chương 7- ân nghĩa như núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Di Giai một thân đỏ rực, đang ngồi đoan chính gặm chân gà xào sả ớt, nghe tới đoạn này cũng bỏ bộ, lặng lẽ quan sát phụ thân, đại ca rồi đến tổ mẫu. Đôi mắt hẹp dài nheo lại.

Bấy giờ chim nhạn bên ngoài từng đàn bay về hướng tịch dương đỏ ói, vòm trời như sát đất, chân trời đỏ ửng như cái kiểu thẹn thùng của một thiếu nữ xuân xanh vừa cài trâm hoa mai. Ánh nắng tịch dương chếch choáng ngã vào trong lầu gác tựa dải đèn lồng màu, ánh nến bốn góc đốt sáng bừng. Rèm che thùy liễu thi thoảng lả lướt, nha hoàn búi song loa kế tới lui dập dìu.

Trên dưới Mạnh gia nghe tới đề tài quan trọng, hầu hết bỏ đũa xuống lắng nghe và phỏng đoán, duy nhất Mạnh Di Giai vẫn còn gặm chân gà.

Mạnh hầu trầm tư: "Nương thân, liệu có vội vàng quá không?"

Lão thái thái một chưởng như hoa lan vỗ bàn: "Vội? Vội cái gì mà vội, ngươi xem xem, ngươi xem thử thứ tốt ngươi dạy dỗ đi!"

Mạnh Di Giai gặm gà được điểm danh.

Lão thái thái chỉ vào nàng nói tiếp: "Ngươi nhìn thử xem có quân quý nào như thứ nghiệp chướng này không? Có quân quý nhà nào mười sáu tuổi mà chưa hề chuẩn bị đồ cưới? Có quân quý nhà nào như nó may vá thêu thùa, công dung ngôn hạnh, cầm kì thi họa cái gì cũng dốt nát? Cả ngươi mặc một thứ hèn kém chướng mắt, nghênh ngang mang toàn hung khí trong người như vậy! Quả là mất mặt, người ngoài kia cười thúi đầu lão thân này rồi!! Toàn bộ đều là do không có bàn tay chủ nương dạy dỗ mà ra! Ngươi xem đi, nó có bằng một phần vạn gót hài Nhu nhi không chứ?!"

Lão thái thái nói, Mạnh Di Giai thản nhiên. Chỉ là Mạnh hầu cùng Mạnh Khải đều chau mày không hài lòng. Hai người bọn họ nhận thấy, Mạnh Di Giai có điểm nào không tốt, rõ ràng dung mạo xinh đẹp bế nguyệt tu hoa, tính khí hào phóng lại có thực lực, đổi lại ở bắc cương, người cầu hôn Mạnh Di Giai đã giẫm mòn đường nhỏ dẫn vào doanh trại rồi. Lại nhìn Mạnh Nhu ngồi đối diện như cái lá khô quắc trên cành, đung đưa một đống vải lụa cầu kì như cái màng.

Mạnh hầu và Mạnh Khải đồng loạt nhìn nhau hiểu ý: lão thái thái già rồi, thẩm mỹ có vấn đề, thôi thì không so đo.

Mạnh Nhu nghe lão thái thái khẳng định mình như thế, vô cùng hài lòng. Nhưng là một tiểu thư được sủng ái nhất phủ, đặc quyền ngồi cạnh hầu lão thái thái dùng bữa, nàng ta vội kéo khăn tay e lệ: "Tổ mẫu, xin người đừng nói vậy, đường tỷ hồi kinh chưa lâu, vẫn chưa thấu triệt tập quán. Cẩn xin người bao dung."

Lão thái thái nhìn Mạnh Nhu- thành quả tâm huyết cả đời, càng nhìn càng hài lòng. Vỗ vỗ mu bàn tay Mạnh Nhu ý bảo nàng ta đừng khiêm tốn, lại quay sang Mạnh hầu, lạnh nhạt: "Tóm lại phải sớm thú chủ nương, ngươi là đương gia, chuyện này vô cùng quan trọng."

Mạnh hầu lúc này ngẫm nghĩ, xong châm chước chọn lời: "Nếu nương thân đã nói vậy, thì nhi tử cũng sẵn dịp. Kế thất của nhi tử sẽ là muội muội của Hoàn nhi."

"Hoàn nhi nào?" Lão thái thái cau mày.

"Là thê tử quá cố của ta." Mạnh hầu thấy nương thân mau chóng quên thê tử mình như vậy, không hài lòng mím mím môi.

Lão thái thái phản bác ngay: "Hồ đồ, gia cảnh Trần thị kia nghèo hèn thấp kém, chỉ là nhi nữ của một quan nha vùng Sương Chiết, cả tư cách hầu triều cũng không có. Năm xưa ngươi ngoan cố thú ả, ta đã du di một lần, nay còn muốn hồ đồ tiếp?"

Lúc này nhị lão gia nhị phòng cũng hát đệm: "Huynh trưởng, nương thân nói không sai. Nhà ta dù gì bây giờ cũng là Hầu tước phủ, thánh thượng trọng đãi, danh vọng vang xa, sao có thể rước một nhi nữ quan viên thất phẩm, còn không phải mất mặt hay sao?"

Mạnh hầu giọng trầm trầm: "Hoàn nhi trước lúc lâm chung vẫn luôn cầm tay ta phó thác Trần gia. Thế nhưng, ta một mực dồn tâm trí vào trận mạc, thậm chí Trần gia còn táng gia bại sản hỗ trợ chiến trận, quyên góp quân quỹ và lương khô. Thư từ thăm hỏi của nhạc phụ đại nhân, ta còn giữ cả một rương. Tấm lòng Trần gia như thế, ta há có thể cô phụ? Hoàn nhi mất là do ta không chiếu cố tốt nàng, nay muội muội nàng không ai ủy thân, ta đã hứa thú nàng. Ta há có thể lật lọng?"

Lão thái thái vẫn không hài lòng: "Thì sao? Chỉ vậy ngươi liền đem chính vị chủ nương phủ Hầu tước cấp cho một Trần thị hèn kém?" Bà rất không tán đồng, bà đã nhìn trúng rất nhiều quân quý trong kinh, tuổi tác chững chạc, gia cảnh khá và còn là xuất thân văn hương, vô cùng hài lòng. Tuyệt không thể chấp nhận một đứa con dâu đến từ vùng Sương Chiết thôn dã. Đằng nào cũng không môn đăng hộ đối.

Nhị phu nhân nhị phòng cũng nhấp trà tiếp lời: "Huynh trưởng, thứ lời muội nói thẳng, phủ ta phúc dày, Trần thị mệnh bạc, lĩnh không nổi phúc đức của phủ chúng ta, nên mới đoản mệnh. Nếu huynh trưởng vẫn muốn thú thêm một Trần thị nữa, sợ rằng bi kịch sẽ tái diễn."

Lão thái thái hài lòng với lời này, gật gù: "Chính là như thế."

Mạnh hầu đanh mặt lại, cạch một tiếng thì bỏ chén trà trên tay xuống, thần sắc lạnh nhạt đi phân nửa. Không khí vì thế lâm vào giằng co.

Mạnh Khải thấy tình thế không ổn, vội quay sang trừng Mạnh Di Giai.

Mạnh Di Giai cảm ứng được ánh mắt "nồng nhiệt" từ huynh trưởng, ngóc đầu khỏi chân gà. Mạnh Khải liền dùng ánh mắt sắc như dao: "nha đầu thúi, ăn ăn cái rắm gì, ngươi mau xem".

Mạnh Di Giai lúc này cũng nhận ra không khí không ổn. Nàng hững hờ đưa tay không trung, nha hoàn đứng hầu sau lưng hiểu ý, vội vàng móc khăn tay đặt lên tay nàng. Tùy tiện cầm khăn lau khóe miệng dính dầu và kẽ tay. Mạnh Di Giai nhàn tản lên tiếng: "Tổ mẫu, thứ lời cho ta nói."

Mạnh Di Giai đứng dậy: "Trước tiên, nương thân ta sinh được con nối dõi là đã có công, và nàng mất vì khai chi tán điệp Mạnh gia, đấy là chúng ta đã nợ Trần gia một nhân tình.

Trần gia trong cơn chiến loạn, dù ở hậu phương nhưng vẫn kề vai sát cánh, một mực hỗ trợ cho chiến trường. Năm ta đến đưa thư ở Sương Chiết, ngoại công đến ao cá cuối cùng dưỡng già cũng bán để quyên quân trang, trên người vải bố sờn đầy gấu vá, cầm món bạc cuối cùng trong nhà trao tay ta, bảo ta hãy mua gì đó trên đường mà ăn. Tình nghĩa Trần gia với chúng ta ân nặng như núi. Chúng ta là kẻ mang nợ Trần gia.

Vì câu hứa của phụ thân, dì ta một mực chờ đợi tám năm ròng, tám năm nhất mực may áo ấm gửi đến bắc cương cho chúng ta, đến nay nàng đã lỡ làng, không nơi nào ủy thân, không lẽ phụ thân lại phụ bạc bội ước như vậy? Nếu tổ mẫu nhất quyết bức ép bội ước, sau này người đời nhìn Mạnh gia ta sẽ như thế nào? Là người bất nhân bất nghĩa, phụ bạc vô trách nhiệm? Nương thân ta nơi Hoàng Tuyền và ngoại công ta, làm sao còn mặt mũi đối diện?

Tổ mẫu, cẩn xin nghĩ kĩ."

Thực ra Mạnh Di Giai nói những câu này chỉ là bề nổi tảng băng chìm, nàng còn muốn hỏi: mười sáu năm ròng gió cát cắt máu thịt, rốt cuộc bạc vàng Mạnh phủ đã đi đâu? Ngoài trừ thư nhà, một món bạc cũng không thấy, một cái áo ấm cũng không. Từ nhỏ Mạnh Di Giai chưa từng biết đến Mạnh phủ, chỉ thi thoảng nghe phụ thân nhớ nhà cảm khái. Nàng không nhiều tình nghĩa nhưng nàng không ngu, nhìn lầu son gác tía và cẩm y ngọc thực trong Mạnh phủ, quả thật đắng lòng mười sáu năm trời ấy.

Nếu hôm nay, tổ mẫu thật sự bạc tình tới độ này, bội ước Trần gia, thì Mạnh Di Giai nghĩ, trong đêm thúc ngựa trở về bắc cương vẫn còn kịp.

Lão thái thái bị những lời này làm hoảng hồn, nghĩ kĩ chợt mặt già hổ thẹn. Quả thực, mấy năm qua, bà chỉ một mực an nhàn hưởng già, lo dạy dỗ khuê thất và cố biến Mạnh gia thành phủ đệ phong nhã văn hoa, chưa từng nghĩ đến cái khổ của nhi tử nơi chiến địa. Không ngờ rằng, Trần gia nghèo hèn túng thiếu, lại sẵn lòng vì Mạnh gia nhiều như thế.

Khí thế lão thái thái suy sụp. Người nhị phòng trắng bệch mặt mày, có cảm giác mặt bị vỗ chan chát.

Kết thúc bữa ăn đó, đĩa chân gà của Mạnh Di Giai hết nhẵn, nàng thầm cảm khái, tay nghề trù nương quả là tuyệt.

Mấy ngày sau, Mạnh hầu y phục chỉnh tề, tóc búi kim quan, tuấn mã oai hùng lên đường đến Sương Chiết, mang theo bà mai và vải vóc sính lễ, chuyện này đã là ván đóng thuyền.

Mạnh Di Giai mang một vò rượu ra, gửi phụ thân đến hiếu kính ngoại công. Lần gặp mặt duy nhất ấy, lòng nàng ấn tượng khó phai. Nếu không phải kinh thành quá nhiều trói buộc, chiến trận lùi xa lâu thế nàng nên đích thân đi thăm ngoại công một lần. Ông lão gần thất tuần áo đầy mảnh vá đã luôn cầm tay nàng hỏi han, nói không ấm lòng đấy là nói dối.

Vò rượu kinh thành xa nhưng tấm lòng gần. Gửi rượu cũng gửi cả hơi men. Mong cố nhân nhận rượu thấu tâm ý.

Huynh trưởng Mạnh Khải cắn quả táo rôm rốp, vận trường sam bạch sắc, lúc đi vào viện chắc mắc phải tàng bách nhất hồng, trên vai còn nửa đóa hoa chưa kịp phủi. Hắn dựa lưng vào khung cửa lim, thắt lưng bện hoa văn nhện. Miệng hắn nhồm nhoàm hỏi: "Lâu rồi mới thấy bộc phát lớn như vậy đấy. Muội quý Trần gia lắm sao?"

Thú thật với quân nhân như Mạnh Khải, đã quen sinh tử chớp nhoáng. Lòng hắn đã sớm mấp mô tầng sỏi xanh, hắn chỉ thấy phụ thân nên thú Trần thị vì hứa hẹn, chứ còn tình nghĩa sâu nặng Mạnh Di Giai hùng hồn nói, hắn nghe nhưng không thấm.

"Huynh có từng đến Trần gia lần nào không?"

"Hừm, có từng mấy lần lúc nhỏ được dẫn theo chúc tết."

Mạnh Di Giai lúc này nằm tựa đầu bên song lim, trên tay đung đưa nhuyễn tiên đùa giỡn, gió xuân bên ngoài tán loạn thổi, tóc xanh suối ngọc phấp phới như một đàn bướm vờn quanh đóa hoa đỏ kiêu sa.

"Này, huynh hỏi muội đấy, muội lại nói đi đâu?"

Mạnh Di Giai có vẻ còn buồn ngủ. Nàng mơ màng híp mắt hưởng thụ cơn gió sáng, vẻ mặt thư hoãn biếng nhác. Nàng bảo: "Từ góc độ làm người, võ gia lấy chữ tín làm đầu, về tình về lý chúng ta đều không thể bội ước. Còn góc độ trên cao nhìn xuống, phóng mắt khắp kinh thành, huynh xem có nhà nào không dây mơ rễ má với các đảng phái thế lực trong triều. Rục rịch gió bay thì cũng dính phải một thùng phân thối. Phụ thân nếu kết thân với bất kì đảng phái nào thì cũng sẽ đánh vỡ tình trạng trung lập của Mạnh phủ. Lúc đó trên triều đường, bệ hạ liệu còn nhìn Mạnh gia như nhìn một trung thần?"

Mạnh Khải mịt mùng: "Uầy, nghe nói muội dạo phố với vị Dao vương có một ngày, thế làm sao bây giờ phun toàn lời khó hiểu?"

Mạnh Di Giai thở dài. Nàng còn tưởng trình độ văn hóa của mình là cặn bã trước Quân Dao, nhưng bây giờ phải xin lỗi bản thân rồi. Vị huynh trưởng này vốn dĩ có mấy năm lúc nhỏ ở kinh thành kia mà, sao trình độ văn hóa lại quá đỗi thảm thương?

"Nói dễ hiểu nhé. Trong kinh thành có nhà nuôi lợn có nhà nuôi ngựa, chúng ta mua lợn mua ngựa nhà nào làm thịt, hoàng đế đều sẽ đề phòng chúng ta làm thịt lậu. Thế nên, chúng ta phải đi xa, mua một con ở xa, nguồn gốc không rõ, như vậy sẽ không bị hoàng đế truy cứu chất lượng thịt giống có tốt không."

"À..." Mạnh Khải hiểu rồi.

Mạnh Di Giai lại nhẹ đầu, tiếp tục đung đưa nhuyễn tiên, hưởng thụ buổi sáng lười biếng của mình. Kinh thành luôn mang một hơi thở ung dung hưu nhàn, đi trên phố cũng thấy từng đoàn người đi dạo sạp phấn sạp son, trên tay dù trúc, hoặc là vài vị cậu ấm cô chiêu xách lồng chim trêu cá. Quả là nơi này sung sướng quá đỗi.

Những ngày sưởi nắng sớm là những ngày xương cốt được thư dãn. Nhưng trong lòng Mạnh Di Giai vẫn hướng về bắc cương hơn là nhịp sống nơi đây. Bởi vì kinh thành là cái lồng giam cực lớn đầy hoa lụa, ở lâu ở đây, nàng sợ sẽ biến mình thành con dao cùn trong bếp mất.

Thật khó hiểu, vì sao trước kia thi thoảng phụ thân sẽ nhớ về kinh thành mà buồn rầu. À mà thôi, phụ thân sinh trưởng tại đây, lấy vợ sinh con tại đây, có cảm tình. Nàng lại sinh ra ở bắc cương, nửa đời sống trên yên ngựa và gió cát, nàng không có tình cảm nhiều với kinh thành phồn hoa, tiềm thức vẫn luôn chối bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net