chương 51- động tình kì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lẽ thường thì chuyện không nên xảy ra như thế. Chí ít thì quân quý đột ngột phát tình không mong muốn, kích khởi bản năng nguyên thủy cầu hoan của bọn tước quý, sau đó sẽ ẩu đả nhau một hồi rồi rước giai nhân chiến lợi phẩm về dinh. Hoặc nếu chỉ có một tước quý và một quân quý, thế thì càng nhanh gọn vì có thể lược bỏ đoạn ẩu đả bạo lực kia, nổi máu cầm thú, gạo nấu thành cơm, điên long đảo phụng và sau đó sinh ra một đống tiểu cầm thú. Chuyện quả là hay.

Đằng này Mạnh Di Giai lại tự mình đánh bay tên tiểu nhị thức đi tiểu đêm, hắn ta chẳng hiểu gì đã ngã chỏng vó dưới ao sau vườn, và rồi Mạnh Di Giai bò vào phòng Quân Dao từ cửa sổ. Thật ra phòng trọ nàng và phòng trọ Quân Dao đối diện nhau, chỉ cách dăm bước hành lang và hai phiến cửa mỏng, nàng có thể đi con đường mau chóng và dễ dàng hơn. Nhưng người ta thường bảo, thứ gì có được quá dễ dàng thì lại không hay, cho nên suy nghĩ Mạnh Di Giai lúc đấy cũng như thế, mù mù mờ mờ chọn con đường vất vả nhất để vào được phòng Quân Dao. Nghĩ quả là hay.

Quân Dao biết mình sớm muộn nhịn không nổi, vì cơ thể mềm mại kia cứ mãi quấn mình, tóc đen mềm mại quét qua cổ nàng ngứa ngáy và hương thơm dịu dàng dẫn dụ, ít nhiều nàng đã phát tán ra tin tức tố đáp lại. Cứ như vậy, chuyện xấu nhất sẽ xảy ra, Quân Dao bèn đè Mạnh Di Giai lại và bật ngồi dậy. Lúc này bên ngoài côn trùng rả rít dưới ánh trăng, trong phòng vang lên tiếng động lạ.

Lần đầu tiên Quân Dao đích thân chiêm nghiệm thân thủ của Mạnh Di Giai, quả là không ngoa với vị tướng quân lừng danh họ Mạnh, dẫu là quân quý còn trong kì động dục, nhưng thân thủ vẫn rất khá, ra đòn vẫn rất ngoan và chuẩn. Quân Dao mất một chung trà thời gian để khống chế được Mạnh Di Giai, cấp thiết nói: "A Giai, ngươi đừng nháo, ta tìm dược cho ngươi, được không?"

Mạnh Di Giai bị Quân Dao khóa chéo hai tay trước ngực, nằm vật ra gối, phe phẩy lắc đầu, giọng nức nở: "Không chịu... Ta không chịu... Lão tử khó chịu... Rất nóng..."

Lồng ngực Mạnh Di Giai phập phồng liên tục, hương thơm cầu hoan càng phân bố dày hơn, Quân Dao hít mấy ngụm lãnh khí, lòng run rẩy và động tác trên tay vô thức buông lỏng, Mạnh Di Giai chớp ngay cơ hội phản đòn, kéo cổ nàng đến gần vội vàng hôn.

Khi môi Mạnh Di Giai chạm đến Quân Dao, nàng có thể thấy được sự mềm mại và ôn hương. Cả cái cách gặm cắn phát tiết của đối phương, đúng là một con mèo nhỏ không để người ta yên nhưng lại không đành lòng giận dữ.

Hết cách Quân Dao đành dịu dàng đáp lại nụ hôn ấy, an ủi Mạnh Di Giai đừng vội vàng nữa, đồng thời cũng là nàng ích kỉ muốn chiếm chút lòng riêng.

Nụ hôn dẫn dụ ngọt ngào ấy kéo dài chẳng bao lâu, khi Quân Dao cột xong hai tay Mạnh Di Giai lên đầu giường thì nàng đã vội tách ra ngay trước khi vô pháp khống chế.

Mạnh Di Giai giãy nảy, mặt đỏ bừng bừng trong đêm thu kiều diễm, dùng giọng điệu ra lệnh cho quân sĩ dưới trướng mình: "Lão tử không muốn, còn muốn hôn!"

Quân Dao nỗ lực hít sâu mấy lần, ôn giọng an ủi: "Đừng như vậy A Giai, ta không muốn ngươi hận ta."

Nói rồi Quân Dao vội vàng nhảy xuống giường, xỏ giày và đốt nến, lúc này mới thấy Mạnh Di Giai một thân dính đầy bùn và lá cây, hệt như một con mèo hoang chơi đùa đến bẩn. Quân Dao lắc đầu cười, cơn khó chịu trước ngực tiêu tan đi một ít.

Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, Quân Dao quyết định điểm huyết ngất Mạnh Di Giai, ôm đối phương và một bụng dục hỏa gõ cửa y quán duy nhất trong trấn. Đêm khuya hương thơm ngập tràn nơi trấn nhỏ, ánh trăng gieo mình vào bóng cây.

Đại phu chủ y quán là một lão hủ râu tóc lốm đốm đen, vết chân chim hằn sâu nơi khóe mắt, tròng mắt lờ mờ. Lão đốt một giá nến loe loét, áo chưa kịp mặc chỉnh chu vì tiếng đập cửa vội vã. Trông thấy Quân Dao cõng Mạnh Di Giai xuất hiện, vô cùng sửng sốt.

Không nói nhiều, Quân Dao đã bảo này: "Chỗ ngươi có nấu khương ô thang hay không?"

Lão hũ là một beta, không tiếp xúc nhiều tầng lớp thượng lưu cho nên không rành những loại dược phẩm đặc thù, nhưng dẫu sao lão là đại phu, đọc sách cũng phải nắm qua điều căn bản nhất. Lão nói: "Lão chưa từng nấu qua, nhưng lão bà nhà lão từng là nhũ nương một vị công tử quân quý ở thành bên, âu có thể cứu lửa."

Đây là điều đáng mừng. Vì trông có vẻ lão là người thật thà, và thê tử lão cũng thế.

Trao Mạnh Di Giai vào tay lão bà vẻ mặt hàm hậu kia, Quân Dao không an lòng vẫn dặn dò: "Chiếu cố nàng cho tốt, ta sẽ hậu đãi..." Ngừng một chút, khí tức sát phạt của bọn tước quý tràn ra đe dọa, Quân Dao nheo mắt nguy hiểm: "Bất quá, nếu nàng có mệnh hệ gì, cũng đừng trách ta tuyệt tình."

Phu phụ già run lên, biết đây là nhân vật không tầm thường và không thể đắc tội, vì thế vội vàng nhóm bếp nấu thuốc và nước ấm ngay, Quân Dao thân người như lửa đốt, lo lắng không yên, trầm tĩnh dựa vào cột nhà, đứng lặng người thủ hộ cho gian phòng Mạnh Di Giai.

Củi trong lò cháy lách tách một cách khô khốc. Gió lạnh tràn vào vách nhà nghiêng vẹo, ngọn lửa bếp bay múa bắt lên tia hoa lốm đốm.

Tước quý nào đặt trong hoàn cảnh này đều sẽ kích động, không hiếm lạ khi Quân Dao một quyền đánh nhi tử lão đại phu vẩy huyết hoa khi hắn lò dò đến gần phòng Mạnh Di Giai.

Hắn ta là beta, nửa đêm bị phụ thân lay dậy nghiền thuốc, vừa khó chịu vừa không vui, nhưng khi nghe phụ thân bảo có một cô nương quân quý không may động dục đang tá túc trong y quán, hắn rục rịch ngửi thấy mùi ngon. Hắn thường nghe nói quân quý mùi vị rất khác, thân phận beta tầm thường như bọn hắn sẽ mãi không chạm được chủng loại cao sang. Lòng hắn từ lâu đã không phục, nay nếu thuận lợi cưỡng bức và lấy được một thê tử quân quý, đó là điều may mắn và nở mày nở mặt cỡ nào. Quả là một cái bánh nướng rơi từ trên trời rơi xuống.

Thế nên hắn tìm cớ lanh quanh hồi lâu, rồi định chuồn êm vào gian phòng Mạnh Di Giai đang được mẫu thân hắn chăm sóc. Bất quá, còn chưa mon men quá gần, hắn đã kích khởi bản năng lãnh thổ của một con dã thú, lập tức bị đánh. Hắn ngã ầm ra đất, máu mũi và miệng đổ ra rơm rớm, hắn đau đớn rên rỉ: "Khốn kiếp! Cẩu hoang nhà nào đánh lão tử?!... Khụ!!"

Hắn ta chưa mắng xong, một đôi giày đen chỉ thêu trăng non vài con chuồn chuồn nhạt đã giẫm trước ngực hắn, mũi giày nhấn nhẹ hắn đã thở không nổi, dồn dập ho khan. Ngước mắt lên trông liền thấy một đôi đồng tử đen sẫm ánh lên tia huyết tinh lạnh rợn người, âm thanh quanh quẩn trong y quán nhỏ, lạnh lẽo như độ vào tháng chạp: "Cho ngươi cơ hội để cút ngay khỏi đây!"

Lão đại phu thấy sự tình không ổn, lòng vô cùng hoảng hốt. Nhìn cô nương dong dỏng cao như cây trong gió này, chín phần là tước quý. Trước giờ beta đứng trước tước quý chẳng qua là một con kiến nhỏ bé, xét về bình diện y học mà nói, một beta sau khi bị tước quý đánh tám phần chết hai phần tàn phế, vốn không phải đối thủ, tất nhiên thế gian cũng tồn tại cái ngoại lệ nhưng có thể chắc rằng ngoại lệ đó không bao gồm nhi tử biếng lười của lão. Vì vậy lão vội lao đến, quỳ thụp ôm chân Quân Dao khóc ròng: "Đại, đại nhân!! Xin ngài nể tình lão già này đang cứu chữa tiểu bằng hữu và con lão trẻ người non dạ, xin ngài hạ thủ lưu tình!"

Quân Dao nhìn vào ánh mắt lão đại phu, đấy là ánh mắt của phụ mẫu cầu khẩn vì con mình, nom lão già như vậy mới có một mụn con, đáng thương thay.

Quân Dao bèn dời chân đi, lúc này tên nhi tử kia mới thở được, hắn ôm ngực ho khù khụ. Lão đại phu không nói nhiều đã vội kéo hắn dậy, đẩy thẳng hắn ra ngoài khuất khỏi tầm mắt Quân Dao. Quân Dao không nói gì, tiếp tục rũ đầu dựa vào cột nhà xiêu vẹo.

Lão đại phu tự mình lập cập làm thuốc, nấu thuốc. Có lẽ vì sợ hãi, lão đẩy động tác nhanh hơn hẳn. Mấy chốc đã sắc xong khương ô thang. Và lão bà hắn cũng đã thu thập lau nước ấm cho Mạnh Di Giai, thi thoảng nghe cô nương kia chửi bậy, và còn vùng vẫy, lão bà khiếp vía đi được, cũng hiểu được vì sao khi nãy Quân Dao lại tự động thủ trói Mạnh Di Giai trên giường. Vị cô nương quân quý này quả không hề tầm thường.

Lão đại phu là người tinh ý, lão đem bát thuốc đến cho Quân Dao, giọng run run: "Đại nhân, nhìn ngài khó chịu như vậy, hay là ngài cũng uống một chút..."

Quân Dao biết lão cố tình đưa thuốc cho mình trước, để mình kiểm tra rồi mới bưng vào cho Mạnh Di Giai, lão là một người tinh ý. Quân Dao không chối từ, cầm lấy bát thuốc nóng ấy, đưa lên môi nhấp nhẹ, sau đó thổi bớt nóng mới uống non nửa. Tà hỏa trước ngực cháy mãi bấy lâu cũng từ từ tắt ngúm. Quân Dao yên lòng, khẽ nói: "Cảm phiền lão phu nhân đút cho nàng."

Lão bà đại phu đón lất bát thuốc, vẻ cười hàm hậu: "Lão nào dám nhận làm phu nhân, xin đại nhân đừng chê cười." Nói đoạn, vội đem thuốc vào trong ngay.

Dằn vặt tới độ canh tư, khi sao ngoài trời lặn thưa, rặng đông chớm sáng, tiếng gà gáy ngoài vườn ồn ào hơn hẳn, cây cỏ ướt đẫm sương đêm.

Mạnh Di Giai hàm hồ tỉnh lại. Lúc đấy mở mắt thì nàng trông thấy tay áo thùng thình màu đem thẫm như trời đêm tháng bảy, hương hàn mai tản mạn đâu đây, đẹp như mơ. Một vị tiểu thư diện mạo phong nhã an tĩnh dựa vào cột giường nhắm mắt, hàng mi rũ xuống như trăng non, mi tâm chau chặt. Mạnh Di Giai lặng lẽ nhìn cảnh đấy.

Được một hồi, vẫn là Quân Dao giật mình tỉnh giấc, vội mở mắt kiểm tra Mạnh Di Giai thế nào. Chưa gì đã hứng lấy ánh mắt tròn xoe như con mèo vô tội của ai kia, Quân Dao ngây người hỏi: "Tỉnh rồi sao? Còn khó chịu ở đâu không?"

Mạnh Di Giai bĩu môi, hất cằm về hai tay bị cột ở đầu giường, Quân Dao liền động thủ cởi trói và nhẹ nhàng giải thích: "Đêm qua ngươi không khống chế được mình, cả ta còn suýt bị ngươi đánh chết, vạn bất đắc dĩ mới đành trói ngươi."

Cởi trói ra rồi, Quân Dao cầm hai tay Mạnh Di Giai lên xem xét, cổ tay bị hằn có chút đỏ, đó là vì Mạnh Di Giai không yên cứ làm loạn cọ quậy. Thế nhưng Quân Dao đau lòng, nàng móc trong tay áo ra bình kim san dược, tỉ mỉ bôi cho Mạnh Di Giai.

"Sao lại không nói gì cả? Giận ta sao?" Giọng Quân Dao vẫn nhẹ nhàng, động tác trên tay rất ôn nhu.

Mạnh Di Giai vẫn không đáp, chỉ lắc đầu, rồi lặng lẽ nhìn nàng mãi.

Yên tĩnh khá lâu, sau khi thuốc đã bôi xong, Quân Dao rót chén nước ấm cho Mạnh Di Giai nhuận vị, xong rồi lại đứng dậy dời bước. Lúc này Mạnh Di Giai lại tóm lấy tay áo nàng, chớp mắt khàn giọng nói: "Ngươi đi tìm gì cho ta ăn sao? Ta muốn ăn cháo gà."

Quân Dao sững người, lại nghe tiếng lũ gà kêu linh tinh ngoài vườn y quán, chợt hiểu ra. Nhịn không được mỉm cười, vươn tay ra xoa cái đầu nghịch ngợm ấy: "Được, được. Để ta đi thương lượng với chủ nhà."

Tiền thuốc và tiền gà Quân Dao hào phóng chi trả ba lượng vàng, đối với một hộ bách tính mà nói, bao nhiêu đủ để tới đời cháu chắt mua sính lễ hoặc của hồi môn. Phu phụ già nhận vàng mà lão lệ tung hoành, Quân Dao bảo thêm: "Đêm qua sự tình không ổn, ta ra tay đánh nhi tử các ngươi, lòng đầy hổ thẹn, mong các ngươi lượng thứ."

Lão đại phu cười khổ: "Đại nhân đừng nói vậy, hắn là con lão, lão biết tỏng hắn định làm gì. Đại nhân là người đại lượng, không chấp nhất báo quan thì cả nhà ta đã mừng, sao có thể trách móc."

Sau đó lão bà đại phu bắt con gà béo nhất trong đàn làm thịt cho Quân Dao. Quân Dao ước lượng nghĩ hồi lâu, tính toán thử cô nương nhà mình có ăn hết con gà này không.

Và quả nhiên Mạnh Di Giai sau đó sì sụp ăn sạch cả cháo và thịt. Sức ăn không tệ chút nào.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net