chương 62- hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Mạnh Di Giai quay về kinh thành, đấy là một ngày đầu đông, bông tuyết lả tả ngợp trắng khóm thủy liễu đầu tường, trời cao xám xịt phủ lấy khoảng đất nước Yên, kinh thành phồn hoa trù phú thổi cơn gió lạnh lùng. Vó ngựa mấy lần dâng lên thành tiếng hí vang, xa xa là thước lụa mờ của những trà lâu, biển ngạch san sát và người xe chật như nêm. Cảnh buôn bán ồn ào và thái bình thịnh trị này vẫn không ngừng tuôn chảy trên mảnh đất nước Yên. Cảnh loạn lạc các nước ngoài kia như là cách biệt hai đầu sinh tử, nơi này vẫn mãi nô nức như thế, tựa như đóa hoa ban trắng xóa giữa núi rừng đảo gió. Quả là hiếm lạ.

Tiếng vó ngựa trầm muộn chùng chình trước ngưỡng cửa Mạnh hầu, đại môn sơn đỏ đóng chặt, chuỗi đèn lồng lãnh đạm tung bay, chỉ có mái đình còn lớm chớm mảng tuyết sớm, đẹp như một tấm gương mờ.

Mạnh Di Giai xuống ngựa, cũng hỏi Quân Dao: "Muốn vào trong không? Hay ngươi đi bái kiến Hoàng thượng trước?"

Từ lúc vào cổng thành, xuất ra lệnh bài tôn quý của Dao vương, tướng quân trông cửa thành đã vô cùng kích động, thiếu chút vội vàng đi bẩm báo lên với thánh thượng, nhưng Dao vương ý tứ uyển chuyển, nói rằng muốn tự chính bản thân mình đi. Kinh thành rời đi gần một năm chẳng thay đổi vẻ vàng son, và Dao vương nổi danh tài đức tiếng nói vẫn còn trọng lượng. Chỉ có điểm hơi khó lý giải, vì cái gì Dao vương lại muốn âm thầm hồi kinh. Âu là có thiên cơ.

Quân Dao mỉm cười dịu dàng, huyền y thăm thẳm trời đêm tháng bảy, ngọc phiến giắt gọn trên thắt lưng văn hoa, nói rằng: "Cũng được, thôi thì đành vào bái phỏng Mạnh hầu trước, nhân tiện hỏi cưới ngươi một thể."

Mạnh Di Giai ngây ra: "Làm gì vội thế?"

Quân Dao nhún vai: "Lấy vợ phải lấy liền tay."

Thế là Mạnh hầu phủ trưa đó cơ hồ sục sôi, vị Đại tiểu thư biền biệt tăm dạng bấy lâu nay, vốn mang xú danh thất tiết cư nhiên quay trở về, còn thản nhiên đứng tựa khung cửa gặm bánh nướng chờ gia nhân vào trong bẩm báo. Hoàn toàn không có vẻ gì như lời đồn thất thiệt, tác phong chẳng khác gì mùa xuân năm trước lần đầu vào kinh, thản nhiên với y phục đỏ lửa rực trời.

Đầu đông năm nay lạnh hơi sớm, bách tính năm nay đón hoa tuyết sớm và cũng phải đón luôn một cọc tin tức nổ gân trời.

Dao vương vậy mà hướng Mạnh hầu gia cầu thân vị Đại tiểu thư vẫn luôn y trang bất nhã. Ngay ngày đầu hồi kinh, Mạnh hầu phủ đã nháo loạn không yên. Bách tính hóng chuyện nghểnh cao đầu dò đoán, trà dư tửu lâu cũng thêm ba phần náo nhiệt.

Nghe thuật lại rằng, lúc tiến vào sảnh đường, Mạnh Di Giai vốn tưởng lâu ngày nên sinh ra xa cách, vì cơ hồ văn dạng kiến trúc và mặt mũi gia nhân Mạnh gia nàng đều đã quên, nhưng khi trông thấy phụ thân ngồi ở chủ vị ung dung uống trà và huynh trưởng nhe răng vẫy tay cười, nàng liền cảm thấy thân thuộc. Ân, ngựa đi xa vẫn nhớ được chuồng nhà.

Mạnh lão thái thái đi xa bấy lâu vẫn không hợp mặt Mạnh Di Giai như cũ, thấy nàng đi lâu mới về, câu đầu tiên cũng không phải là hỏi han mà lạnh lùng chất vấn: "Ngươi tới bây giờ mới biết vác tấm thân dơ bẩn về đây? Mặt mũi lão thân cơ hồ bị ngươi quét sạch! Thà ngươi chết nhục ở xó nào chứ quay về để làm gì, không lẽ ngươi muốn bôi tro trét trấu lên mặt tỷ muội mình, hại chúng nó cũng không thể xuất giá như ngươi?"

Mạnh Di Giai không hiểu gì, cất cái bánh nướng ăn dở dang vào vạt áo, giọng bình thản: "Tôn nữ đi lâu ngày, tin tức hình như có phần trì độn, không biết tổ mẫu nói vậy là ý tứ gì?"

"Còn có thể là ý gì?! Một năm qua ngươi chạy đi đàng điếm ở xó nào, cả kinh thành đều cười nhạo Mạnh gia sinh ra một thứ nghiệp chướng thất tiết!!" Lão thái thái chụp bàn dữ tợn kết tội. Có thể thấy được rằng, dù đông năm nay đến sớm nhưng có vẻ lão thái thái gân cốt vẫn còn rất dẻo dai, mắng chửi người càng có khí thế.

Mạnh Nhu vẫn như cũ một thân nhuyễn váy ngân hoa và châu sai yên nhiên, vội tiến đến nhu nhu phần lưng cho Mạnh lão thái thái, khuyên nhủ nhỏ nhẹ: "Tổ mẫu thỉnh nén giận, tránh hại đến thân thể. Đường tỷ dẫu có sai phạm lầm đường lạc lối, thì vẫn mang trong người huyết mạch họ Mạnh, còn khẩn xin tổ mẫu lưu tình, bằng không Nhu rất đau lòng đường tỷ."

Mạnh Di Giai nhíu mày, nàng không quá thích vừa vào cửa liền được bái một đầu đồ dơ, có phần không thoải mái. Và không phải chỉ mình nàng không thoải mái, vì Mạnh hầu gia nhíu chặt đôi mày kiếm cũng thập phần không vui, quở trách: "A Giai vừa trở về, các ngươi vẫn nên bớt nói hươu nói vượn!" Lại quay sang Mạnh Di Giai, dựng thẳng đứng hàng chân này, rống: "Cái đồ nghịch nữ ham chơi này, bây giờ mới biết về nhà? Làm sao?! Có phải tiêu diêu hết bạc rồi nên mới về đây tìm lão tử không?"

Nghe kiểu mắng chửi quen thuộc, Mạnh Di Giai quên cả bực mình, nhe răng cười khúc khích, cũng không biết xấu hổ mà nói ngay: "Quả là như thế. Uầy, phụ thân, ngươi phải chia cho ta điểm giấy tờ khế đất đấy, ta sắp thú thê rồi!"

Mạnh hầu gia dại ra, theo quán tính dáo mắt nhìn xung quanh tìm cây côn tám khúc của mình đã đặt ở đâu. Mạnh Khải kế bên thấy vậy bèn thật thà nhắc nhở: "Phụ thân, cây côn hôm trước đã đem đi Binh bộ tu sửa, vẫn chưa lấy về!"

Cái loại nói đùa lấy vợ hay là có con rơi bên ngoài, Mạnh Di Giai không biết đã ngoạn phụ thân và huynh trưởng bao nhiêu lần. Và lần nào cũng bị vác côn đuổi đánh, không ngoài dự đoán rằng, suýt chút nàng phải bị mất mặt trước thê tử tương lai.

Mạnh Di Giai sờ mũi mình, tóm lấy tay áo Quân Dao kéo lên, để nữ nhân dong dỏng như ngọc ấy đứng cạnh mình, rồi hồ hởi khoe khoang như con mèo chiếm tiện nghi được con cá: "Lần này không đùa các ngươi đâu ta còn mang cả tức phụ nhi về ra mắt đây này!"

Mạnh hầu triệt để dại ra, cả Mạnh Khải mắt trợn cũng sắp lên tới trời. Đại sảnh lặng thinh nghe được cả tiếng châm rơi. Tiếng tuyết rơi lả tả ngoài hiên gió lộng.

Lão thái thái lại là người đầu tiên sực tỉnh, phi thường phẫn nỗ chỉ vào mặt Mạnh Di Giai, quát lạnh: "Cái đồ không biết xấu hổ nhà ngươi!! Có phải ngươi lại giở trò gì nữa không hả?! Ôi trời, lão thiên gia ngó xuống mà xem, lão thân đã làm gì nên tội mà phải gánh theo cái thứ nghiệp chướng này?! Dao vương là vương gia đương triều cao quý vạn phần, há để ngươi lấy làm trò đùa, còn không mau quỳ xuống thỉnh tội!!"

Lão thái chỉ hận trong tay không có quyền trượng để gõ vào đầu Mạnh Di Giai. Mạnh Di Giai chau mày, nhấp môi: "Tổ mẫu, tôn nữ không hề nói đùa, Dao vương quả thực cùng tôn nữ lưỡng tình tương duyệt."

Mạnh Nhu lúc này vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ, nghe vậy lập tức đanh giọng phản bác: "Đường tỷ, thanh danh thất tiết của tỷ ở kinh thành không ai không biết, gần một năm qua tỷ đi đâu cũng không thấy quay về, nay quay về Mạnh gia luôn rộng lượng tha thứ cho lỗi lầm của tỷ, chuẩn bị cho tỷ một cọc hôn sự hẳn hoi. Tỷ ngàn vạn không nên cô phụ tấm lòng tổ mẫu, đem trò nháo của tỷ bái lên trên ngọc thể Dao vương, tỷ muốn hại cả Mạnh gia này bị tru di hay sao?"

Mạnh Di Giai chân mày chau chặt. Quân Dao lúc này mới thư thả, nửa cười nửa không, cũng không đáp lại lời hai bà cháu Mạnh Nhu, chỉ hướng về phía Mạnh hầu, chắp tay khéo léo: "Hầu gia, Dao vừa hồi kinh quả thực trong thân đầy sự vụ, nhưng trước tiên vẫn sẽ không chậm trễ A Giai, nay A Giai đã ủy thân cho Dao, Dao với nàng hoạn nạn thấy chân tình, lưỡng tình tương duyệt. Hôm nay tới cửa cũng chỉ mong có thể cấp hầu gia một câu hứa hẹn, đến mùa xuân năm sau, ngày lành tháng tốt nhất định đương dịp cát lễ, thú A Giai qua cửa kê vị chính thất. Mong hầu gia thành toàn cho tấm lòng của Dao."

Toàn trường thật sự khiếp sợ, phảng phất nghe thấy một điều vạn phần khó tin. Nghe Mạnh Di Giai nói thì sẽ nghĩ rằng bịp bợm trò hề, nay cả Dao vương cũng đã lên tiếng, phải chăng đây điều thật sự. Thế thì quả là đáng sợ.

Sắc mặt Mạnh Nhu nháy mắt phát trắng, bàn tay vốn đang dịu ngoan dìu đỡ tổ mẫu cũng phải bấm chặt lấy, đáy mắt bốc lên một tràn âm vụ. Nàng ta vội vàng nói: "Dao vương thỉnh ngài suy nghĩ lại, đường tỷ thanh danh hỏng bét, nếu lấy về nhất định sẽ làm trò cười trên đầu ngài!"

Quân Dao lành lạnh liếc qua Mạnh Nhu, ý cười nhàn nhạt nhưng lại không có lấy chút ấm áp: "Từ bao giờ chuyện của bản vương đều phải tới phiên Nhu tiểu thư đây chỉ bảo?"

Mạnh Nhu sắc mặt trắng bệch. Lão thái thái cạnh bên cũng vạn phần khiếp sợ, kéo vạt áo tím sẫm tiến lên dăm bước, kéo theo Mạnh Nhu và hạ giọng khuyên nhủ: "Dao vương có lòng kết thân với Mạnh phủ, đấy là phúc phần của Mạnh gia, lão thân tất nhiên vui mừng không kịp. Bất quá, Dao vương, Nhu nhi nói không hề sai, ngài hãy cẩn thận suy nghĩ lại, loại đức hạnh như Mạnh Di Giai thú qua cửa chính là rước về một trò cười. Bằng không, ngài lại xem Nhu nhi nhà lão thân, cầm kì thi họa, huệ chất lan tâm, diện mạo lẫn phẩm cấp tuy không quá nổi bật nhưng cũng không hề thua kém ai. Ngài hẳn nên suy nghĩ lại."

Nói đoạn, Mạnh lão thái thái trừng Mạnh Di Giai: "Còn đứng ngây ra đó, không mau khuyên nhủ Dao vương, không lẽ ngươi muốn làm hỏng mối lương duyên của muội muội mình?"

Mạnh Nhu được lão thái thái nói như vậy, âm thầm mừng rỡ và còn thẹn thùng túm ống tay áo không dám nhìn Quân Dao, khe khẽ: "Kìa tổ mẫu..."

Mạnh Di Giai trông thấy như vậy bỗng giận quá hóa cười: "Tổ mẫu người có phải tuổi cao sức yếu nên lẩm cẩm? Ta vừa mới nói ta cùng A Dao là lưỡng tình tương duyệt, người lại chen ngang muốn nhét nàng vào, nay còn nói ta phá hỏng mối lương duyên? Tổ mẫu, chén nước bẩn này thứ cho Mạnh Di Giai ta không lĩnh nổi."

Lão thái thái tức giận đến trợn tròn mắt, không thể tin là Mạnh Di Giai cư nhiên quét ngang mặt mũi mình.

Mạnh hầu gia lúc này mới từ trong thất kinh tỉnh táo lại, đứng dậy trầm giọng quát: "Không được, nghịch nữ, ta không đồng ý!"

Mạnh Khải kế bên cũng giọng điệu như vậy: "Đúng vậy, ta cũng không đồng ý, A Giai, ngươi qua đây với huynh trưởng!"

Mạnh Di Giai nhìn hai người trước mặt sừng sồ, mờ mịt: "Không phải hai người mãi đều than vãn ta không có ma nào thèm, nay ta đem tức phụ nhi xinh đẹp về thì lại giở chứng gì vậy?"

Mạnh hầu và Mạnh Khải nhìn nhau, trong mắt thấy được sự hiểu ý, cải trắng nhà mình sắp bị cải thìa khác lừa đi, nào có thể?

Mạnh Khải tiến tới, trầm mặt hướng Quân Dao: "Dao vương thứ lỗi cho ta có điều nói thẳng. Võ tướng trước giờ gả cưới đều lấy võ làm đầu, nếu ngài thật sự nhìn trúng quả trứng thối nhà chúng ta, thì trước tiên phải đánh thắng ta cái đã!"

Mạnh hầu cũng gật đầu: "Chính là như thế. Muốn thú nữ nhi Mạnh gia thì phải thắng lão phu cái đã. Dao vương, vẫn là nên rút lui thì hơn."

Bọn võ tướng kén rể bao giờ cũng thế. Tập tục này không ngờ còn ứng nghiệm ở cả phủ Mạnh hầu.

Lão thái thái cả đời vốn không đụng binh đao, nghe trò nháo càng lúc càng lớn suýt thì tức chết.

Mạnh Di Giai lại là người dẫn đầu phản bác, tiếng chát trường tiên gõ xuống nền đất lạnh, y phục đỏ lửa và nàng sẵn giọng: "Để ta xem ai dám đụng vào nàng?"

Mạnh Khải thiếu điều nhảy dựng, quát lớn: "Mạnh Di Giai, muội còn chưa gả đi đâu, cùi chỏ của muội đã chĩa đi đâu rồi hả?!"

"Nàng là nữ nhân của ta, ai cũng không được phép ức hiếp, kể cả là huynh trưởng, ta cũng sẽ không nể mặt đâu! Nếu đánh thắng mới được thú gả, vậy thì trận này ta tới đánh!" Mạnh Di Giai dứt lời, toàn trường yên ắng.

Mạnh Khải sắc mặt khó coi nhìn Mạnh hầu, trong mắt nhau thấy được chung ý nghĩ, quả nhiên cải trắng nhà mình muốn tự nhổ rễ, chạy đi khỏi vườn rồi!

Mạnh hầu gia dùng ánh mắt đe dọa Mạnh Di Giai, chỉ tiếc cái nghịch nữ này càn quấy thành thói, vẫn phách lối hướng cùi chỏ ra bên ngoài vậy đấy.

Đúng lúc Quân Dao lại thư thả lên tiếng, kéo Mạnh Di Giai ra phía sau, nhỏ nhẹ: "A Giai, đừng nháo, trận này phải để ta."

Mạnh Di Giai không an tâm, nhỏ giọng nói: "Thân thủ của phụ thân ta rất lợi hại, cứ để ta, cùng lắm ông ấy coi mặt mũi ta là nữ nhi ruột thịt sẽ còn nhẹ tay."

Quân Dao lắc đầu cười: "Ngày sau nàng muốn bảo vệ ra bao nhiêu cũng được. Nhưng hôm nay phải để ta."

Nghe đồn rằng trò nháo hôm đấy ở phủ Mạnh hầu vô cùng lớn, không biết kết thúc thế nào, chủ biết lão thái thái tức giận đến đổ bệnh cả nửa tháng. Và khi chín mươi ngày đông trôi qua đã đủ, tuyết tan với cánh hoa đào kinh thành,  giang sơn đẹp tựa tranh cấm tú, bấy giờ phủ Dao vương có hỉ, vị Mạnh tướng quân thân quân quý lừng danh thiên hạ ấy vậy đã ngồi kiệu hoa gióng kèn hỉ về nhà chồng. Từ một tướng quân lại thành một vương phi, quả là điều làm thiên hạ trầm trồ.

...

[Chính Văn Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net