chương 52- An Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói là Mạnh Di Giai ăn hết con gà thì không hẳn, chỉ là gần như thế. Lúc nồi cháo bưng lên, nàng còn múc riêng một bát, tự mình xé thịt phần đùi bóng mỡ để vào bát cháo ấy, đưa cho Quân Dao: "Cho ngươi."

Quân Dao chưa mở miệng khước từ thì Mạnh Di Giai đã nói ngay: "Ngươi đã chăm sóc ta cả đêm, ta là người không biết ân nghĩa thế sao?"

Quân Dao đành nhận lệnh.

Nom dáng vẻ ăn cháo của Quân Dao cũng thật duyên dáng, ống tay áo có hoa văn nhạt trượt một đoạn để lộ bàn tay ngọc khéo léo, bát cháo gốm thô đặt trên đấy tĩnh lặng, Quân Dao rũ mi từng muỗng múc cháo ăn, động tác cẩn thận được giáo dưỡng chỉnh chu. Nom thật là nhã nhặn.

Trái lại, Mạnh Di Giai bên kia đã mút cả ngón tay rồi.

Lão bà đại phu vốn bưng thêm trà gừng vào, trông thấy cảnh này thì ngây người ra, bà cứ cảm thấy tổ hợp cặp đôi này thật là cổ quái.

Khi Quân Dao ăn xong chén cháo thì Mạnh Di Giai đã sì sụp ăn sạch nồi cháo. Đón chén trà gừng từ tay lão bà, cười xán lạn: "Cháo nấu rất ngon, ngón nghề của đại thẩm thật là khéo!"

Lão bà cười rộ lên, liên tục bảo cảm tạ.

Quay qua mới thấy Quân Dao cũng vừa đặt chén cháo xuống, ăn nhã nhặn không vương vãi một hạt nước, bát không sạch như mới. Sau có còn chậm rãi rút khăn tay cho Mạnh Di Giai chùi tay. Mạnh Di Giai nhìn bát cháo của Quân Dao rồi lại nhìn nồi cháo mình đã ăn. Hiếm khi ngượng ngùng nói: "...Ta trước giờ ăn uống không có để ý, ngươi còn muốn ăn thêm không?"

Quân Dao kinh ngạc nhìn Mạnh Di Giai, vì đây là lần đầu tiên nghe Mạnh Di Giai nói vậy. Từ lúc quen biết tới nay, các nàng ăn với nhau biết bao bữa cơm, cách ăn uống hào phóng nào của Mạnh Di Giai mà Quân Dao chưa trông thấy qua, đối phương lại luôn là dáng vẻ không thèm để ý hoặc là giữ hình tượng.

Nàng cười: "Sao hôm nay đột nhiên nói thế? Ta cũng không muốn ăn thêm đâu."

Mạnh Di Giai ho khan, ngập ngừng tránh ánh mắt của Quân Dao.

Cứ tưởng Mạnh Di Giai chỉ là nhất thời nổi hứng, nhưng không hiểu sao sau đó thái độ nàng cứ mãi ngập ngừng, hiếm khi nhìn thẳng vào mắt Quân Dao như trước kia.

Chẳng hạn như bên hè y quán có một lu nước bám rêu phong, bên trong lão đại phu nuôi vài con cá nhỏ, con màu đỏ con lại màu đen, nhìn không ra chúng là cá gì nhưng tóm lại rất nhỏ, như thế thì không có bao nhiêu thịt. Mạnh Di Giai đi lấy nước rửa mặt, nhìn vào trong đấy rồi ước lượng thử lượng thịt của lũ cá, đúc kết bằng 'không đủ nhét kẽ răng'. Trời thu biên cương in bóng xuống lu nước trong veo, bóng cá lập lờ trong mây trắng. Mạnh Di Giai đột ngột nhìn thấy gương mặt tú nhã của Quân Dao xuất hiện trong lu, lấy làm giật mình.

"Không phải ta nói để ta lấy nước cho rồi sao?" Quân Dao nhẹ nhàng hỏi.

Mạnh Di Giai ôm cái chậu, lúng túng liếc qua liếc lại: "À à, ta muốn tự mình vận động thôi. Ta, ta lấy nước xong rồi, đi trước đây!"

Mạnh Di Giai chạy biến đi như cơn gió kéo một tàng hoa sa la. Quân Dao ngây người, có phần nghi hoặc nói: "Trong chậu làm gì đã có nước?"

Mạnh Di Giai chạy càng nhanh.

Cũng chẳng hạn như khi rời khỏi y quán rồi, tình cờ bắt gặp một cậu nhóc bán mứt quả, Mạnh Di Giai mua hết sạch số mứt quả đấy, Quân Dao còn định hỏi vì sao nàng mua nhiều thế, thì nàng đã hỏi ngay: "Trong mấy loại này, ngươi thích loại nào?"

Quân Dao nhìn mớ mứt quả trong tay Mạnh Di Giai, vốn dĩ nàng không thích ngọt cho lắm, nhưng tủm tỉm cười: "Mứt táo đi."

Vậy rồi Mạnh Di Giai đưa nàng hết số mứt táo, nhưng ánh mắt vẫn cứ ngập ngừng. Quân Dao mới nói: "Ngươi cũng thích mứt táo?"

Mạnh Di Giai ngượng ngùng: "Không, ta không thích đồ ngọt, nhưng không biết ngươi có thích không, cho nên mua."

Quân Dao: "...Lần sau đã không thích thì không cần mua nhiều thế. Chúng ta sắp hết lộ phí rồi."

Nhắc tới chuyện lộ phí, Mạnh Di Giai chợt nhận ra hà bao to phồng phụ thân cho mình đã xẹp đi một nửa, độ chừng thời gian qua nàng ăn chơi quá nhiều rồi. Đề cập tới chuyện này, Mạnh Di Giai bảo: "Ta sẽ cùng ngươi về kinh, đòi phụ thân chia cho ta khế đất cái đã, sau đó mới bỏ nhà trốn đi tiếp!"

Cái quyết định này của Mạnh Di Giai làm Quân Dao thật là...

"Sao đột nhiên lại đòi chia khế đất?"

Mạnh Di Giai thành thật: "Vì nhà đất giá cả luôn tăng không ngừng, với lại, sau này vạn nhất ta thành hôn thì cũng có cái bao dưỡng người ta." Nói đến cuối Mạnh Di Giai lại ngập ngừng đôi chút, thấy Quân Dao hé miệng định nói gì, nàng đã chạy biến đi.

Quan phủ nước Kim thừa lệnh quân vương, mượn tiếng không an lòng Dao vương lưu lạc, cho người đi tìm, thực chất mục đích là mau tống khứ Quân Dao khỏi đất Kim. Con người tài hoa có tiếng trong thiên hạ này, đó không phải dễ chơi, Vũ Lương vương không muốn đêm dài lắm mộng.

Để tránh tai mắt bọn quan phủ, hai người Quân Dao chọn đi đường vòng, đi ngược hướng biên giới trở về sâu trong đất Kim, sau đó vòng đường thung lũng qua Vân đồi bọc mạn nam biên giới về lại nước Yên. Quyết định này có phần thăm thú non nước, vì hành trình đi qua đều là nơi cảnh vật như hoa trong thi họa. Mạnh Di Giai không khỏi hiếu kì: "Sao chúng ta phải tiêu tốn thời gian nhiều vậy?"

Quân Dao đã cất thanh chiết phiến phong nhã của mình đi, thay bằng mấy xâu mứt quả, vẻ mặt nàng thành thật: "Vì để ở lâu với ngươi hơn."

Mạnh Di Giai ngây người, sau đó lại vù một cái biến đi mất, Quân Dao thì chỉ cười, con mèo nhỏ nghịch ngợm chạy đi một lát sẽ trở lại thôi.

Một ngày thu mưa nhẹ, trời xanh ngọc lãng đãng vài đám mây xám nhạt, sợi mưa kéo dài như sợi tơ. Lúc đấy Quân Dao và Mạnh Di Giai đã đến Vân đồi, nơi này được mệnh danh thiên hạ là một trong những thắng cảnh bậc nhất. Quả nhiên đến nơi, hương hoa thơm và cây cỏ xanh tươi, bản làng tờ mờ khói bếp qua những rặng tre trúc, lãnh khí núi rừng lởn vởn trên làn tóc mai, nơi này cảnh đẹp như trong thơ. Non nước hữu tình, thái bình thịnh trị.

Chốc chốc đi trên đường mòn cỏ dại, sẽ thấy vài thửa ruộng vừa thu hoạch xong, rạ lúa còn sót vàng ươm trải tận chân trời như một tấm thảm dệt vàng vô tận trong cơn mưa nhỏ nhạt màu. Lốm đốm vài khóm hoa dại không biết tên. Đứng giữa khung cảnh đấy, lòng thanh bình khôn kể.

Tìm được một khách điểm bài trí thanh nhã gọn gàng và giá cả vừa vặn, trả tiền và tìm gì đó bỏ bụng sau dăm ngày đi rừng, Mạnh Di Giai lòng rất hưng phấn. Nàng tò mò hỏi: "Tiểu nhị ca, trong trấn có thanh lâu nào hay ho không?"

Tiểu nhị tay chân may lẹ, một tay bưng ấm nước và một tay cầm khăn lau mặt bàn, nụ cười niềm nở: "Ôi chao, cô nương đường xa mới đến nên không biết, trong trấn không có thanh lâu đâu. Dạo trước nghe phụ thân ta kể lại, vốn cũng có một tòa lầu phong nguyệt, nhưng chắc do phong thủy nơi đây không tương thích thú vui phàm tục, tòa lầu đó cháy mất ba lần, cho nên trong trấn không còn ai mở loại hình đó mưu sinh nữa."

Ngừng một chút, vẻ mặt tiểu nhị thần bí: "Ta còn nghe nói, lần cháy kia giữa mùa hạ, trời đổ mưa như thác, ấy vậy vẫn không ngăn được lửa cho tới khi tàn lụi! Người ta nói đấy là Sơn thần nổi giận, nơi này là vùng đất địa linh, không dung được những điều tạp nham."

Mạnh Di Giai cảm thấy cái này hơi mê tín dị đoan, nhưng cũng không phản bác.

Bên kia Quân Dao gõ gõ ngón tay xuống, cười xán lạn: "A Giai, nên gọi món."

Mạnh Di Giai đã đôi ba phần hiểu Quân Dao, những khi có động tác này là đối phương đang mất hứng, nàng vội đuổi tiểu nhi đi ngay và ngồi thẳng thóm chính trực lại, bày ra dáng vẻ 'ta cái gì cũng không biết'. Quân Dao liếc qua nàng một cái, giọng rất nhạt: "Vừa đến nơi đã hỏi thăm thanh lâu, ngươi vội thế sao?"

Mạnh Di Giai sững người, nàng hơi mờ mịt, có phải khách điếm này còn làm kinh thương thêm giấm không, các nàng có phải đến vào lúc mẻ giấm vừa cất, mùi chua ê cả răng.

Mạnh Di Giai rụt cổ như con gà bị mắng, sờ mũi mình lầu bầu: "Người ta muốn tìm hiểu một chút chứ bộ."

"Ngươi muốn tìm hiểu cái gì?"

Mạnh Di Giai cổ rụt càng sâu, một câu "đương nhiên là nói chuyện yêu đương" không hề nói ra được. Nàng đành chuyển sang chủ đề khác, vừa vặn lôi ra chủ đề vừa rồi suy nghĩ tới, bảo: "A Dao, ngươi có thấy mùi chua không, ta đoán khách điếm này đang cất mẻ giấm đấy. Lão bản quả là biết kinh doanh, có thêm một nghề tay trái, bạc thu chắc là không ít."

Quân Dao yên lặng, không thèm đáp.

Tất nhiên trong khách điếm không bán giấm, chẳng qua Mạnh Di Giai đoán bừa và đoán bừa này hoàn toàn không đúng.

Chuyện này chỉ nửa ngày sau, Mạnh Di Giai sớm quên bẵng đi mất, vì nàng còn có chuyện muốn làm hơn thay vì đề tài râu ria đó.

Đó cũng là một ngày mưa nhẹ, sương mù vần vũ khi đến lưng chừng Vân đồi. Quân Dao chưa hiểu lắm vì sao Mạnh Di Giai nhất quyết muốn cùng mình leo lên Vân đồi, nhưng với bản tính ham chơi của đối phương, Quân Dao thấy không quá khó để lý giải.

Vân đồi có thảm tường vi, hoa nở thắm sắc tại triền núi mịt mù mây sương, thảm dài tường vi quấn quýt hết cả sườn núi, trải dài lưu luyến, từng đóa hoa thắm sắc, đẹp như tiếng hát mị tình. Mưa nhẹ rơi xuống tán ô trắng toát, tay áo phiêu lộng cùng sương mù. Dải hoa tươi gửi vài cánh hoa vào ống tay áo người khách lạ.

Quân Dao mở tán ô trắng toát sáu mươi tư nan, ô trúc nghiêng nghiêng, che cho một bóng hồng y bên cạnh. Giữa thảm rừng hoa nở, trời thu lam ngọc, một đôi bướm bay lên từ đóa hoa đuổi bắt nhau, hai người đứng cạnh đẹp như trong tranh.

Quân Dao đưa tay hứng làn mưa nhẹ, cảm giác cái lạnh thanh thanh len lỏi qua da thịt và đời người tản mạn, tay như vừa nắm được một đám mây và đời thì vừa được gột rửa. Bấy giờ Quân Dao mới hỏi khẽ: "Hẹn ta đến đây để ngắm hoa sao?"

Mạnh Di Giai nhìn biển hoa đẹp, mỉm cười lặng lẽ: "Vậy ngươi có thích hoa tường vi không?"

Quân Dao chau mày suy tư đôi chút, sau đó nở nụ cười chớm sương trên cánh hoa. Nàng bảo: "Nếu hoa đẹp thế này và có ngươi đi cùng, ta đương nhiên là thích."

Mạnh Di Giai ngập ngừng đôi chút, nàng bước tới dăm bước, bước ra khỏi khoảng ô, để làn mưa nhẹ phủ lên người mình, hơi lạnh nhưng vẫn rất dễ chịu. Nàng ngắt một đóa hoa tường vi màu đỏ to nhất bên kia, tay áo như hòa vào đóa hoa đỏ, trở thành một đóa khổng lồ diễm lệ.

Quay lại, Mạnh Di Giai gương mặt tuyệt luân bốc lên chút hồng hào, nàng đưa đóa hoa tường vi trước mặt đối phương, ánh mắt lung linh: "Ta còn có một cái tên khác, là An Lạc."

Quân Dao sững người, suýt đánh rơi cán ô trúc xanh.

Vì trong tập tục nước Yên, nói ra khuê danh là cách nói khác của câu: "Ta muốn trở thành thê tử của ngươi."

Tập tục nước Yên, quân quý sinh ra đã có khuê danh, khuê danh đại biểu cho trinh tiết và lòng yêu của quân quý. Tước quý trên nước Yên, trừ phụ mẫu hoặc là huynh trưởng, trưởng tỷ thì chỉ duy nhất còn trượng phu mới biết được khuê danh quân quý. Khi một quân quý nước Yên nói ra khuê danh mình cho tình lang, thì đấy là thổ lộ mãnh liệt nhất. Cũng là đặt cược toàn bộ lòng yêu.

Vốn dĩ Mạnh Di Giai nên học thêu, một cái khăn tay kiểu dáng Quân Dao thích rồi thêm khuê danh mình lên đó, trao cho Quân Dao làm thổ lộ. Nhưng thời gian cấp bách, Mạnh Di Giai biết thừa mình không giỏi may vá, cho nên đành chọn cách này. Nội tâm hơi khẩn trương, không biết Quân Dao khen chê thế nào.

Quân Dao dưới làn mưa nhẹ vương sương mù, đưa tay trắng tuyết nhận lấy đóa hoa đỏ, cũng nắm luôn tay Mạnh Di Giai kéo vào trong lòng mình, lớp y phục đỏ dềnh dàng, ôm riết lấy, đặt môi mình lên làn tóc phủ sương, tiếng cười dịu dàng: "Ân, An Lạc, ta thực thích cái tên này."

Mạnh Di Giai ngượng ngùng, nhưng lại nghĩ bản thân mình ngượng ngùng thì quá lãng phí thời giờ, cho nàng ôm vội lấy Quân Dao. Khẽ khàng: "Vậy ngươi phải giữ tên này cho kĩ đấy."

"Tất nhiên rồi."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net