chương 56- ai đáng buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miên Miên muốn gả cho một vị Lục công tử trong Thanh trấn, nghe đồn chàng ta giỏi văn giỏi võ, sắp tới còn đi thi tú tài trong kinh nước Kim, đậu hay không thì không biết và hình thù chàng ta ra sao cũng không rõ, nhưng Miên Miên thái độ vô cùng sùng bái, nói rằng chàng ta là hình mẫu công tử cổ trang mà nàng ta luôn tìm kiếm. Con người ta lâm vào trạng thái si mê thường bị mù quáng, và dường như Miên Miên cũng thế.

Mạnh Di Giai lúc đấy bứt một nhánh cỏ đuôi chó ngậm vào mồm, nằm vắt vẻo trên nhánh cây lựu, tóc như suối buông dài đung đưa, ngữ khí hời hợt: "Và ngươi muốn gả cho hắn?"

Miên Miên ngồi giã thuốc dưới gốc lựu, tiếng cối đều đều vang cùng mùi cây cỏ, mặt ửng đỏ giấu sau mái tóc phiếm vàng, nói: "Thư tỷ đã nói sẽ kiếm đủ của hồi môn cho ta để ta gả cho chàng nở mày nở mặt."

"Một vạn lượng thiên kim?"

"Đúng vậy." Miên Miên cắn môi, đôi mắt màu trà đảo nhẹ: "Dù rằng ta không thích tỷ ấy đánh đánh chém chém, bất quá tỷ ấy nói chỉ cần làm vụ này nữa thì sẽ đủ bạc cho ta lấy chồng, tỷ ấy là người tốt. Sau này ta đến Lục gia rồi, nhất định sẽ cố xin cho tỷ ấy vào cùng nương náu, sau này không cần lang bạc tứ bể nữa, an ổn làm một nữ nhân bình thường, hảo hảo sống, không phải quá tốt sao?"

Mạnh Di Giai vẻ mặt lạnh nhạt, đưa tay vén lá lựu che đi nắng thu như vẽ, lạnh nhạt bảo rằng: "Cái tốt trong lời của ngươi là xát muối lên vết thương người khác thì có. Lắm lúc ta thấy, đôi mắt ngươi đẹp vậy sao mà cứ như mù?"

Miên Miên dừng giã thuốc ngước đầu lên nhìn tà áo đỏ bay bay, trợn mắt hùng hổ: "Này, ngươi nói thế là ý gì chứ?"

Mạnh Di Giai nghiêng đầu, chống một tay bên má nhìn xuống Miên Miên, nhìn mãi nhìn mãi, tới khi mặt Miên Miên đỏ bừng mới nói: "Thư Thư thích ngươi."

Cái chày nhỏ trên tay Miên Miên rơi đánh một tiếng vang, tránh né ánh mắt chính trực của Mạnh Di Giai, nàng ta lúng túng nhặt nó lên: "Ngươi, ngươi đừng nói hưu nói vượn. Nàng là nữ nhân, sao có thể thích ta?"

Mạnh Di Giai rất bình tĩnh: "Nếu ngươi còn phun ra một câu tương tự như vậy nữa, đừng trách vì sao ta đánh ngươi."

Miên Miên biết, nữ nhân đang nằm vắt vẻo trên cây kia không phải nói đùa, một roi đánh nát bét con rắn độc lúc nãy cũng không đùa, huống hồ nếu không có đối phương ra roi, nàng đã bị con rắn đó đớp một cái rồi. Một phần biết ơn, một phần sợ sệt trước Mạnh Di Giai, Miên Miên trở nên thức thời. Mím mím môi: "Nhưng, nhưng ta thích Lục công tử, ta sẽ lấy chàng..."

"Vậy à? Thư Thư vậy mà cam tâm vì ngươi chuẩn bị đồ cưới, số ngươi tốt thật đấy." Mạnh Di Giai nằm ngửa ra, vuốt mặt cảm khái.

Có một người yêu mình, sẵn lòng hi sinh nhiều như vậy, tự hỏi thiên hạ may mắn được mấy người. Cô nương Miên Miên này là một trong những người tốt số đấy, chỉ đáng thương cho một sát thủ, oanh liệt một đời lại bại trên đường tình, nay còn phải nhịn nhục, giấu kín tình yêu làm một tỷ tỷ vì người ta chuẩn bị giá y, nỗi lòng này ai thấu?

Mạnh Di Giai nghĩ, chẳng hạn như mình thích Quân Dao mà Quân Dao lại không thích mình, nếu nàng đã yêu Quân Dao tới độ mù quáng, nhất định sẽ tranh thủ mua một lọ xuân dược mạnh, bỏ vào thức ăn của Quân Dao, lúc đó thuận tiện cưỡng bức đối phương. Dù nàng lúc đó không có được trái tim ái nhân thì chí ít đã có thân thể, đấy là bù đắp. Đằng này, may rằng nàng và Quân Dao lưỡng tình tương duyệt, không sợ chuyện đó xảy ra, tránh được một màn bi kịch.

Mà thực tế, nàng yêu Quân Dao hôm nay chắc phải bắt nguồn từ hôm động tình kia, dù nàng đã trèo lên đến giường, Quân Dao cũng đã có tình ý với mình, vậy mà Quân Dao không hề thừa nước đục thả câu, Mạnh Di Giai cảm thấy một người yêu mình và suy nghĩ cho cảm nhận của mình tới vậy, đấy là một người đáng để ủy thân. Mạnh Di Giai biết mình không còn đủ thời gian để phiêu bạc, rày đây mai đó cũng không phải là sống tốt, tồn tại giữa trần thế mà không có mục đích, không có điều để bảo vệ, vậy thì quả là nhàm chán. Mạnh Di Giai là người đơn giản, cách nàng yêu cũng đơn giản, nhưng nàng không thấy điều đó đáng buồn. Có lẽ đáng buồn nhất bấy giờ, nên là Thư Thư.

Thư Thư không dùng vũ lực cưỡng bức Miên Miên, nhưng tấm bi kịch còn nặng hơn thế, đoán không chừng nàng ta liều mạng ám sát vương hậu trước kia cũng là vì một vạn lượng thiên kim. Quả là đáng buồn, vì những điều nàng ta làm chỉ có thể đến từ một phía. Tình yêu thì không thể chỉ có một chiều, nếu có một chiều thì đấy là bi kịch.

Bất quá, Mạnh Di Giai hiểu được đạo lý, nếu người ta đã thích tường vi hoa hồng dẫu đẹp có gì liên quan. Nếu Miên Miên đã đắm đuối chàng công tử nhà giàu kia như thế, tấm lòng Thư Thư coi như cho chó ăn rồi.

Đương nghĩ về nhân tình thế thái lắm chuyện tình ái éo le, thì đột nhiên nhà nhỏ của Miên Miên có người thăm viếng. Từ xa nghiêng nghiêng mấy tán ô màu giữa non xanh nước biếc trông như những viên mứt quả mởn mơ, hoa tường vi từng dải đưa ra, đáp trên tán ô màu và dập dìu sa mạo mỹ miều, cảnh đẹp nao lòng, điểm tô trời thu. Mạnh Di Giai ngồi nhỏm dậy quan sát, vẻ hứng thú.

Mãi đến khi có tiếng kinh thét lớn bên kia, Mạnh Di Giai bèn điểm chân lên thân cây, bay về phía đó.

Miên Miên bỏ chày cối thuốc của mình ra, bĩu môi nhìn về phía kia, lẩm bẩm: "Hừ, lại thêm một kẻ não tàn bình hoa cổ đại." Bất quá ngay sau đó trông thấy Mạnh Di Giai lôi ra một con rắn lục từ trong tay áo của cô nàng kia, Miên Miên rùng mình rụt cổ.

Cô nàng áo đào với chiếc tán ô vàng chanh nhạt, hoa dung thất sắc bám lấy một bên tay Mạnh Di Giai, môi đánh run lên nhìn về con rắn nhỏ còn đang thè lưỡi khè khè mà Mạnh Di Giai bắt được. Có lẽ động vật da trơn đều không phải thứ mà những cô chiêu yêu thích, vẻ mặt nàng ta vô cùng không tốt. Thấy như vậy, Mạnh Di Giai an ủi: "Nó không có độc, là loại rắn hiền, cũng chưa cắn ngươi." Nghĩ một chút nàng bổ sung thêm: "Chắc nó thấy tay áo ngươi ấm áp nên mới trốn vào đấy."

Mấy cô nàng xung quanh từ lúc xuất hiện con rắn đều đã hoảng hốt bỏ chạy cả, như sài lang mãnh thú xuất hiện vậy, chỉ còn duy nhất cô nàng áo đào bám lấy Mạnh Di Giai. Nàng ta yếu ớt rất lâu mới mở lời: "Đa, đa tạ ân nhân đã cứu mạng tiểu nữ, tiểu nữ lại có duyên gặp lại rồi. Tiểu nữ bẩm sinh sợ rắn, suýt chút đã bị nó dọa vỡ tim, thật cảm tạ ân nhân khôn xiết."

Mạnh Di Giai ngây người, con rắn quấn vài vòng trên tay nàng, lưỡi vẫn khè, nàng nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra được tên con rắn vô danh, sở thích nàng là bẫy chim chứ không phải bắt rắn, nên đây không phải chuyên môn của nàng, không gì hiếm lạ. Sau khi nghĩ tới đây, Mạnh Di Giai bình tĩnh nhìn cô nàng vẫn bám riết trên cánh tay mình như vật trang trí, khó hiểu: "Ngươi không phải sợ rắn sao? Lý ra nên tránh xa ta một chút chứ?"

Cô nàng ngại ngùng, mặt hơi đỏ như cánh tường vi, bảo rằng: "Vừa, vừa nãy ân nhân nói nó không có độc, tiểu nữ tin ân nhân."

Mạnh Di Giai nghẹo đầu, bỗng nổi chút đùa dai, vươn tay cố tình đưa con rắn đến gần mũi cô nàng kia, thình lình nàng ta bị dọa cho kêu một tiếng khoa trương, rụt thành một đoàn trong lòng nàng mà cũng chẳng bỏ chạy đi như những cô nàng áo lụa lúc nãy. Quả là kì lạ.

Tiếng thút thít rất khẽ, áo đào bị dọa tới khóc, Mạnh Di Giai lúc này mới biết mình đùa quá trớn, đành giấu con rắn đi và an ủi: "Ta chỉ đùa thôi, ngươi... không cần phải vậy chứ."

"Đáng, đáng ghét."

Nghe tiếng mắng dỗi hờn từ trong lòng, Mạnh Di Giai thầm đổ mồ hôi, không được rồi, Quân Dao buổi sáng khi đi làm vụ việc đã căn dặn nàng không nên nháo, nay lại tươi sống chọc ghẹo một cô nương nhà lành, có phải là tội đồ không? Chẳng nói chẳng rằng Mạnh Di Giai đẩy cô nàng kia ra khỏi người, lùi lại vài bước và nói: "Để ta mang con rắn đi."

Nói đoạn, Mạnh Di Giai tiến về chỗ Miên Miên bên kia, thản nhiên: "Ngươi có muốn dùng nó làm thuốc không?"

Miên Miên nhìn con rắn, ghét bỏ: "Cảm ơn, nhưng ta không thích loài máu lạnh."

Mạnh Di Giai "nha" một tiếng thì thả con rắn xuống đất, con rắn nhỏ linh tính vừa thoát chết liền bò đi xa, lẫn mất tăm trong đám cỏ mới nhú mầm. Nghe tiếng cỏ lẹp xẹp, nguyên lai cô áo đào đã đuổi đến sau lưng Mạnh Di Giai, hốc mắt đỏ bừng bừng cắn môi.

Mạnh Di Giai cảm thấy da đầu hơi run, quả nhiên cô nàng kia bảo: "Ta, bằng hữu tiểu nữ đều đi biến rồi, tiểu nữ hoảng sợ, không dám xuống núi..." Rồi nhìn chằm chặp Mạnh Di Giai: "Ân nhân có thể nào giúp tiểu nữ về nhà không?"

Mạnh Di Giai thành thật: "Cô nương, ngươi không nên dễ dàng phó thác thân mình cho người lần đầu mới gặp thế."

"Nhưng chúng ta không phải lần đầu gặp nhau!"

Mạnh Di Giai ngây người: "Hả? Vậy chúng ta từng gặp nhau bao giờ?" Mạnh Di Giai cảm thấy chuyện này quả loằng ngoằng.

Nữ tử kia vừa sửng sốt, vừa ủy khuất: "Tiểu nữ vừa gặp ân nhân hôm qua, Tào Hâm Đình, không lẽ ân nhân vội quên?"

"Ừ, ta quên thật." Mạnh Di Giai vô cùng thành thật.

Tào Hâm Đình: "..."

"Xùy..." Miên Miên làm không khí đã phì cười, nhìn Tào Hâm Đình có đôi phần mỉa mai, chí ít hai vị cô nương này không ưa lẫn nhau, một bên xấu hổ bên kia thống khoái là bình thường.

Mạnh Di Giai được dặn phải ở lại trông chừng Miên Miên cho thê tử và Thư Thư sát thủ đi làm việc lớn, nàng sẽ không rời khỏi đây xuống núi, tức là sẽ không có chuyện đưa Tào Hâm Đình về nhà. Tào Hâm Đình lại nhất quyết sợ hãi bủn rủn không đi nổi, đành tá túc lại căn nhà nhỏ này, chờ ngày mai người nhà lên núi tìm sẽ đến đón.

"Tiểu nữ vốn định lên núi hái hoa tường vi, muốn làm mốt ít phấn cao cho nương thân mừng thọ, không ngờ sự lại ra cơ nhỡ, thật là quấy rầy ân nhân." Tào Hâm Đình vẫn bám lấy Mạnh Di Giai khi nàng đi hái quả dại, nói như thế.

Mạnh Di Giai cắn một thảo quả rồm rộp, bình tĩnh: "Ta thì chẳng hề gì, làm nhiều việc tốt sẽ tích đức cho con ta, không đáng đề cao. Bất quá, ngươi nên xem lại mấy vị bằng hữu của mình, gặp nạn đều bỏ ngươi chạy tan tác, đó không phải những người tốt."

Tào Hâm Đình tránh né ánh nhìn trực diện của Mạnh Di Giai, lấy tay áo che đi cằm gọn, mặt hơi hồng: "Ân nhân dạy chí phải, tiểu nữ sẽ ghi nhớ."

Mạnh Di Giai không nói nữa, bắt đầu chọn vài loại quả ngon, bỏ vào tay áo, Tào Hâm Đình thấy thế nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Ân nhân là hái thêm cho Miên Miên cô nương?"

"Ân, nàng ta vẫn còn giã thuốc, chắc chưa ăn gì." Mạnh Di Giai bình thản.

Tào Hâm Đình tiến đến, cười giòn phụ nàng hái quả, còn dỗi hờn: "Ân nhân còn chưa cho tiểu nữ biết tên."

Mạnh Di Giai nhún vai: "Không cần thiết."

Nói đoạn, Mạnh Di Giai kéo Tào Hâm Đình tránh sang một bên, tiện tay cho nàng hai quả mộng nước nhất, nói rằng: "Cây cối chen chúc lắm sâu bọ, ngươi vẫn là không nên náo nhiệt. Đứng sang kia chờ ta một lát là được rồi."

Và sau đó Mạnh Di Giai nửa ngày trời có một cái đuôi nhỏ, gọi là Tào Hâm Đình.

Đến khi buổi tà chiều, cái mỏ Miên Miên đã bĩu được rất dài, Mạnh Di Giai quay lại nói với Tào Hâm Đình: "Đừng đi theo ta nữa, ta muốn đi nhà xí."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net