chương 8- chén rượu mơ già

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hay tin trung thần thú thê, Quân Lịch đế rất là quan tâm. Làm một vị minh quân trọng tài, hoàng đế không thể không bày tỏ sự khoản đãi. Quân Dao lại lĩnh lệnh mang năm rương phủ khăn gấm chứa tặng vật đến Mạnh hầu phủ.

"Ngươi lại đến giao đồ đấy à?" Mạnh Di Giai sửng sốt nhìn Quân Dao.

Nữ nhân ngọc diện ấy hôm nay không vận huyền bào, mà sạch sẽ thanh tịnh trong bộ y sam lam nhạt, tay áo thêu vài con hạc thanh tao gương cánh. Tản mạn chân mây, phiêu đãng hương trầm. Ngọc bội bạch vân thắt lưng, chỉ khác hôm nay còn treo thêm một chùm tua rua đỏ, càng thêm điểm sắc.

Quân Dao xoạch đủ mười hai nan quạt ngà, bức trúc đồ trăm lần tươi đẹp như một, nàng cười: "Lại có duyên được gặp Di Giai nữa rồi."

Mạnh Di Giai cười cười, nhưng lại bảo: "Thế nhưng hôm nay không tán dóc với ngươi được rồi. Ta phải đến trại lính ngoại thành với huynh trưởng."

"Ồ?" Quân Dao kinh ngạc.

Chiến tích đánh trận của Mạnh Di Giai thì trong triều đã đồn đãi, nhưng tư tưởng và quốc pháp nước Yên đã luôn trói buộc quân quý vào một cái lồng son xinh đẹp, ngoan ngoãn chờ bảo hộ, phụ hoàng nàng dù thưởng thức khen ngợi Mạnh Di Giai, nhưng cũng không hề có ý định phong quan tấn tước. Nay Mạnh Di Giai nói có quân vụ, quả là bất ngờ.

"Ha ha, ngươi đừng nghĩ nhiều. Chủ yếu trong doanh có một số binh khí vừa rèn được cấp đến, thế nhưng có người dị nghị rằng số binh khí đó là đồ dỏm. Ta từng tiếp xúc nhiều với binh khí, có thể phân biệt được, nên Thường phó tướng chuyển đời huynh trưởng, bảo ta đến thẩm định thử."

Thường phó tướng? Quân Dao biết người này, hắn là người nước Yên hiếm hoi theo đuổi tư tưởng bình đẳng vốn luôn bị dè bỉu. Chắc là hắn ta hiếu kì anh tư trác việt của Mạnh Di Giai, cố tình tìm cớ diện kiến mà thôi.

Mạnh Di Giai đi vội, không nói nhiều. Quân Dao cảm thấy chuyến đi Mạnh hầu phủ này cũng không còn ý nghĩa, tặng phẩm xong chén trà cũng không hớp, đã phất áo gấm bỏ đi.

Mạnh Nhu vốn vừa sai nha hoàn bưng trà cụ lên, định bụng thể hiện thủ pháp pha trà tâm đắc của mình, thế nhưng không đủ lực giữ chân Quân Dao, trà nước chưa đến người đã đi. Trong lòng liền sản sinh tức giận.

Mạnh Nhu vừa thướt tha đi về viện mình, vừa thơ thẩn nghĩ chuyện. Thực ra là ai không biết, các đảng phái bắt đầu nuôi thế lực cho quân vương đời kế tiếp Quân thị. Trong số đó, ưu tú lỗi lạc nhất là vị Dao vương văn võ lẫn tài mạo đều siêu phàm. Còn là cháu ngoại kiêm cháu nội của Thái hậu, vốn xuất thân nhà Trịnh hầu tước, mẫu phi là Huệ phi tài ba xuất chúng. Điều kiện như thế, xứng tầm đế vương, đủ đức để bình thiên trị quốc. Cũng từng có tăng sư ở Pháp Hoa tự phán với Thái hậu rằng: thiên kim hầu phủ sẽ là người kế tục phượng vị.

Chính vì đồn đãi tiên đoán này, những ba năm qua, nhà hầu tước nào có thiên kim đều nuôi mộng phượng hoàng. Mạnh Nhu cũng không ngoại lệ.

Nàng ta cũng là thiên kim hầu phủ, nhưng nàng ta biết bản thân chỉ là nhân vật phụ. Tước hầu là của Mạnh bá bá, thiên kim chính thống là Mạnh Di Giai, cộng thêm thái độ đối xử khác biệt của Quân Dao làm Mạnh Nhu trỗi lên dự cảm không hay. Thậm chí là phẫn hận, nữ tử kia thô tục kệch cỡm, ngoại trừ diện mạo tú lệ thì có điểm nào xứng với chính vị đương gia. Ăn vận như ca kỹ, ai sẽ dám thú ả ta để bại hoại gia phong?

Dù nghĩ như thế, nhưng Mạnh Nhu vẫn không át được nỗi sợ vô hình, vạn nhất...

Nàng ta là tiểu thư được tổ mẫu ưu ái nhất phủ, kinh thành người người truy phủng không ngớt, tuyệt không thể chịu thua một kẻ thô tục như thế!

Mấy ngày sau, để tránh phiền toái không đáng có, Mạnh hầu phủ tổ chức đại hôn rất nhanh gọn, Mạnh gia vốn là nhà võ tướng, không quen phong hoa tuyết nguyệt, lễ nghi rườm rà tận lực tỉnh lược, ván đóng thuyền vô cùng nhanh gọn. Đến nỗi người đến dự, còn tưởng sẽ phải đấu thơ ca để chúc tụng đôi tân giai, ai ngờ mơ hồ uống xong chung rượu, thì đã tuyên bố lễ hoàn?

Chỉ có một điều là lạ, sau đại hôn Mạnh hầu phủ, thì trong vương tôn quý tộc lại có vài lời đồn đãi dè bỉu. Đồn rằng thiên kim chính thống Mạnh gia là một ác nữ độc đoán, ăn vận bại hoại thì thôi cư nhiên còn là người ác độc tàn nhẫn, tâm như rắn rết, bất kính với cả trưởng bối.

Cụ thể đầu đuôi chuyện này là thế nào, cũng không rõ. Hôm đó gia quyến khuê thất đều dùng tiệc sân sau hậu viện, Mạnh Di Giai theo quy củ cũng ở đó, đã có chuyện gì xảy ra âu cũng chỉ có các vị quân quý dự tiệc hôm đấy biết.

Ngày hai mươi bảy tháng ba, sau đại hôn Mạnh phủ bốn năm ngày, phủ Dao vương có khách.

Người đến tuấn mã đen mun không tạp sắc, võ phục đỏ rực kiêu sa như nhiễm ráng chiều. Tay tuyết trắng ghì cương ngựa, nheo mắt nhìn đại môn sơn đỏ Dao phủ, hàng chân mày đen mượt nhướn nhẹ. Một điệu nhướn mày quá đỗi phong lưu.

Nô bộc giữ cửa muốn ngủ gục với buổi sáng mùa xuân mát mẻ, cảm ứng có tầm mắt nhìn mình bèn ngóc đầu. Sững sờ nhìn thiếu nữ hồng y rực rỡ trên yên ngựa, mặt đẹp tựa hoa đăng dập dờn dưới ánh trăng rằm nguyên tiêu.

Thiếu nữ ấy nheo đôi mắt hẹp dài, mong lưng sương sớm. Nhàn nhạt: "Dao vương có trong phủ không?"

"Ngươi, ngươi là ai? Tìm vương gia có việc gì?" Nô bộc nói lắp.

Thiếu nữ mỉm cười thản nhiên: "Báo với Dao vương, có khách đến đăng môn bái phỏng, xin nếm chén rượu mơ già."

Nô bộc ngẩn ngơ một hồi mới sực tỉnh, da đen nên không nhìn rõ mặt đỏ bừng, chỉ vội chạy ù đi.

Chỉ chừng nửa chung trà, Dao vương đã đích thân ra cửa đón. Trông thấy Mạnh Di Giai nàng tươi cười ấm áp nhuận phong: "Sao không báo trước một tiếng, để ta đi đón ngươi, ngươi vừa hồi kinh, không sợ lạc đường sao?"

Mạnh Di Giai xuống ngựa, không cần dắt thì Hắc Phong cũng đã lủi thủi theo nàng đi đến. Nàng nhàn tản đứng trước mặt Quân Dao, xua tay: "Đến bất ngờ thì mới thú vị chứ. Với lại, ta đã nói ta nhớ đường tốt lắm, một đường thuận lợi tới chỗ của ngươi mà không hề lạc nhé."

Quân Dao ý cười càng thêm đậm, có phần sủng nịch trong đáy mắt, hàng mi dập dờn sóng nước. Bảo: "Trùng hợp hôm nay ta nhàn cả ngày, có thể hảo hảo tiếp đãi Di Giai rồi."

"Uầy, hôm nay ngươi không đi giao đồ sao, ta đến đúng dịp quá nhỉ."

Quân Dao nghe mà không hiểu, hỏi lại: "Giao đồ?"

Mạnh Di Giai gật đầu: "Không phải công việc của ngươi trong triều là chuyển phát giao đồ sao?"

Quân Dao: "..."

Được rồi, chuyển phát giao đồ cao cấp Dao vương của nước Yên.

Đi sâu vào Dao phủ, vì từng đến Tùy phủ rồi, Mạnh Di Giai không khỏi sản sinh tâm lý so sánh. Thực tế thì Dao vương phủ và Tùy vương phủ khác nhau khá nhiều. Tùy vương phủ thiên về đại khí cửa rộng tường cao, Dao vương phủ thì là uyển chuyển hàm xúc, phong nhã và thanh tịnh. Có cảm giác thoáng đạt rất nhiều.

Đi dọc hành lang cửu khúc, chốc chốc lại có một giậu hoa cát đằng trồng ven hành lang. Dây leo hoa leo lên cột và xà ngang mái vòm, thả từng đóa hoa ướt màu nhạt xuống, tựa như tay áo thùng thình của một cô nàng bay múa. Đung đưa theo gió, hương hoa nhạt, hoa nở không chỉ nhìn yêu kiều còn che bớt nắng nóng, đi dọc hành lang mà cảm giác thật mát mẻ lâng lâng. Xa xa loáng thoáng núi giả và liễu trắng y y trong gió xuân, chấm phá tô điểm bằng vài bụi hoa mẫu đơn phấn điệp, là cây cối nhiều nhưng thập phần quy củ, không loạn mắt. Đẹp tựa tranh sơn dầu ngũ sắc tươi tắn.

Nhìn từ xa, đoạn hành lang này uyển chuyển phong nhã như một thuyền hoa trên sông Bạch đang mơ mộng, phong cảnh mê đắm ngất ngây.

Mạnh Di Giai thập phần cảm khái. Nhà cô nương gia quả có khác, hoa cỏ mỹ lệ và không khí thanh tịnh, chẳng trách khí chất người Quân Dao tốt như vậy.

"Thật là đẹp." Mạnh Di Giai không tiếc lời khen.

Quân Dao mỉm cười hỏi: "Bây giờ Di Giai muốn ở lương đình chờ, hay là cùng ta đi đào rượu?"

"Tất nhiên là đào rượu rồi, chậc chậc, ta rất là nôn nóng đây." Mạnh Di Giai hào hứng.

Quân Dao bèn rẽ bước xuống bậc tam cấp, nhánh hoa đu đưa trong gió vướng lại vai áo nàng, hoa và nắng cùng rũ lại trên dung mạo nhuyễn ngọc, đẹp khôn tả xiết. Nàng hơi nghiêng đầu nhìn Mạnh Di Giai, hàng mi dập dờn như sóng nước biếc Lương Châu, nói: "Thế thì Di Giai theo ta."

Mạnh Di Giai ngây ngẩn. Chỉ là hành động quay nửa người cười khẽ, vậy mà nữ nhân này lại làm cho nó đặc biệt đẹp mắt, đẹp đến mức thiên địa thất sắc, nắng tháng ba yên hoa cũng phải chào thua ảm đạm, không đủ sắc cũng không đủ ấm áp bằng khóe môi nhợt nhạt của Quân Dao. Mạnh Di Giai vì thế mà ngẩn người. Đến khi nhận ra thì bước vội xuống đường lót phiến sỏi xanh, đi đào rượu.

Đi qua một cái nguyệt môn, bờ tường có một nhánh liễu rũ chồm ra từ sau núi giả. Lúc đi ngang, Mạnh Di Giai ngứa ngáy ngắt một nhánh liễu cầm chơi.

Cây mơ già trồng kế tàng viện tản mạn hương sắc. Quân Dao chẳng ngại vét tà áo ngồi xổm xuống thăm dò nền đất. Nơi này bóng râm viện khuất, đất ướt sương qua đêm mềm xốp, không có đất đá, quả là thuận lợi đào trộm rượu. Mạnh Di Giai nghĩ thầm, tự ước lượng năng lực bản thân, nếu nàng có tâm trộm rượu, thì trộm vò rượu dưới gốc mơ này chỉ cần tốn nửa nén hương. Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải vượt qua được thủ vệ cao độ nơi đây và đào tẩu thành công, khả năng này là không khả thi.

Quân Dao vớ cái cuốc nhỏ vừa tay dựng ở gốc mơ, chắc là cuốc làm vườn, tính toán đào.

Mạnh Di Giai sửng sốt, vứt nhánh liễu chơi trên tay xuống, bảo: "Mấy thứ thô thiển này cứ để ta đi."

Một người đẹp như từ trong họa cổ bước ra, khí chất cao quý như thế, nếu để người ta phải đào vườn, quả là sát phong cảnh. Mạnh Di Giai không đành lòng nhìn, cũng không muốn mình gây tội nghiệt lớn thế.

Quân Dao cười lắc đầu, nhấp môi nói: "Không được. Di Giai là khách, còn lần đầu đăng phủ bái phỏng, hãy để ta tiếp đãi chu đáo."

Mạnh Di Giai đành không thể nói gì, chỉ đành cảm khái nữ nhân này quả là một người khiến người ta tấm tắc.

Thực tế vò rượu này có cái tên cầu kì gì nữa đấy, nhưng Mạnh Di Giai không có quan tâm, nàng chỉ cần biết đây là vò rượu quý từ trấn Tam Đông Quan, thế là đã đủ thích thú. Đào sâu chừng gang rưỡi tay mới thấy nắp vải lụa đỏ bị miệng vò men. Mạnh Di Giai mắt sáng lòe lòe, ngồi xổm xuống gạt lá cây phụ Quân Dao.

Đào lên được vò rượu, quả chỉ tốn nửa nén hương, thậm chí Quân Dao kĩ thuật làm vườn quá tốt, lưỡi cuốc chẳng hư hao vò rượu, tay áo chẳng dính tí bùn đất nào, thoạt nhìn rất nhàn hạ. Mạnh Di Giai thấy nàng thuần thục như vậy, thắc mắc: "Bình thường ngươi hay chôn rượu sao? Thoạt nhìn rất có kinh nghiệm."

"...Thực ra, bình thường ta hay trồng hoa cỏ, nên quen tay quen chân."

"À... Ngươi với ngoại công ta giống nhau đấy, thích trồng hoa hoa cỏ cỏ, còn ta, ha ha, đưa những thứ đó cho ta, chẳng khác ngưu tước mẫu đơn hoa." Mạnh Di Giai thẳng thắn.

Quân Dao cất cái cuốc qua một bên, nhấc vò rượu khỏi lòng đất ngủ yên, quanh vò dính bùn đất và chút ít trầm tích. Nàng nghe Mạnh Di Giai nói liền bảo: "Không hề gì, mỗi người một vẻ đẹp riêng. Di Giai thực tế là quân quý cưỡi ngựa hào khí xuất chúng nhất ta từng thấy. Chính vì tư thái đấy, cả đời ta sẽ không thể quên."

Mạnh Di Giai được khen thì hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn hỏi: "Không phải ngươi từng nói vương công quý tộc đều lui tới mã trường gì đấy sao. Có vài đường muội, đường đệ ta nói, quân quý kinh thành cũng biết cưỡi ngựa kia mà."

Quân Dao lắc đầu: "Bọn họ chỉ học được cái tư thế đẹp mắt, hư trương tỏ vẻ, nào có như Di Giai, là đích thị bậc anh hùng."

Mạnh Di Giai cười tươi như đóa hoa bung nở: "Uầy, ngươi đừng nghiêm túc nói như vậy, ngươi làm ta ngại đấy. Ta đã từng gặp những người giỏi hơn ta nhiều, một chiêu đã hạ sáu bảy hung quân Giao, ta chẳng là gì trước họ cả."

"Thế nhưng cả đời ta chỉ thấy được một nữ anh hùng là Di Giai." Quân Dao sâu sắc nói.

Mạnh Di Giai ngẩn người.

*******

Chúc toàn thể độc giả xinh đẹp của gia một ngày 8/3 vui vẻ, hạnh phúc và tràn ngập thành công trong cuộc sống nhoaaaa. Iu lắm ớ~~

Mọi người nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nha, tình hình dịch bệnh phức tạp quá. *sợ hãi các thứ*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net