chương 45- đi xem náo nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Di Giai nhìn ra sự ưu sầu và bất lực của Khinh Lan vương phi, có lẽ đã trải qua rất nhiều tổn thương, lòng không còn gì, mới có thể thoải mái nói chuyện tư riêng của mình cho một người ngoài như thế. Mạnh Di Giai cũng nổi lên tò mò. Vũ Lương vương, vương hậu và vương phi, rốt cuộc ba nữ nhân này đã trải qua những chuyện rối ren gì mới đi đến kết cục như hôm nay.

Tuy nhiên Mạnh Di Giai tò mò thật, nhưng vẫn cảm thấy lời nghe từ một phía thường có nhiều định kiến chủ quan, không biết câu chuyện Khinh Lan sắp kể, đáng tin được mấy phần?

Giọng Khinh Lan trầm buồn như hoa lan nở muộn mùa, lẻ loi trong rừng già, hiu quạnh như chim hạc lạc bầy gọi tìm bạn. Nàng ta kể tiếp: "Chuyện sau đó, âu ngươi cũng đã nghe qua thiên hạ đồn đãi. Ta thay cô cô gả cho Vũ Lương. Thực tế ta đã qua tuổi cài trâm, sớm muộn cũng phải tìm một chốn ủy thân, chỉ là không ngờ, chốn ủy thân của ta lại là cô trượng hụt của mình. Nghe thì cũng mỉa mai lắm. Lúc sính lễ vội vàng đến trước cửa, ta còn chưa kịp may giá y. Giá y may vội thì làm sao đẹp? Tình mà đến vội, chắc gì được bền lâu?

Ta gả cho nàng vào ngày mùng một tháng ba, đúng ngày ấy, cũng là cô cô vận hồng y đỏ rực thêu mẫu đơn phấn điệp nhập cung. Đám quan khách chúc tụng với tộc trưởng bọn ta rằng, đấy là song hỉ lâm môn. Lòng ta thật bồn chồn, cả đời người chỉ có một lần duyên phận, dây tơ hồng bén tường vôi bạc, biết là sống hay chết mòn. Ta rất lo, càng lo khi đã biết Vũ Lương vốn là si tình cô cô. Nương thân ta trước ngày xuất giá, cầm tay ta dưới tàn hoa vô ưu, dặn dò rằng không cầu cao sang phú quý gì, chỉ cầu bình an cả đời, cho nên ta hãy an phận thủ thường, bổn phận của thê tử thì hãy làm trọn vẹn, còn những việc khác xem như không thấy, không biết, như thế sẽ sống thoải mái hơn.

Giá chi ta làm được những lời dặn đó của nương thân, đời ta có lẽ đã không khổ.

Ta đã lẩm bẩm lời dặn suốt đường dài kiệu hoa, gần như thuộc làu, thế nhưng trời cao vẫn tồn tại một thứ gọi là định mệnh. Thời khắc nàng vén khăn hồng trùm đầu, ta lặng lẽ ngước nhìn nàng, dưới ánh nến hỉ le lói như đóa vô ưu thắm sắc, nàng cũng nhìn ta, mắt sáng như sao trời chớm rạng, làn da nhẵn nhụi. Nàng nhìn ta hồi lâu, ánh mắt chăm chú của nàng như nhấn chìm ta vào một đầm lầy mang tên lầm lạc, ta phải lòng nàng từ ánh mắt ấy, quên cả lời dặn đã cố thuộc..."

Nghe tới đây, Mạnh Di Giai giật mình. Nhưng rồi chợt hiểu ra, trong tình yêu có lắm điều kì lạ và nan giải, đôi khi yêu bằng một ánh mắt, thế đã là đủ rồi.

"...Bất quá, ta ngây người trong đêm hỉ ấy không lâu, vì nàng đã làm ta giật mình, cả người lạnh băng, nàng gọi là 'A Mai'. Đấy là khuê danh cô cô ta. Lúc đó ta mới hiểu, nàng say rồi. Đêm ấy ta nên phu nên phụ với nàng trong cơn say và mê loạn chất chồng. Giá chi ta đẩy được nàng ra lúc đấy, có lẽ cả hai ta đã không sai quá nhiều. Giá chi ta đừng yêu nàng, thì ta cũng đã không sai. Bất quá, ta vẫn luôn nghĩ, ta yêu trượng phu của mình thì có gì là sai?

Nàng từng nói với ta, chỉ cần ta ngoan nàng sẽ không bao giờ bỏ ta, chiếu cố cho ta cả đời đó là trách nhiệm của nàng. Ta nghĩ, nàng cũng đã có chút thích ta, vì suốt hai năm sau đó, ta đã luôn săn sóc nàng, quan tâm nàng, dịu dàng liếm láp vết thương bị phụ tình của nàng. Nàng đã từng nhìn ta bằng ánh mắt âu yếm ôn nhu, và trong những lần hoan ái, số lần nàng gọi lầm tên đã giảm dần đi. Nàng bắt đầu gọi là ta 'Lan nhi'."

Lời Khinh Lan vừa dứt câu này, ngoài cung hớt hải tiếng cung tỳ hô: "Đại vương!" Và chỉ non nửa chén trà, bóng vương bào tím bạc đã xuất hiện ở khúc rẽ hành lang. Người đến cất tiếng gọi: "Lan nhi!"

Mạnh Di Giai nhận ra thân người Khinh Lan nháy mắt cứng đờ, sau đó khóe môi kéo thành một vệt cười khổ dửng dưng, ánh lam buồn trong mắt đượm hơn. Nàng ta đứng dậy, vén tà váy trắng hành lễ với người đang sải bước đến: "Đại vương."

Vũ Lương vương cùng Quân Dao thong thả đi đến, cắt ngang Tĩnh cung vắng lặng, cũng cắt ngang câu chuyện còn dở dang. Mạnh Di Giai chẹp miệng, nàng vẫn chưa ăn hết số dưa còn trong đĩa.

Vũ Lương vương tự nhiên cầm tay vương phi, nhẹ nhíu mày, khẽ giọng: "Thân thể đã không khỏe, sao cứ đi lung tung?"

Khinh Lan không ngước nhìn Vũ Lương vương, chỉ nhu thuận cúi đầu, lời kính cẩn: "Là thần thiếp buồn chán, nhân tiện nghe danh tiếng Mạnh tiểu thư đã lâu, bèn đến tìm nàng tán gẫu."

Vũ Lương vương nhướn mày, cười nhẹ: "Thật sao? Vậy tâm tình đã khá hơn không?"

Khinh Lan lễ phép tới không thể bắt bẻ: "Đa tạ đại vương quan tâm, thần thiếp đã tốt nhiều lắm."

Từ góc nhìn của Mạnh Di Giai, nàng trông thấy cái nắm tay của Vũ Lương vương rất ôn nhu, thân thiết, sờ sờ mu bàn tay Khinh Lan, giọng dịu dàng: "Thế thì tốt rồi. Nhưng sau này đừng đi lung tung, từ lúc sinh nở ngươi đã luôn không khỏe, ra gió nhiều rất độc. Để khi nào muốn, ta mời Mạnh tiểu thư đến cung bồi ngươi." Nói đoạn, Vũ Lương vương nhìn Mạnh Di Giai, mỉm cười: "Không biết tiểu thư có nể mặt cô gia?"

"Không hề gì." Mạnh Di Giai bảo thế.

Vũ Lương vương đến và rồi mang Khinh Lan vương phi rời đi, trên quãng đường xa xa, còn nghe thấy mấy lời dặn dò của Vũ Lương vương: "Đã dùng tảo thiện chưa, sao đi sớm như vậy, tranh thủ hôm nay nắng đẹp, ngươi nên sưởi nắng chứ."

Chẳng rõ Khinh Lan đã đáp gì, chỉ nghe tiếng thở dài rất khẽ của Vũ Lương vương.

Trong Tĩnh cung lắm tai mắt, Mạnh Di Giai không vội kể chuyện cho Quân Dao, mãi tới khi chập tối trời, ánh sáng cuối ngày tắt hẳn, sương đêm buông xuống như tấm màng mờ. Lúc này Mạnh Di Giai lật đật trèo qua cửa sổ, vào phòng riêng của Quân Dao.

Quân Dao như sớm biết được Mạnh Di Giai sẽ đến, châm sẵn hai chung trà ấm, nhàn tản ngồi đợi. Vừa đến, Mạnh Di Giai đã bưng một chung lên ngửa đầu uống cạn.

Quân Dao cười tủm tỉm nhìn.

"Ngươi sẽ không tưởng được hôm nay ta nghe thấy chuyện gì đâu." Mạnh Di Giai hồi hởi ngồi xuống kỷ đôn, cố tình kéo xê dịch lại gần Quân Dao để tiện nói chuyện.

Quân Dao thấy nàng như đứa trẻ hồn nhiên liền chiều theo, thuận miệng đưa đẩy: "Làm sao? Là chuyện gì?"

Mạnh Di Giai bắt đầu kể về câu chuyện hôm nay mình nghe được, chỉ tiếc là chuyện còn dở dang. Cá mười lượng bạc trắng chuyện phía sau mới là phần đặc sắc.

Quân Dao nghe xong, châm chước hớp ngụm trà mới nói: "Rất có thể đứa nhỏ của Khinh Lan vương phi xảy ra chuyện, cũng không phải là ngoài ý muốn."

Mạnh Di Giai hiếu kì: "Ý ngươi là... vương hậu ra tay?"

Quân Dao nhướn mày: "Sao ngươi nghĩ vậy?"

Mạnh Di Giai mân cằm: "Ta cũng không biết, linh cảm đi. Với lại, một quân quý mà có thể ra tay tàn độc, phàm chỉ có hai nguyên nhân, một tranh gia tài thừa kế cho con mình hoặc là tranh giành tình cảm. Đấy là kinh nghiệm xương máu cả đời lão cha ta truyền cho ta đấy."

Quân Dao gật đầu: "Mạnh hầu gia thật là thâm thúy. Ta cũng nghĩ như thế, nhưng vương hậu ra tay với đứa nhỏ đó, khả năng chỉ có một nửa, nửa còn lại có khi là người khác."

"Ai?"

Quân Dao nhoẻn miệng, ánh mắt trêu đùa: "Ngươi đoán."

Mạnh Di Giai cố nghĩ, nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra. Đành rằng Vũ Lương vương có tiếng phong lưu đấy, nhưng quả thực hậu cung lại vắng vẻ chỉ có hai người, so với cổ chí kim những vị đế vương tiền nhiệm, thì còn là thanh tâm quả dục lắm. Không có mâu thuẫn từ những người khác, vậy ai lại hại Khinh Lan vương phi đây?

Cuối cùng, Mạnh Di Giai càng nghĩ càng chui rúc sừng trâu, bực mình đánh Quân Dao một cái: "Ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa, ta không đoán ra."

Lúc này Quân Dao bỏ chung trà trên tay xuống, nói như thở dài: "Ngươi có từng nghĩ đến Vũ Lương vương?"

Mạnh Di Giai tròn mắt: "Nhưng đấy là con của nàng ta kia mà..." Dừng một hồi, nàng không dám tin nói tiếp: "Không lẽ nàng ta vì chiều ý vương hậu tới độ hại mẹ con vương phi để giúp vương hậu?"

Nếu đây là sự thật, thì sự thật này quả đáng rợn người, cũng đáng buồn.

"Hổ dữ không ăn thịt con, liệu rằng có hiểu lầm gì đó không? Ban trưa ngươi cũng thấy thái độ của Vũ Lương vương đối với vương phi cũng không phải giả dối." Mạnh Di Giai có phần hoang mang.

Quân Dao lặng lẽ nói tiếp: "Đấy cũng chỉ là suy đoán thôi. Ta tình cờ nghe được, trong cung truyền lời nhau rằng, Vũ Lương vương thập phần sủng ái vương hậu, mặc dù trước kia nàng ta làm Mai phi, vì giành lấy sủng ái của tiên vương, đã dùng rất nhiều biện pháp hợp hoan mới lạ nhằm giữ chân tiên vương trên giường mình."

Mạnh Di Giai vuốt mặt: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhìn Vũ Lương vương cũng là một con cáo đầu đàn khôn khéo của nước Kim, ấy vậy trên tình trường lại ngốc như thế. Trân châu hay mắt cá, nhìn cũng không ra."

Quân Dao cười nhạt: "Sao ngươi nói thế?"

Mạnh Di Giai hớp ngụm trà, bảo: "Theo ta thấy Vũ Lương vương cũng có lòng với vương phi, cử chỉ quan tâm không phải giả. Nhưng cái yêu của nàng ta dành cho vương phi lại không lớn bằng dành cho vương hậu. Nhìn hướng ngược lại, ta có thể cam đoan, vương phi yêu nàng ta nhiều gấp bội lần vương hậu, cũng sẵn lòng hi sinh cho nàng ta tất cả. Thế mới nói nàng ta không biết nhìn người."

Ngừng một lát, Mạnh Di Giai lại thở dài bổ sung: "Nói thì nói thế thôi, nhưng người ta có câu 'khi đã thích tường vi, hoa hồng dẫu đẹp có gì liên quan'. Suy cho cùng, yêu ai là quyền của Vũ Lương vương, chỉ có điều người khổ nhất, e rằng chỉ có mỗi vương phi. Trong thâm cung hậu đình chôn vùi biết nắm xương tàn hồng nhan, một đóa hoa lan trắng bị vùi dập bởi bánh xe số mệnh, âu là ý trời, và ý trời cũng là điều khiến vương phi yêu Vũ Lương vương quá nhiều, khổ cũng càng nhiều."

Nói xong, Mạnh Di Giai thấy hơi khát, nên hớp ngụm trà nữa, lúc này mới thấy Quân Dao đang nửa cười nửa không nhìn mình, ánh nhìn chăm chú và mập mờ ý cười. Mạnh Di Giai vô thức sờ soạng mặt mình: "Bộ mặt ta dính gì à?"

Quân Dao trả lời: "Không dính gì cả. Chỉ là, ta đột nhiên hiếu kì, ngươi trở thành cao thủ tình trường như thế từ bao giờ, nói cũng toàn đạo lý cao thâm."

Mạnh Di Giai nhướn mày: "Thế à? Vậy thì là do ở cùng ngươi lâu quá đấy, sắp lây cái tính dong dài của ngươi rồi."

Quân Dao lắc đầu cười, vươn tay búng vào trán Mạnh Di Giai một cái bóc.

Ngoài sân ánh trăng tỏ tường, mây đã bị gió xua đi xa hướng biển bạc, để lại một khoảng trời đầy sao như hoa dại nở rộ sau những ngày mưa. Đêm nay trắng sáng sao dày, khung cảnh đẹp như giấc mơ phủ lớp phấn nhạt hồng trần. Quả là thích hợp để hẹn hò.

Quân Dao đứng dậy, qua ô cửa sổ nhìn ánh trăng bàng bạc, mặt trăng như quả trứng phát sáng giữa trời cao. Nàng nói khẽ: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Không phải ngươi còn luyến tiếc chuyện hấp dẫn phía sau sao, có lẽ đêm nay có chuyện hay đấy. Buổi chiều trong cung đã truyền nhau, vương hậu xin Vũ Lương vương cho đêm nay đến chỗ vương phi bồi chuyện."

Mạnh Di Giai chưa cần chớp mắt đã đứng dậy, lôi kéo Quân Dao: "Vậy thì chúng ta mau đi đi."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net