chương 34- con cũng đã có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Nhật Hạ yên lặng hồi lâu. Thục Kiều đưa tay lau ánh nước nơi khóe mắt, cứ tưởng mình không khóc nổi nữa, thì ra vẫn sẽ còn biết khóc, biết đau.

"Nói đi, xa xôi lặn lội đến đây tìm ta, chuyện muốn ta giúp là chuyện gì?"

Tiêu Nhật Hạ không ngờ lời kế tiếp Thục Kiều nói sẽ là vậy, có phần ngạc nhiên xen lẫn thống khổ. Sau đó, đột ngột vén tà áo, quỳ sụp xuống trước mặt Thục Kiều, nét mặt đau khổ khẩn cầu: "Ta biết ta phụ ngươi, không còn mặt mũi nào đối diện với ngươi. Nhưng, nhưng con của ta, nó sắp không chịu nổi rồi. Cầu xin ngươi, hãy cứu nó..."

Thục Kiều mở to đôi mắt đen nhìn trân trân Tiêu Nhật Hạ, môi trắng bệch mấp máy: "Ngươi, ngươi... thành thân rồi sao?"

Cứ nghĩ phụ là vì xuất thân phong trần, Tiêu gia nhà cao cửa lớn không chấp nhận được một kỹ nữ bước vào, nguyên lai... còn hơn như thế.

Tiêu Nhật Hạ không nói, yên lặng thừa nhận.

Thục Kiều bật cười khàn đặc, nước mắt tuôn rơi, thì thào: "Thì ra là đã thành thân, cả con cũng đã có rồi..." Vậy ta chờ đợi bao lâu nay, chờ cái gì. Tuổi xuân chôn vùi vào một lời hứa mỏng manh, một đời hoang đường u mê không chịu tỉnh. Yêu nhiều chỉ để đau nhiều, yêu nhiều chỉ để làm kẻ thua thiệt nhiều hơn.

Tiêu Nhật Hạ nhắm mắt bi thống, giọng khàn đặc: "Ta xin lỗi, là ta đã phụ ngươi... Nhưng đứa trẻ là vô tội, huyết mạch Tiêu gia chỉ có thể trông cậy vào nó, ta cầu xin ngươi hãy cứu nó... Năm xưa, ngươi đã cứu ta một lần, cải biến thể chất ta, ta mới có thể sống tới ngày hôm nay. Ta biết ta đối với ngươi khốn nạn vô cùng, nhưng xin ngươi hãy cứu con ta. Ta là mẫu thân không thể trơ mắt nhìn nó chết. Chỉ cần cứu được nó, ngươi muốn gì ta đều chấp nhận..."

Thục Kiều lặng lẽ: "Bao gồm bỏ trốn cùng ta, đến nơi cùng trời cuối đất, bỏ lại sau lưng tất cả, cùng nhau làm lại từ đầu?"

Tiêu Nhật Hạ sắc mặt toát trắng bệch, mấp máy môi giãy giụa: "Trầm Ngư, xin ngươi đừng như vậy. Tiêu gia trên dưới năm mươi nhân khẩu, trên có phụ mẫu, dưới có đứa nhỏ. Ta không thể đi."

Thục Kiều cười thật bi thương: "Ngươi không nỡ bỏ Tiêu gia, nhưng sẽ nỡ tàn nhẫn với ta?"

Tiêu Nhật Hạ á khẩu.

Thục Kiều không nhịn nổi nữa, bật khóc. Nàng ôm mặt mình bật khóc, vai run rẩy. Bao nhiêu năm qua, chờ đợi điều gì, cố gắng thay đổi bản thân vì điều gì, bỏ lại tất cả phồn hoa, muốn cùng một người sống một đời bách tính bình thường, gắn bó tới già. Muốn hảo hảo sống như bao người có êm ấm mái nhà, vất vả nỗ lực, mòn mỏi đợi chờ. Mỗi ngày chim kêu ngoài ngõ đều trông mong người đấy sẽ đến, sẽ tìm mình và nở nụ cười nói rằng "ta đã trộm được ba trăm lượng rồi, chúng ta thành thân thôi".

Cả đời người kỹ nữ, bị xem là món đồ mua vui thấp hèn, cả đời chìm mãi trong lớp phấn hoa lầu xanh, bỗng một ngày, một người sẵn lòng nói rằng "ta lấy ngươi". Cả đời người kỹ nữ, chưa từng có điều gì hạnh phúc hơn như thế, liền chấp nhận từ bỏ tất cả, bỏ rơi cả tôn nghiêm và tự trọng, vội đuổi theo điều khao khát mãnh liệt. Chạy mãi chạy mãi, chạy bằng đôi chân trần trên lưỡi dao sắc lạnh, máu chảy đầm đìa vẫn chạy theo ánh sáng ấy. Phía cuối con đường không phải biển hoa thơm ngát, chỉ là một câu lạnh lùng "ta phụ ngươi".

Thục Kiều bưng mặt mình khóc run rẩy, nước mắt len qua kẽ tay, rơi xuống một khoảng dài chồng chéo vết sẹo, cõi lòng vỡ tan thành một mặt gương trăm mảnh ngoằn ngoèo, từng mảng từng, mảng một đều phản chiếu lại một bản thân đáng thương hại và đáng đời.

Tiêu Nhật Hạ di gối đến gần Thục Kiều, vươn tay muốn lau nước mắt cho đối phương, nhưng chợt nhận ra bản thân cũng đầy gông cùm trói buộc, lấy tư cách gì? Nàng lặng lẽ thật lâu, sau đó nói: "Cầu xin ngươi cứu con ta, ta sẽ lấy ngươi. Lần này, ta tuyệt không nói dối. Ta sẽ lấy ngươi."

"Hãy để ta gặp đứa bé ấy. Gặp rồi ta mới quyết định có cứu hay không." Thục Kiều gạt nước mắt, nhếch môi nhìn Tiêu Nhật Hạ, một ánh nhìn tĩnh mịch tới vô cảm mặc dù nước mắt chưa khô.

...

Tản mạn sáng, rạng đông ửng hồng như lòng đỏ trứng gà, đêm qua không mưa. Cháy lớn như vậy mà ông trời cũng không có mắt, chẳng rơi được một giọt mưa xuống. May mắn là người dân đều túa ra khỏi nhà dập lửa, khách điếm cháy rụi nhưng không lan qua khu nhà lân cận, thương vong về người thì không có, nhưng toàn bộ khách điếm cháy như vậy, âu lão bản sẽ rất khốn đốn. Nhưng vấn đề giải quyết hậu họa tai nạn không thuộc phạm trù những người khách xa đến dừng chân, đấy là chuyện của quan địa phương. Vậy nên Mạnh Di Giai và Quân Dao sau đó đều đi. Bỏ lại sau lưng hoang tàn trơ khung xương nhà.

Xảy ra chuyện đêm qua, Mạnh Di Giai cũng có hơi bối rối, đi lủi thủi theo chân Quân Dao, mắt cứ thi thoảng đưa qua đưa lại giữa bóng huyền y và hàng quán ven đường. Nàng lâm vào đắn đo giữa bắt chuyện với Quân Dao rủ ăn sáng, hay là mua đồ ăn sáng rồi rủ Quân Dao ăn chung. Cái nào trước thì có vẻ hợp lý đây nhỉ. Mãi nghĩ, cái mũi Mạnh Di Giai đâm sầm vào lưng Quân Dao, nàng giật mình, lùi về sau nửa bước: "Sao lại ngừng rồi?"

"Có muốn ăn gì không?" Quân Dao móc ra lại cái quạt ngà mười hai nan, phe phẩy tủm tỉm cười nhìn Mạnh Di Giai.

"À à, vậy ngươi ăn không? Ta mua."

Quân Dao vẫn tiếp tủm tỉm cười tiếp: "Không cần, để ta đi."

Nhìn điệu cười tủm tỉm của đối phương, Mạnh Di Giai có chút mất tự nhiên, lẩm bẩm nói: "Đột nhiên muốn ăn bánh bao."

"Vậy được rồi, vừa hay phía trước có lồng bánh bao, để ta." Quân Dao cười cười.

Tâm tình Quân Dao so với mấy ngày trước khác vô cùng, sáng sủa như trời xuân tháng hai, ấm áp xuân phong, nguyên nhân ư? Chắc cũng phải kể đến chuyện đêm qua. Mạnh Di Giai hoảng hốt chạy đến chỗ đám cháy, lão bản khóc ròng cầm xô chậu cứu nguy, nàng còn chẳng thèm hỏi đã vội lao vào trong cột lửa ngợp trời, nàng nghĩ Quân Dao ở bên trong. Bất quá, một dân thường thấy nàng phát điên tự sát liền hô lớn: "Cô nương, nguy hiểm lắm!! Lùi lại đi!!"

Mạnh Di Giai chẳng đem lời đó bỏ lọt vào tai, nàng tóm bừa một chậu nước, đổ ào lên từ đỉnh đầu xuống, để thân ướt đẫm như vậy, bịt khăn bố bế khí liền lao vào trong. Kết quả, trong đám lửa đúng là có người, nhưng đó là tên tiểu nhị bị cột xà đè chân chạy không được, hắn ta còn sống nhưng bị khói mù làm sặc hôn mê, Mạnh Di Giai kéo hắn vứt ra ngoài. Sau đó, lại có thêm một người như nàng lao vào đám lửa, người đó là Quân Dao, qua lớp vải bố ngăn khói mù, chỉ có đôi mắt xinh đẹp của đối phương vạn phần bất đắc dĩ nhìn Mạnh Di Giai.

Chuyện sau đó kết thúc bằng câu nói thở dài khi hai người thoát khỏi đám lửa: "Sao ngươi lại thích hành hiệp trượng nghĩa thế nhỉ?"

Mạnh Di Giai xấu hổ sờ mũi, có phần tiếc nuối bộ y phục mới may đã bị cháy xém mất vài góc, nàng nói: "Ta cứ tưởng ngươi ở bên trong." Ngừng một chút, nàng nâng vạt áo đã bị lửa liếm qua cho Quân Dao coi, hoang mang: "Ngươi nói cháy thế này có còn cứu được không? Đây là A Kiều mới may cho ta."

Quân Dao không đáp, chỉ gạt mớ tóc ướt sũng của Mạnh Di Giai qua một bên, bàn tay ấm áp áp lên vầng trán ngọc. Khẽ nói như thở dài: "Sau này đừng liều mạng như thế nữa, ngươi làm ta lo lắng đấy."

Mạnh Di Giai vẫn còn lật tới lật lui mảnh vạt áo bị cháy bắt đen, gió to và tiếng la hét ầm ĩ, nàng không nghe được lời của Quân Dao.

Sáng ra trên phố, Mạnh Di Giai và Quân Dao mỗi người hai cái bánh bao, cùng nhau đi bộ nhàn tản về tứ hợp viện, câu được câu không trò chuyện. Trên đường những bà cô, thẩm thẩm đi chợ đều tụm dăm, tụm ba bắt đầu xì xào bàn tán về đám cháy đêm qua. Đường phố bị họ làm cho tắc nghẽn.

Mạnh Di Giai thầm cảm thán trong bụng, trên đời miếng ăn có thể thiếu nhưng người nhiều chuyện thì nhất định thừa.

Trên đường về tứ hợp viện, Mạnh Di Giai sực nhớ ra chuyện của Thục Kiều, vội đẩy nhanh cước bộ, kéo luôn Quân Dao đang gặm bánh bao cũng thế. Bảo rằng: "A Kiều có chuyện, chúng ta phải mau về thôi."

Quân Dao hồ nghi: "Có chuyện gì sao?"

"Tên cặn bã ba trăm lượng khốn kiếp đến rồi."

Quân Dao mơ hồ đoán ra được chuyện Thục Kiều từng bị phụ tình với lời hứa đám cưới ba trăm lượng. Điều nàng ngạc nhiên nhất chính là một người sống bằng nghề lừa tình sẽ có lúc bị tình lừa như thế, không biết nên coi là đáng đời hay đáng thương. Đời người khó lòng nói trước được chuyện gì, sông còn dài và núi còn cao, chữ tình rơi xuống đầu ai thì chính là khi nạn kiếp đã giáng, chạy trời không khỏi nắng.

Mạnh Di Giai chạy nhanh về nhưng không đủ nhanh để đuổi kịp quyết định của Thục Kiều, khi nàng về đến nơi thì Thục Kiều đang sắp xếp trong nhà, nhìn điệu bộ thì là cắp tay nải theo đối phương đi. Mạnh Di Giai nóng nảy tiến đến, gọi: "A Kiều!"

Thục Kiều mỉm cười vẫy tay với Mạnh Di Giai, tươi cười như hoa: "A Giai, cảm tạ ngươi thời gian qua đã cho ta mượn khế đất sinh sống chỗ này, nhưng đến lúc ta phải đi rồi. Nàng đã đến đón ta, ta phải đi thôi!"

Mạnh Di Giai liếc Tiêu Nhật Hạ đứng bên kia, nhíu mày chất vấn Thục Kiều: "Nàng đã bỏ ngươi lâu như vậy, ngươi vẫn tin nàng sao?"

Thục Kiều cười, ý cười mơ hồ như núi hoa ban bảng lãng khói xương, còn có phần bất lực: "A Giai, có lẽ vì ngươi chưa yêu nên chưa hiểu, khi yêu rồi phải cần vị tha, ta chờ biết bao lâu chỉ để chờ nàng đến, nay nàng đã đến đón ta, ta đương nhiên phải đi. Đừng lo, thời gian qua được ngươi chiếu cố, ta thật sự cảm kích."

Mạnh Di Giai nhìn Thục Kiều, rõ ràng đối phương đang ngập tràn hạnh phúc, thế nhưng nàng lại thấy nó không chân thật, vô thức làm nàng bất an kì lạ. Nàng hỏi: "Ngươi định theo nàng đi đâu?"

"Kinh thành."

Ra là con cái giàu có chốn kinh thành, bọn nhiều tiền thường chỉ nghĩ tới lợi ích và lợi dụng, bạc bẽo vô cùng. Mạnh Di Giai có lẽ vì có thành kiến với Tiêu Nhật Hạ, thế nên lạnh giọng nói: "Ngươi chẳng có gì nhưng đi theo nàng, vạn nhất một ngày nàng lại bỏ ngươi, thì sao? A Kiều, ngươi phải hảo hảo nghĩ kĩ."

Thục Kiều lặng lẽ đưa mắt nhìn Tiêu Nhật Hạ một hồi, đáy mắt ẩn hiện sự tan vỡ, nhưng rất nhanh, nàng thu hồi tầm mắt quay sang tiếp tục cười với Mạnh Di Giai: "Không đâu, ta tin nàng. A Giai, ta đã chịu đựng cô đơn lạnh lẽo quá lâu rồi, sống mãi như vậy thì vô nghĩa, ta muốn theo đuổi hạnh phục của mình, cái giá là gì thì ít nhất đã một lần nỗ lực, sau này cũng sẽ không hối tiếc."

Đã tới nước này Mạnh Di Giai còn có thể nói gì nữa. Thục Kiều nói không hề sai, nỗ lực một lần vì hạnh phúc thì có gì sai, nàng tiếp tục ngăn cản cuộc đời người khác thế mới là sai. Bất quá, lòng nàng nao nao bất an, không hề muốn Thục Kiều đi chuyến này. Nhưng suy cho cùng, Mạnh Di Giai biết rõ mình không thắng nổi sự quật cường cố chấp của Thục Kiều, nàng hiểu đối phương.

Đổi chủ đề che đi sự mất mát, Mạnh Di Giai hỏi: "Ta có mua bánh bao cho ngươi, ngươi ăn không?"

Thục Kiều chưa kịp đáp. Thì Tiêu Nhật Hạ đã mím môi nói: "Sắp trễ giờ rồi."

Thục Kiều đưa tay nhận bánh bao, cười khổ trào dâng trong lòng. Người ta nôn nóng vì con của người ta, có thể trách móc sao?

Quân Dao lúc này tiến đến, mười hai nan quạt ngà phe phẩy nhè nhẹ, nàng cười nói: "Đi kinh thành ư? Vừa hay lôi trình tiếp theo của ta và A Giai cũng là kinh thành, có thể tiện đường đấy."

Mạnh Di Giai sửng sốt nhìn Quân Dao, chỉ nhận được nụ cười tủm tỉm nụ tầm xuân của đối phương.

...

P/s: cảnh báo nha, sau này ngược lắm đó, ai mạnh mẽ thì đi tiếp nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net