chương 57- giá y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về sau Tào Hâm Đình bị người nhà cường ngạnh đưa xuống núi, vẻ mặt nàng ta vẫn cứ quấn quýt mãi ở dải tường vi trồng trước sân, gió lạnh lùa qua tóc bay phần phật. Nàng ta nói: "Gặp được ắt là duyên, ân nhân đã cứu tiểu nữ, đại ân đại đức sâu khôn kể, tiểu nữ biết lấy gì báo đáp đây?"

Mạnh Di Giai lúc đấy đang ngồi trên tảng đá lớn trơn nhẵn cạnh cổng vào nhà gỗ nhỏ, trên tay một nhánh cây khô vẽ vời, nàng ngước mắt nhìn bầu trời thanh cao, chợt nói: "Ngươi nói đúng, gặp nhau là duyên, coi như ta với ngươi có duyên nhờ một con rắn, nay nó tăm tích không rõ giữa núi rừng bao la, duyên của ta với ngươi cũng đã hết, về đi. Ngươi ở đây ba ngày, Miên Miên càu nhàu ta mãi."

Nói đến cuối, Mạnh Di Giai giọng rất chân thành vì đây quả thực là điều nàng quan tâm nhất. Miên Miên và Tào Hâm Đình không thuận mắt nhau, họa hoằn ba ngày nay, người đau đầu âu chỉ có Mạnh Di Giai. Nàng không biết bản thân đã làm việc tốt cứu người, hay là tự rước một cục phiền toái vào thân. Nếu Tào Hâm Đình có thể bớt dính người một chút, có vẻ sẽ hay ho hơn nhiều. Nhưng đấy là cách nghĩ của Mạnh Di Giai, chứ không phải cách nghĩ của Tào Hâm Đình.

Tào Hâm Đình sà xuống, bám vào tay Mạnh Di Giai, đôi mắt mở to tròn ngập nước: "Tiểu nữ nguyện lấy thân báo đáp, sau này ủy thân cho ân nhân, có được không?"

Mạnh Di Giai bấy giờ mới giật mình, đôi mày nàng chau chặt, hỏi rằng: "Ngươi đùa sao?"

Tào Hâm Đình rưng rưng nói không đùa. Mạnh Di Giai liền đẩy nàng ra, bình đạm trần thuật: "Nếu vậy ta không cần ngươi báo ân gì cả, nếu ngươi muốn báo thì hãy mau xuống núi về nhà, đấy đã là tốt cho ta."

Tào Hâm Đình đôi mắt hoe đỏ như nụ tường vi, ấp úng: "Ân nhân chê bai tiểu nữ chăng?"

"Không chê ngươi, nhưng ta đã có thê tử rồi."

Tào Hâm Đình sau đó khóc rất lớn, theo hạ nhân xuống núi, đôi mắt cứ mải miết theo bóng áo Mạnh Di Giai, như hờn dỗi cũng như oán trách, vùng vằng như vậy mãi khác nào một chuyện tình lâm ly. Cảnh đẹp thơ mộng, cuộc hội ngộ ngắn ngủi của đôi giai nhân, đủ để thêu dệt một thước tình dài vào mây khói, bất quá dài cách mấy cũng sẽ bị gió thổi tan.

Bữa trưa hôm ấy, khi Mạnh Di Giai đang gặm chân gà rừng, Miên Miên mới nói rằng: "Hừ, cái bình hoa kia đi rồi ăn cơm ngon hơn hẳn. Mà nói đi cũng nói lại, chỉ số EQ của ngươi thấp đến đáng giận đấy, nàng ta làm gì có sợ rắn, con rắn đó là do tự nàng ta bỏ vào trong áo, bằng hữu nàng ta cũng là cố tình sắp đặt để tiếp cận ngươi, ngươi quả là ngốc!"

Mạnh Di Giai gặm chân gà híp mắt: "Ngươi nghĩ ta mù à?"

Miên Miên sững người.

Sau đó không ai đề cập đến chuyện này nữa. Mãi đến dăm ngày sau, Quân Dao trở về trong một đêm trăng thanh gió mát và hoa tường vi dưới trăng e thẹn trổ sắc, cảnh lãng mạn như vậy quả thích hợp để hẹn hò, nhưng Quân Dao trở về từ nghìn non cũng không phải để hẹn hò, nàng đưa cho Mạnh Di Giai một tấm da dê sờn bạc.

"Cái gì đây?"

Quân Dao cười: "Nửa tấm địa đồ còn thiếu."

Mạnh Di Giai bấy giờ mới thấy bóng người nữa lững thững xuất hiện, bóng lưng đổ dài theo bóng trăng mờ, gốc lựu in nghiêng một hàng dài mái tóc, đen như mực, ống tay áo đối phương thõng thờ theo cơn gió, Mạnh Di Giai nhìn rất quen, nàng biết đấy là tay áo của một người cụt tay. 

Đi lâu ngày về, Thư Thư mất một cánh tay để đổi lấy một vạn lượng thiên kim làm của hồi môn.

Mạnh Di Giai nhìn Quân Dao ngạc nhiên: "Mất một cánh tay, còn là tay phải? Vụ này lớn đến thế à?"

Quân Dao lắc đầu: "Sự tình rất thuận lợi, cánh tay ấy là nàng ta tự mình triệt xuống."

Mạnh Di Giai càng ngạc nhiên.

Thư Thư thẫn thờ đến lu nước đặt bên mái hiên, dùng tay trái múc nước rửa mặt, tẩy sạch phong trần sau chuyến đi dài biền biệt, tròng mắt nàng ta sau chuyến đi này nom đen kịt hơn trước. Mạnh Di Giai tiến tới lặng lẽ hỏi: "Muốn rửa kiếm quy ẩn rồi sao, nên mới không cần tới cánh tay phải nữa?"

Thư Thư tự dưng cười, lần đầu tiên Mạnh Di Giai thấy nàng ta dễ cười như vậy khi không có Miên Miên, đại đa số thời gian nàng ta kiệm lời và như tạc từ khối băng, không biết hôm nay tâm tình có thứ gì tác động, tự dưng sinh động hơn hẳn. Nhưng kiểu sinh động này cũng chẳng giống kiểu xuân về băng tuyết tan chảy, vạn vật sinh sôi mà càng giống như hồi quang phản chiếu trên phương diện y học, những lão đại phu thường dùng để chỉ người sắp chết.

Thư Thư nói: "Trộm cơ mật quốc gia cho địch quốc, đấy là phản quốc, cái tay này của ta đã phản quốc, ta bỏ nó đi thì có gì sai. Mà có lẽ ngươi đúng, sau vụ này ta cũng không muốn giết người nữa, làm một nữ nhân beta như bao người. Hảo hảo sống."

Mạnh Di Giai ngây người: "Sao hôm nay ngươi nói dài thế, có uống rượu à?"

Sát thủ thần kinh thường cứng cỏi hơn người thường, kể cả khi dùng rượu thịt và mỹ sắc cũng khó để mua chuộc một sát thủ, sát thủ giết người vì lý do rất đơn giản, đó là tiền. Và khi một sát thủ muốn quy ẩn thì cũng rất đơn giản, đó là vì đã đủ tiền. Tất nhiên số tiền lớn như vậy Thư Thư không dùng cho mình mà là cho Miên Miên, của hồi môn một vạn lượng thiên kim, gả đi đúng là nở mày nở mặt.

Lúc trao rương vàng cho Miên Miên, vẻ mặt Thư Thư hầu như không có chần chừ, lúc đấy Mạnh Di Giai ngộ ra, thì ra vẫn có thứ mua chuộc được một sát thủ ngoài đồng tiền vô tri, đấy là tình ái. Tình ái đôi khi còn đáng sợ hơn đồng tiền, biến một người oanh liệt hiên ngang trở thành một nô lệ phục tùng. Tình ái đã giết chết một sát thủ kì ba một cách ngọt ngào và tàn nhẫn.

Miên Miên đã vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhảy nhót cười tít mãi, ngay trong ngày mặc chiếc váy hoa dềnh dàng cơn sóng, vội vã đi tìm Lục công tử của mình. Bỏ lại Thư Thư cứ tần ngần đứng mãi trong cơn gió tà chiều, cảnh núi rừng lùi xa, chim muông tan tác từng đàn tìm về tổ.

"Ngươi bây giờ thay đổi quyết định vẫn còn kịp, ngươi có thể dùng vũ lực trói nàng lại bên người, một vạn lượng thiên kim đủ để dưỡng già và nuôi vài đứa trẻ." Mạnh Di Giai nói như đề nghị.

Thư Thư lắc đầu cười, gần đây nàng ta chuộng cười lắm, nhưng cái cười của nàng ta có cũng như không, hời hợt quá đỗi. Nàng ta cầm áo tay áo bên phải của mình, nơi đó trống rỗng như đôi mắt nàng ta, bảo: "Nay ta thân tật nguyền, xứng gì cho nàng hạnh phúc. Huống hồ ta là beta, nàng là quân quý, nàng sẽ không ủy thân cho ta đâu."

Mạnh Di Giai chợt nhận ra, có lẽ vì đặc thù nghề nghiệp có điểm tương đồng, tư duy tương quan cũng có vài phần trùng nhau, Mạnh Di Giai hiểu và lý giải được con người Thư Thư. Một kẻ sinh ra để giết chóc, ham vọng sống sẽ mãnh liệt hơn người thường, đồng thời ham vọng chiếm hữu cũng lớn hơn người thường. Thư Thư làm sao chưa từng phát sinh ý nghĩ giam cầm Miên Miên trọn đời bên mình, chỉ tiếc cái yêu của Thư Thư quá lớn, không đành lòng làm điều đó với Miên Miên, liền chọn ủy khuất bản thân, tự hủy hoại chính mình rồi tìm cho bản thân cái cớ không xứng với Miên Miên. Tình yêu này vừa hèn mọn vừa đáng thương.

Mạnh Di Giai đem toàn bộ suy nghĩ của mình nói cho Quân Dao biết. Quân Dao nghe xong ánh mắt lặng lẽ như hồ thu rọi ánh trăng suông, lặng lẽ nói rằng: "Chuyện tình cảm đôi khi cũng có thắng thua, ai yêu trước và yêu sâu đậm hơn người đó chính là thua, chỉ tiếc thế nhân thường ham muốn hiếu thắng, ai cũng muốn làm người thắng cả, mà không nhận ra rằng, thắng mới chính là bi kịch."

Mạnh Di Giai nghe xong bèn cười: "Chẳng thà như hai chúng ta, cùng nhau thua, không phải tốt sao?"

Quân Dao cũng cười, mi quang lóng lánh ánh lên vẻ nhuận ngọc quý hiếm, khóe môi như trăng rằm: "Ân, cùng nhau thua rất tốt "

Thua cũng có cái hời, cùng nhau thua là cái hời lớn.

Chỉ tiếc hiếm người hiểu được điều này. Tỷ như là Miên Miên.

Miên Miên đạt được ý nguyện, sáng ngày hôm sau trở về dương quang phơi phới, bảo rằng Lục công tử đã đồng ý lấy nàng ta, tháng sau sẽ thành hôn. Cái chén nước trong tay Thư Thư bị đánh ngã, Miên Miên vội vàng hỏi: "Thư tỷ, tháng sau liệu giá y có may kịp không?"

Thư Thư sững người chốc lát, ánh mắt tần ngần, và tay cũng tần ngần giữa không trung. Nhưng khi đối diện với đôi mắt màu trà thanh tú kia, Thư Thư vẫn kéo ra một nụ cười, sạch đẹp như thuở ban đầu: "Sẽ kịp, tỷ sẽ làm cho nó kịp. Đừng lo nhé."

Nụ cười Miên Miên ngay sau đó ngọt ngào làm sao, bám vào cánh tay trái của Thư Thư làm nũng một hồi, và còn kể háo hức về đám cưới ở quê nhà mình thường dùng màu trắng, có bó hoa hồng, bánh ngọt và còn có trao nhẫn tuyên thệ. Thư Thư khô cằn lắng nghe rất cả. Tự hỏi rằng trong lòng Thư Thư lúc đấy nghĩ điều gì.

Giá y may kịp như những gì Miên Miên mong muốn, trước ngày thành hôn Thanh trấn vẫn lặng lẽ như bao ngày. Trước cửa Lục gia thềm nắng lá rơi đầy, bờ tường mơ hồ rạn nứt. Trên núi tường vi vẫn trổ sắc gọi mời bướm dạo chơi, dưới ánh trăng thu mờ, Miên Miên ngồi trau truốt tấm giá y xinh đẹp, chốc lát lại ngẩng đầu nhìn ra sân, lẩm bẩm một câu gì đó một mình. 

Đã nửa ngày trời từ khi Thư Thư biến mất, không nói không rằng tự dưng biến mất. Mạnh Di Giai không hiểu, Quân Dao bèn nói, nàng ta bị lộ thân phận, tử sĩ triều đình đang truy bắt, nàng ta sợ Miên Miên vạ lây nên đã dẫn hướng chú ý bọn tử sĩ đi xa rồi.

Nghề sát thủ gây thù chuốc oán không ít, giết càng nhiều người sát nghiệt lại càng nhiều, mất đi một cánh tay lại bị quan quân triều đình truy đuổi, coi bộ Thư Thư lành ít dữ nhiều.

"Không đi giúp nàng ta sao?" Mạnh Di Giai hỏi.

Quân Dao ngắm nhìn tường vi dưới ánh trăng dềnh dàng từng cơn sóng tình, lâu lắm rồi mới thấy lại ngọc phiến mười hai nan trong ngần, phẩy cánh quạt như ánh trăng đơn côi trong mặt hồ, nàng bảo khẽ: "Ta đã đáp ứng nàng ta, ở lại đây trông chừng đại hôn của Miên Miên cô nương viên mãn."

Mạnh Di Giai lặng lẽ rất lâu, có một câu nghèn nghẹn trong cổ họng nàng, nàng muốn bật ra hỏi nhưng bản thân nàng biết câu đó của mình vô ích, và cũng sẽ không có câu trả lời.

Có lẽ ý trời đã sắp đặt, một lần gặp gỡ của Miên Miên và Thư Thư, phải có một người thua. Chuyện tình này không hẳn là chuyện tình, mà chỉ là lòng tương tư. Quả đáng buồn.

Ngày thành hôn của Miên Miên thuận buồm xuôi gió lắm, nhưng lạ lùng một  điều là vẻ mặt đoàn đón dâu từ Lục gia không hề vui vẻ, như thể không chào đón lắm một tức phụ thôn dã, nếu không phải thiếu gia nhà họ hưng trí đáp ứng với thiên hạ rằng nếu Miên Miên có một vạn lượng thiên kim hồi môn sẽ hỏi cưới, chuyện đâu cơ nhỡ như bây giờ. Đèn trống đón dâu khua động chim muông, sợ động phải Sơn thần, bọn họ không lên núi, bảo tân nương tự mình xuống núi lên kiệu hoa.

Miên Miên giá y rườm rà, nếu đi đường xuống thì sẽ vừa bẩn vừa mệt, thấy vậy Mạnh Di Giai thở dài, các nàng giao dịch với Thư Thư nhưng Thư Thư lại nặng lòng cô nàng này, thôi thì làm thêm một việc tốt, vì thế Mạnh Di Giai cõng Miên Miên xuống núi, xem Miên Miên như bao cát trong quân vân thường cõng luyện, chuyện quả là dễ.

Miên Miên khẩn trương hỏi: "Thư tỷ đâu rồi, tỷ ấy từng nói rất muốn nhìn ta mặc giá y, nay ta đã mặc nhưng tỷ ấy đâu rồi?"

Mạnh Di Giai yên lặng rất lâu, chợt cười nhưng không nói gì cả.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net