chương 39- Hoa phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về cái chuyện phong lưu nước Kim, âu người dân bản địa còn trầm trồ, huống chi khách đến từ phương xa. Mạnh Di Giai ngắt một nhánh liễu đu đưa từ cửa sổ dưới hiên, nàng cầm đọt liễu non chấm nước trà, vẽ vời xuống mặt bàn, bắt đầu tổ hợp tin tức bát quái cả ngày hôm nay.

"Liễu Mai vương hậu và Khinh Lan vương phi không hợp mắt nhau dù cùng máu mủ thì chẳng gì hiếm lạ. Hai lợn chung chuồng tranh một máng, đấy là chuyện thường.

Bách tính chia làm hai phe, một bên là Liễu Mai vương hậu, bên còn lại là Khinh Lan vương phi.

Thuở thiếu thời, vương hậu và đại vương thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư, còn đi đến đính ước, nếu không phải vì nhập cung cầu quang vinh cho gia tộc, ắt hẳn Liễu Mai vương hậu mới là chính thất của Vũ Lương vương. Bọn họ nói, triều đại đổi, hậu cung thay đổi đó chỉ là cách nghĩ chung của thế nhân, những người trong cuộc liều mình nối tục duyên, cùng viết đoạn nhân duyên dang dở, đấy là đáng quý. Thế nên Vũ Lương vương lấy vợ của phụ vương mình, kì thực không đáng trách. Nhưng nếu xuôi theo giả thiết này, quả là Vũ Lương vương không đáng trách với bản thân, vì đã làm được điều bản thân muốn, nhưng sẽ đeo danh hôn quân cả đời, đấy là đáng trách với bách tính. Điểm này không thể chối cãi.

Một phe bách tính khác lại đứng về phía Khinh Lan vương phi, nàng ta cũng thật là đáng thương. Cả đời nâng khăn sửa túi cho trượng phu, đường đường làm chính lại bị đè xuống làm vợ lẽ, thế thì quá là thiệt thòi. Vậy nên cái danh hồng nhan họa thủy của Liễu Mai vương hậu càng được đẩy lên cao. Theo giả thiết này, vị vương hậu kia chẳng khác gì vai ác.

Suy cho cùng, đấy chỉ là cách nhìn của muôn người ngoài cuộc về một vấn đề, thực tế nếu là gia đình bách tính thông thường thì cũng chẳng ai quan tâm, trọng yếu đây là chuyện của hoàng thất, đại biểu bộ mặt quốc gia, thế mới nhiều tranh cãi. Bất quá, biết đâu được người trong cuộc lại không như thế thì sao, mọi chuyện đừng nghĩ theo hướng tiêu cực quá. Nay Vũ Lương vương đã có hai lão bà, sang năm kiếm thêm cặp song yến xinh đẹp nữa, hợp thành một bàn mạt chược, cả nhà cùng vui."

Lúc Mạnh Di Giai dừng lời, mặt bàn bị nàng vẽ vời nắng hắt đã khô, vết trà đọng lại thì chỉ còn bàn mạt chược dở dang. Nắng hôm nay gắt thật, Mạnh Di Giai phẩy ống tay áo quạt mát, ngước mắt hỏi Quân Dao: "Ta phân tích, ngươi thấy có đúng không?"

Quân Dao ngồi đối diện, cầm chung trà tủm tỉm cười, hớp ngụm trà nhỏ lại lắc đầu: "Cả nhà cùng vui, âu là không thể. Ta nghe nói, Liễu Mai vương hậu được sắc phong cùng lễ đăng cơ Vũ Lương vương, chưa được nửa năm thì đã sinh ra một tiểu thạc quân mập mạp. Về phần đó là con của Vũ Lương vương hay là tiên vương, rất khó nói, chính vì thế triều thần phản đối rất nhiều. Còn về phần Khinh Lan vương phi, cũng trong cùng năm, một ngày tháng mười mùa thu, sinh ra một tiểu hoàng tước, chỉ có điều..."

Ngừng một chút, liếc nhìn Mạnh Di Giai dỏng tai lắng nghe, Quân Dao thư thả: "Chỉ có điều đứa trẻ đó không có phúc tướng, vừa sinh đã mất. Người ta lại nói Khinh Lan vương phi sinh ra một thai chết, nàng ta không có tướng hưởng phúc khí hoàng gia, có khi còn là bổn mạng khắc hoàng tự."

"Ôi, chuyện này rõ phức tạp. Nói như thế, mâu thuẫn giữa vương hậu và vương phi cũng có thể đẩy cao bởi vấn đề con cái. Một người sinh con không rõ nguồn gốc, một người mất con, đều là những người đáng sợ. Lại nói tiếp, tin đồn về chuyện Khinh Lan vương phi thuê sát thủ giang hồ ám sát vương hậu, liệu tin này đáng tin không?"

Quân Dao lắc đầu: "Chuyện hậu đình trước giờ phức tạp, cả người trong cuộc đôi khi còn mơ hồ, huống chi những người ở ngoài chỉ nghe tin tức truyền miệng. Như những gì ngươi nói, miệng lưỡi thiên hạ không đáng tin."

Mạnh Di Giai gật gù. Bèn đặt chuyện phong lưu tông thất đó sang một bên.

Đặt chân qua vùng đất mới, lòng sẽ nao nao kì thú. Mạnh Di Giai hứng thú nhiều nhất ở hai nơi, đã đến nước Kim sao có thể không đi trấn Tam Đông Quan để ghé qua thử rượu nơi này, món rượu nức tiếng không thể bỏ qua. Mạnh Di Giai nôn nóng đến đó.

Bất quá, còn có một chỗ cũng khá là nóng bỏng trong mắt Mạnh Di Giai, đấy là phố hoa danh tiếng bậc nhất của nước Kim.

Như một lẽ thường nghiễm nhiên của nhu cầu con người, đã có phố rượu thì phải có phố hoa. Hoa phố vân cẩm thướt tha nhất thiên hạ nằm ở ven bờ sông Chu, nước Kim. Quy tụ hàng trăm giai nhân sắc nước hương trời từ tứ phương, tần lâu sở quán phong nhã nhất thiên hạ. Nói đến đây, lại phải tặc lưỡi về đầu óc kinh doanh của người Kim. Theo quốc pháp đại lục, hiếm có quốc gia nào dám đem quân quý ra làm trò đùa, đấy là lực lượng sinh sản chính cho vương tôn hoàng tộc, nghiêm cấm trong việc buôn bán quân quý vào lầu xanh, ấy vậy nước Kim đi ngược lại.

Từ rất nhiều năm trước, bọn chúng chỉ đi thăm thú nhận tiện gom góp được kha khá quân quý lưu lạc các nơi, mở thanh lâu kinh doanh. Chuyện kinh doanh này cũng vấp phải dư luận trái chiều. Bất quá, ở cái thời chiến loạn liên miên, những kẻ nhược thể không chiến đấu được, bị coi là hàng hóa thì chẳng có gì lạ. Ở cái thời mà mua quân quý từ các nơi mất nước mất mùa, dễ như mua vài con ngựa, hoặc là bánh nướng ven đường, có khi còn được giá ưu đãi mua hai tặng một, việc kinh doanh lầu hoa quân quý chẳng gì hiếm lạ.

Người ta hay nói, quân quý mà chưa phải gạ bán vào Hoa phố nước Kim, thì vẫn chưa phải đường cùng. Phàm là những quân quý hết đường đi, ủy thân vào chốn phong trần, chấp nhận từ bỏ tôn nghiêm sống thân phận tệ hơn cả bách tính, thì đấy không cần bàn cãi nữa rồi. Thời chiến loạn, buổi sáng còn là khuê thất đoan trang, biết đâu vong quốc lại phải phận ca kỹ mồi chài, đời khó nói trước chuyện gì.

Ấy vậy, Hoa phố của người Kim rất ăn nên làm ra, chẳng biết chúng dùng biện pháp gì khiến quân quý ngoan ngoãn nghe lời, mỗi năm đều thu về tiền bạc khối lớn. Người ta vượt biển, vượt rừng núi mang theo ngàn lượng thiên kim đến nước Kim chỉ mong một lần mua vui là chuyện thường. Hoa phố này lúc nào cũng trập trùng dải đèn lồng màu xinh đẹp, bốn mùa sáng trưng trẩy hội xuân tình, người tới kẻ lui dập dìu sa trướng, mùi hoa thơm và vị son phấn hòa theo tiếng hát xa xa. Đứng bên đây bờ, ngắm bên kia bờ, những hoa là hoa, xinh đẹp vô kể.

Bên bờ sông Chu, bờ tây là trấn rượu Tam Đông Quan hương đưa say đượm, bờ đông là Hoa phố dập dờn lụa the, một bên là rượu một bên là sắc, nghề lái đò qua sông thu nhập rất khá.

Mạnh Di Giai tặc lưỡi, bắt đầu do dự không biết nên đi bên nào trước. Nàng cảm thấy chỗ nào cũng thú vị cả.

Quân Dao xoạch một tiếng mở đủ mười hai nan quạt, màu bạc như ánh trăng, huyền y đón gió sông tung bay như con bướm màu đen thần bí, nàng thản nhiên: "Muốn đi thanh lâu?"

Mạnh Di Giai nuốt ngụm nước bọt, cười khan: "Ha ha, đương nhiên là... Khụ, muốn đi một chút."

Quân Dao cười như không cười: "Coi bộ ngươi rất hứng thú với những nơi như thế?"

Mạnh Di Giai cười khan hơn nữa: "Ha ha, khụ, ta thấy tước quý nào cũng hứng thú đến đó, ta cũng tò mò, đặt chân tận nước Kim rồi, không đến Hoa phố thì thật là uổng phí, ngươi nói phải không?"

Quân Dao nhướn nhẹ mày, ý cười mập mờ, hàng mi lạnh như sóng nước. Mạnh Di Giai không cười nổi nữa, đã biến thành ho khan.

Mạnh Di Giai vắt óc hồi lâu, may sao vớ được một cái lý do coi là hợp lý: "Nơi này là cố hương của A Kiều, nàng thân là beta nhưng từng là đại tỷ của Hoa phố rất nổi danh, đã đến quê bằng hữu, sao có thể không thăm thú? Phải, ta cũng phải đến nơi từng ở của Thục Kiều, quan sát một chút. Đúng vậy!"

Quân Dao nửa cười nửa không: "Ồ, tìm được lý do rồi à?"

"Khụ..." Mạnh Di Giai thần tình bối rối, không hiểu sao những khi thế này Quân Dao thật là đáng sợ.

Ở cùng một nhà tu hành lỗi lạc, lắm khi muốn chấm mút tí thịt cũng quả là khó khăn. Mạnh Di Giai thật muốn rít gào, ngươi ăn chay không có nghĩa người khác cũng muốn ăn chay, đừng ép người quá đáng. Tuy lòng hùng hổ nghĩ thế, nhưng thực tế đứng trước Quân Dao, Mạnh Di Giai thấy mình yếu thế như gặp phải thiên địch, không dám hé răng rên nửa chữ.

Lắm lúc Mạnh Di Giai tự hỏi, rốt cuộc sao mình sợ Quân Dao còn hơn sợ ông già nhà mình. Câu hỏi này cũng dai dẳng Mạnh Di Giai lâu lắm, mãi về sau, nàng mới à một tiếng hiểu rõ. Vì khi đó nàng nhìn thấy một ông chồng bị bà vợ hung hãn cầm chổi rượt cả con phố.

Đấy là sợ vợ.

Bất quá, đó là cái vấn đề tương lai. Mạnh Di Giai vẹo lưỡi liến thoắng một hồi, Quân Dao cứ bất vi sở động như vị phật tĩnh tọa dưới gốc bồ đề, bất biến trước dòng đời vạn biến, chìm đắm vào con đường tu hành của riêng mình. Mãi tới khi Mạnh Di Giai túm tay áo Quân Dao, vẻ mặt sắp khóc đến nơi, Quân Dao vẫn không thể nhịn được vấy thân tục trần. Gập chiết phiến và xoa mi tâm, bảo: "Được rồi, ngươi thân là quân quý, cũng đừng ham chơi quá. Ta đi với ngươi."

Nghe câu trước Mạnh Di Giai còn vui vẻ, nhưng nghe tới câu sau, vẻ mặt đã cứng đời. Việc đi chơi mà vẫn có phụ huynh giám sát cận kề, chẳng thể vui nổi. Nhưng có còn hơn không, Mạnh Di Giai ngậm ngùi nghe theo sắp xếp của Quân Dao.

Thuyền đò qua sông đông vui, chốc chốc lại thấy một toán cậu ấm cô chiêu qua sông tìm vui, hoặc đi mua rượu, hoặc đi mua sắc. Hai bờ sông Chu nhộn nhịp vị hoan lạc, ngày đêm không ngủ.

Mạnh Di Giai đặt chân đến Hoa phố là lần đầu, ngó tới ngó lui, đôi mắt hẹp dài bắt đầu lúng liếng, đưa đẩy rập rờn với vài cô em xinh đẹp chồm ra từ lan can lầu son, mấy cô em ấy phong tình lả lướt, toàn lấy khăn che mời gọi, một câu "khách nhân a~" thôi thì xương cốt đều mềm.

Mạnh Di Giai xuất thân quân doanh, từ thuở biết đi tới khi dậy thì xong nàng đều chôn mình ở nơi chiến địa, nàng không chỉ là quân quý, nàng còn là quân nhân, thế nên tác phong lúc nào cũng là ngời ngời anh tư, người thường sẽ chẳng ai nhận ra nàng là quân quý, mà nghĩ rằng nàng là tước quý nhà nào đi mua vui. Cái điệu trêu ghẹo các cô em của Mạnh Di Giai cũng quả là điêu luyện, như kẻ lăn lộn bụi hoa đã lâu, thật khiến Quân Dao mở mang tầm mắt.

Biết Mạnh Di Giai đi thanh lâu là một chuyện, nhưng tận mắt thấy lại là chuyện khác.

Quân Dao mặt lạnh như băng, gõ đầu quạt xuống vai Mạnh Di Giai, giọng lành lạnh: "Ngươi đứng đắn một điểm."

Vén một dải đèn lồng hoa xinh đẹp, chen qua dòng người tấp nập mùi phấn lầu xanh, Mạnh Di Giai quay nửa đầu lại cười: "Đấy là uốn nắn theo hoàn cảnh, ngươi đang đi dạo phố hoa, đâu phải đọc sách thánh hiền, sao phải đứng đắn?"

Mạnh Di Giai một mạch tiến đến Phù Cừ lâu, nàng từng nghe Thục Kiều nói qua về nơi này, đây là chỗ Thục Kiều xuất thân. Trông bên ngoài nơi này lầu son gác tía cũng thật là phong nhã, cũng không thấy lũ lượt váy hoa mồi chài như những thanh lâu khác, mà mang theo sự phong nhã thanh tịnh, trước sân không bóng người chỉ có tiếng đàn tĩnh mịch từ trong vẳng ra, cảm giác như bước vào khuê các, chứ chẳng phải lầu xanh.

"Ồ, chỗ này trông rất được, vào thôi." Mạnh Di Giai nhiệt tình kéo Quân Dao đi thanh lâu.

Có quân quý nhà nào rảnh là rủ tước quý đi thanh lâu, thật là hết nói nổi.

Vào trong có một tú bà diện mạo hoa đào thành thục, ăn vận chỉnh chu và trang dung rất nhẹ, toát lên vẻ quý phái đạm nhiên. Bà ta mỉm cười nhỏ nhẹ: "Chào mừng khách nhân, khách nhân là mới đến sao?"

Mạnh Di Giai nghĩ nghĩ, bèn nói: "Ta là bằng hữu của Thục Kiều, nàng bảo khi nào đến đây, cứ nói thế."

Vẻ mặt tú bà chấn động lớn.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net