng vừa đan xong lại tự cười nhạo mình. Trong hoàn cảnh này còn làm một việc ngu ngốc quá, nàng bèn vứt cái kết đó đi.

Bất quá, được một hồi, Tiêu Nhật Hạ lặng lẽ đi đến nhặt cái kết đó lên, bối rối và thấp thỏm đưa lại cho Thục Kiều: "Ngươi làm rơi sao?"

Cảnh này làm Thục Kiều nhớ tới ngân thoa bích mai năm ấy, nữ nhân này cũng nhặt rồi đem trả lại cho mình, nàng ta không chỉ nhặt được một cây trâm, còn nhặt được tâm một người kỹ nữ lừa tình kiếm sống...

"Không đâu, chỉ là một thứ bỏ đi." Thục Kiều cười đáp. Điệu cười thê lương.

Tiêu Nhật Hạ cứng đờ một hồi, chỉ nói: "Chỉ cần ngươi có thể cứu được con ta, ta nhất định lấy ngươi đường hoàng vào cửa. Trầm Ngư, ta sẽ hảo hảo bù đắp, hảo hảo hiếu cố và chuộc lỗi với ngươi. Ta xin ngươi, hãy hiểu cho tấm lòng mẫu thân..."

Ngươi muốn ta hiểu cho ngươi, vậy ai hiểu cho ta?

Thục Kiều mấp máy môi mãi, chung quy vẫn không nói ra được một chữ, rũ mắt cười khổ. Thua vẫn mãi là thua...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net