chương 44- đến cửa hiến ân cần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ những cử chỉ của vương hậu, trông thì có vẻ quan tâm bảo vệ vương phi, nhưng không hiểu sao cách nói của nàng ta vô tâm hữu tâm lại đẩy vương phi ra ngoài quan hệ của nàng ta và Vũ Lương vương, như thể một người ngoài giá thú vậy. Đành rằng hai người là cô cháu thật nhưng cũng đâu cần dùng thái độ như thế, dù sao đi nữa, vương phi cũng từng là chính thê của Vũ Lương vương kia mà, hiện tại dù làm thiếp, thân phận có khác nhưng con cái sinh ra vẫn hợp pháp là con của Vũ Lương vương, vương hậu làm thế, có phần không thỏa đáng.

Mạnh Di Giai không quá phản cảm chuyện máu mủ lấy chung chồng, điển hình là chủ nương ở nhà nàng bấy giờ, cũng là dì của nàng đó thôi. Chỉ cần mỗi thiếp thất biết an phận thủ thường, trong nhà nuôi dăm ba bàn mạt chược làm cảnh cũng tốt lắm. Bất quá, đấy là suy nghĩ của Mạnh Di Giai thôi, chứ còn áp dụng vào ánh mắt nhợt nhạt địch ý của vương phi và vương hậu, thì còn là một mặt khác nữa.

Có vẻ sự xuất hiện của vương phi khiến vương hậu không còn khẩu vị và tâm tình nói chuyện phiếm, nhanh chóng trả Mạnh Di Giai lại với bàn tiệc và vụ việc tia cung tỳ còn dở dang.

Vừa đi theo cung tỳ lam y cầm đèn lồng dẫn đường, Mạnh Di Giai vừa bóc đậu phộng nhai, nghĩ ngợi về vị vương phi vừa rồi. So với bất kì quân quý nào nàng từng gặp, đấy là người có khí chất nhất. Tay áo trắng phiêu bồng như chim hạc đơn côi, thuần khiết không vướng hạt bụi lá cây, như một con hạc tiên mắc kẹt giữa hoa viên và chốn hồng trần đầy phấn hoa lầm lạc, mãi vẫy vùng tìm cách hướng về trời xanh trong trẻo.

Tối đó, Mạnh Di Giai cùng Quân Dao được xếp nghỉ cùng một cung phía bắc, cung đấy gọi là Tĩnh cung, bài trí thanh tịnh và kết cấu mái vòn cong cao như đóa hoa sen mùa hạ chớm nở trên mặt hồ xinh đẹp, trước cửa cung trồng hai cây ngô đồng, hoa rộ đẹp như thước lụa đỏ may giá y. Vô cùng nên thơ.

Mạnh Di Giai kéo Quân Dao, kể lại chuyện mình vừa chứng kiến. Quân Dao mân cằm hồi lâu, nói khẽ: "Âu có lẽ, vương hậu không thực sự hòa hợp với vương phi. Hậu đình nước Kim, không yên ả như vẻ ngoài."

Mạnh Di Giai gãi đầu, bảo: "Ta cũng thấy vậy, nhưng cụ thể là gì thì không rõ lắm. Trực giác cho ta thấy, vương hậu có gì đó không đúng với vị vương phi kia."

Quân Dao nhướn mày: "Chứ không phải ngươi thấy vị vương phi kia mỹ mạo bất phàm nên đứng về phía nàng ta?"

"Khụ..." Mạnh Di Giai ho khan, chợt nhận ra câu chuyện mình vừa kể thì bảy phần lời nói là để tán thưởng vẻ đẹp của Khinh Lan vương phi, nhưng vẫn chống chế: "Bộ nhìn mặt ta giống kiểu loại như vậy?"

Quân Dao cười như không cười, không trả lời.

Mạnh Di Giai méo mặt, vứt ba bốn hạt đậu phộng còn dư trong tay áo vào mồm nhai, nghiến răng nói: "Vốn dĩ phần này ta chừa phần ngươi, nhưng xem ra không cần nữa."

Và thế mà Mạnh Di Giai ôm một bụng tức và đậu phộng về phòng, tắm rửa và đi ngủ.

Sáng hôm sau, gió đổi chiều lay tán ngô đồng trước cửa cung rầm rì duyên dáng, nhánh cành bay múa lũ chim sớm rù lông, mùi hoa ngô đồng phảng phất. Tia sáng rạng đông kéo đến, báo hiệu một ngày trong trời. Quân Dao từ sớm đã có cung nhân đến tìm, bảo rằng Vũ Lương vương cần gặp.

Trước khi đi, Quân Dao bảo cung tỳ dâng thêm quế hoa cho Mạnh Di Giai ngồi ăn điểm tâm, lại bảo: "Ngoan ngoãn ngốc trong cung chờ ta về, chớ gây loạn."

"Cứ yên tâm." Mạnh Di Giai phất tay, nhồi thêm cái bánh chẻo vào mồm, hai má phồng như con sóc.

Quân Dao lúc đấy mới an tâm cầm theo chiết phiến rời đi.

Bất quá, Mạnh Di Giai nghe lời không gây loạn, thì không có nghĩa sẽ không có chuyện gì tìm tới nàng. Điển hình là khi nàng ăn no, nhảy lên nhánh ngô đồng bên trái to khỏe, nằm vắt vẻo sưởi nắng sớm, hưởng thụ ánh nắng chuyển mùa trong trẻo, thì đột nhiên dưới đất truyền đến tiếng người.

Người nói giọng còn khá non nớt: "Vương phi muốn gặp Mạnh tiểu thư, ngươi vào báo một tiếng được không?"

Cung tỳ Tĩnh cung vốn đang bò rạp lau sàn, nghe thế nhoẻn miệng cười, trong ánh mắt kinh ngạc của cung tỳ còn lại, tiến đến gốc ngô đồng, gõ vào thân cây ba cái.

Đấy là Mạnh Di Giai trước khi sưởi nắng đã dặn: "Có chuyện gì thì đập cây ba cái, ta sẽ xuất hiện."

Nói xong lời này, lúc đó Mạnh Di Giai ngời ngợi nghĩ đến một nhân vật tinh linh trong vở kịch múa bóng dân gian, hình như cũng có lời thoại đó nhỉ?

Mạnh Di Giai ngáp một hơi, gạt đi đóa hoa ngô đồng mắc trên tóc, làn tóc mây đổ xuống vai như thác nước đen huyền bí vắt qua nền hoa bỉ ngạn đỏ tươi thắm sắc. Nàng vén tán cây xum xuê, nhẹ tựa chim yến, mũi chân đã điểm đất. Nàng tươi cười: "Vương phi, chúng ta lại có dịp gặp nhau rồi."

Vương phi đứng chỗ cửa cung, nhìn thấy được tư thái phi không đẹp tựa vân nhạn của Mạnh Di Giai, trong mắt không nén tán thưởng, mỉm cười bảo: "Mạnh tiểu thư quả nhiên còn phiêu dật hơn nhiều trong lời đồn miêu tả. Khinh Lan được dịp đại khai nhãn giới."

Mạnh Di Giai dựa lưng vào gốc ngô đồng, tà áo đỏ như hòa cùng sắc ngô đồng óng ánh, thành một màu sinh động lộng lẫy vượt lên trên thiên địa. Nàng bảo: "Chỉ là chút kĩ xảo trò vặt, không đáng được khen ngợi nhiều vậy. Nghe nói vương phi tìm ta?"

Khinh Lan nói: "Đúng là ta có việc tìm Mạnh tiểu thư, không biết liệu rằng ngươi có rảnh tiếp chuyện và dùng chung trà không?"

"Không hề gì." Khóe môi Mạnh Di Giai vểnh lên, ấm áp như dải nắng vàng cam phía đông, bừng sáng sức sống, thôi thúc lồng ngực tràn trề khát vọng. Khinh Lan sững người rất lâu.

Ưu điểm lớn nhất Mạnh Di Giai thấy ở vương cung nước Kim, đấy là trà bánh điểm tâm luôn túc trực thường xuyên, búng tay là lũ lượt cung tỳ sa lụa dâng lên, cảnh đẹp như đàn bướm xuân lấy mật hoa vậy. Mạnh Di Giai lúc ở trên cây ngô đồng, lòng cũng nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng hồ đồ, rõ ràng ba nữ nhân tôn quý trong cung rất gầy, không giống kiểu người chuộng đồ ngọt, thế nhưng sao phải luôn nấu nhiều điểm tâm như vậy.

Vấn đề có tính chuyên môn đó, Mạnh Di Giai đã dừng lại ở giả thuyết, có lẽ người nước Kim không quen rỗi tay, thích làm đồ ngọt giết thời gian. Hoặc cũng có lẽ, một trong ba nữ nhân vương quyền cũng thích đồ ngọt lắm, nhưng thể chất đặc thù, ăn không thấy béo.

Suy nghĩ miên man của Mạnh Di Giai bị cắt ngang khi cung tỳ dâng lên ấm chén trà mạt lỵ, mùi thơm thanh tịnh, một đĩa phù dung cao và hai đĩa đậu phộng hạt dưa. Mạnh Di Giai khá hài lòng. Chủ động châm trà cho hai người.

Khinh Lan thần thái như trăng, dịu dàng cười: "Mạnh tiểu thư chu đáo quá."

Mạnh Di Giai bắt đầu suy nghĩ miên man tiếp. Vì cái gì lũ người Kim này thích ca ngợi tâng bốc người khác thế nhỉ, chỉ rót chén trà có cần phải thế không? Mà chưa kể, từ hôm qua đến nay, nàng nghĩ mình đánh rắm cũng được khen thơm. Được rồi, rất nhanh nàng nghĩ ra được giả thuyết giải đáp, đó là bản tính hồ ly thích dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc người khác.

Suy nghĩ miên man của Mạnh Di Giai lần nữa bị chặt đứt khi Khinh Lan bảo răng, chiếc trâm của mình rơi đâu đó, bảo cung tỳ trong điện mau đi tìm. Mạnh Di Giai hữu hảo đè nghị: "Động tác ta nhanh hơn các nàng, có muốn ta đi tìm giúp ngươi không?"

"Đừng như thế, tiểu thư ngàn dặm xa xôi đến đây làm khách, ta ngàn vạn không thể làm khách quý lao nhọc. Chút chuyện nhỏ này, cứ để bề tôi đi làm là được rồi."

Khi người đã đi hết, Khinh Lan vương phi dùng đôi mắt ưu mỹ của mình ngước nhìn Mạnh Di Giai. Trông thấy nàng trong tà áo đỏ hào sảng phiêu dật, trong lòng nổi lên sự ngưỡng mộ không che giấu. Thế nhưng phần ngưỡng mộ này lại càng nhiều hơn là tự thương hại bản thân, giá chi ta cũng như đối phương, được một nửa hào phóng không câu nệ tình cảm ấy. Thiên hạ này chung quy cho cùng, kẻ nặng tình đều là kẻ nhiều phiền muộn nhất.

Mạnh Di Giai bị nàng nhìn đến nổi cả da gà.

Thế rồi Khinh Lan đột nhiên dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói ra một lời đại nghịch bất đạo: "Dao vương lần này đến nước Kim bọn ta cũng là vì dò la tin tức. Mạnh tiểu thư có muốn ta giúp các ngươi một tay?"

Mạnh Di Giai nhướn mày.

Lúc nãy khi vương phi đuổi khéo đám cung tỳ đi, thần kinh Mạnh Di Giai còn thô ráp, chưa nhận ra được vấn đề. Nhưng một câu này thật sự khiến nàng ngộ ra rồi đấy, vị vương phi này này dụng ý là gì đây. Thế nhưng nàng kéo khéo môi, bốc miếng điểm tâm cắn một ngụm: "Không hiểu lời của vương phi là có ý tứ gì?"

"Ý gì?" Vương phi chợt cười nhẹ, nhẹ bẫng đến mức nụ cười này quá không chân thật. Mạnh Di Giai có chút thoảng thốt, tưởng chừng mình từng thấy qua nụ cười này rồi, một nụ cười ẩn trong sự trân trối.

"Mạnh tiểu thư nếu không chê ta dài dòng, chẳng bằng nghe xong chuyện của ta, sau đó quyết định cũng không muộn."

Một trận gió xào xạc thổi qua, gốc ngô đồng lay động như một thước lụa đỏ mươi dặm, nhuộm đỏ một thời dĩ vãng hoang đường. Kéo về tháng ba năm ấy một ngày đại hôn tuyệt đẹp, khởi đầu rất đẹp, nhưng không đồng nghĩa quá trình cũng sẽ xinh đẹp. Chuyện gì cũng thế, chuyện tình càng như thế.

"Vậy mời Vương phi." Mạnh Di Giai liếm môi cười. Người ta đã tự mình đến cửa hiến ân cần, nếu nàng từ chối thật không phải đạo.

"Có lẽ mọi thứ nên bắt đầu vào ngày mưa hôm ấy. Một ngày mưa tuyết rất đẹp vào đầu tháng mười, ta cùng nương thân mình đi lễ chùa quay về phủ, năm ấy ta càng chưa xuất giá. Cô cô ta, cũng là Vương hậu bấy giờ cũng chưa xuất giá, nàng vốn được chỉ hôn với thập nhất hoàng nữ.

Ngày hôm ấy, trong làn mưa tuyết tinh khôi, ta nhìn thấy thập nhất hoàng nữ, người trên danh nghĩa là cô trượng tương lai của ta, đứng trong mưa rét lạnh, đôi môi tím tái nhưng vẫn cố chấp đứng ở cổng phủ ta. Dáng vẻ nàng khi ấy còn rất non nớt và xúc động, đôi môi luôn mím chặt, đôi mắt đỏ bừng...

Ta nghe tộc trưởng nói, cô cô ta muốn nhập cung làm phi, không muốn gả cho nàng, cửa hôn sự này sợ rằng phải là phù dung sớm chưa nở tối đã tàn. Chuyện nàng yêu cô cô ta, cả thiên hạ đều biết, ta không ngoại lệ, thế nhưng cô cô ta lại xem như không biết. Lắm lúc ta tự hỏi, là cô cô ta cố ý, hay nàng thật sự không có lòng với thập nhất gia. Nếu đã không có chân ý, hà tất đem lòng thành người ta ra đùa giỡn?

Điều đáng buồn nhất đó là kẻ không yêu lại thích gieo lòng tương tư..."

... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net