phiên ngoại 4: Dao vương nạp thiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành hôn non nửa năm, phu phụ Mạnh Di Giai cảm thấy mọi thứ đều không tệ. Các nàng mỗi đêm nằm trên giường đều nói toàn chuyện nhà, rảnh rỗi tản bộ lại cùng nhau phơi nắng đọc sách. Nếu không phải còn bận lòng chuyện hài tử, phỏng chừng các nàng đều đã là lão thê thê.

Mùa xuân năm ấy hoa đào tươi đẹp mởn màng, Mạnh Di Giai gả đi. Nàng không nghĩ nàng phí hoài tuổi xuân nơi chiến địa còn có thể gả đi được, còn là gả cho một hảo phu lang, đời này không còn gì tiếc nuối. À không, còn phải sinh vài đứa nhỏ và uống cho kì hết mấy lò rượu ở Hợp phố.

Đương trong men rượu và men tình ngây ngất, mùi hoa xuân thơm ngát ngập tràn dẫu rằng đã sắp cúi hạ tàn lê, Mạnh Di Giai hưởng lạc chưa dứt thì đã bị tổ mẫu nhà mình gọi đến giáo huấn. Nói rằng nàng đã thành hôn nửa năm, cớ gì không làm tròn bổn phận một vương phi.

Mạnh Di Giai lúc đấy còn tiếc nuối vì chưa hỏi được rõ ngón nghề đại thẩm làm bánh chẻo ở phố Lưu Hâm, nàng buồn bực gãi tóc: "Từ lúc gả đi tới nay, tôn nữ chưa từng làm gì khiến A Dao hay là Mạnh phủ mất mặt, hơn cả Hoàng thượng cũng khen ngợi ta thường ngày hành hiệp trượng nghĩa, không biết vẫn còn điểm gì chưa vừa ý tổ mẫu chăng?"

Lão thái thái lúc này vận trường bào xanh sẫm, giữa trán buộc một dải lụa đính viên ngọc hồng, làn da rám vẻ đồi mồi, lại sẵn giọng nói: "Hừ, lấy được nhà chồng tốt liền không thèm đem lão thân đặt vào trong mắt? Ta mới ngươi không tốt chính là không tốt. Ngươi bước qua bệ cửa Dao phủ bấy lâu nay có từng làm tròn chức trách thê tử, ngươi có từng đề qua chuyện nạp thiếp cho Dao vương chưa? Sớm biết ngươi sinh ở chiến địa, cái gì quy củ đều dốt đặc cán mai, không ngờ cả chuyện tối thiểu này cũng phất qua được, lão thân thật không biết dính phải nghiệp chướng gì như ngươi đây?"

Mạnh Di Giai à một tiếng: "Uầy, ra là chuyện này. Tổ mẫu trách lầm ta rồi, chuyện nạp thiếp có phải ta chưa từng nói qua với A Dao đâu, cách đây chừng mấy ngày cũng có nói đó chứ, ta còn định nạp khuê nữ quan viên bát phẩm kia, nàng ta diện mạo mỹ miều lại thêm khuôn miệng ngọt ngào, uầy, vừa nhìn liền ngứa ngáy rồi. Kết quả vừa nói xong, A Dao liền gạt đi ngay."

Mạnh Di Giai chẳng muốn nói về chuyện phía sau, bởi vì sau đó Quân Dao còn bạch nhật tuyên dâm, cả hai người các nàng lăn giường mất hai canh giờ buổi trưa, trễ cả ngọ thiện và chuyện hẹn nhau ra Bắc Bình hồ ngắm hoa sen, chuyện đó đành dời lại vào đầu tháng sau. Nghĩ thêm một chút, Mạnh Di Giai lại càng cảm thán, nếu không phải nàng trời phú thể lực tốt, thì ai hầu hạ nổi A Dao nhà mình. Nom đối phương nho nhã nhu nhược là thế chứ đụng đến chuyện sắc dục lại càng nhiệt tình như lửa. Đừng nói mấy tiểu quân quý liễu yếu đào tơ khác bị đánh lừa, cả nàng cũng bị đánh lừa, cứ tưởng lên giường sẽ được làm tướng quân xông pha ai ngờ chỉ làm một binh nhì bị đè đầu cưỡi cổ.

Quả là văn nhã bại hoại.

Vừa nghĩ xong tới đây, lại nghe lão thái thái tức giận quở trách: "Trời ạ, thứ ngu xuẩn này, có phải ngươi muốn lão thân tức chết hay không? Ngươi có biết đạo lý nước phù sa không lưu ruộng ngoài không, Nhu muội muội của ngươi hằng đêm đều khóc ướt gối, đều là tại thứ đường tỷ không ra gì phá hoại lương duyên nhà ngươi. Nay cả chuyện nạp thiếp ngươi cũng phất qua nàng?"

Mạnh Di Giai chau mày, đương thời vươn tay đón tách trà từ phía nha hoàn dâng lên, giọng bình tĩnh: "Ý tổ mẫu là để ta nạp Mạnh Nhu?"

Lão thái thái gật đầu.

Mạnh Di Giai chẳng nói gì, thản nhiên nhấp ngụm trà, hồi lâu ước chừng lại quay sang hỏi nha hoàn đứng hầu ở cạnh hương kỉ, hỏi rằng: "Trong trà có bỏ thêm mật ong?"

Nha hoàn kia hơi ngước mặt, là một diện mạo thanh tú yêu kiều, dù rằng non nớt nhưng cũng mang theo phong vị thanh thuần riêng biệt. Đặt biệt thuận mắt. Nàng ta nhoẻn miệng cười: "Hồi vương phi, đúng vậy ạ."

"Uầy, chân tay khéo léo thế, vậy thì ngươi theo ta về Dao phủ đi, ta nạp ngươi làm quý thiếp." Mạnh Di Giai gạt nắp chung trà, lời thản nhiên.

Nha hoàn kia tròn mắt há hốc mồm.

Bên kia lão thái thái giật giật khéo môi, quát lạnh: "Ngươi là đang nháo cái dạng gì, đồ nghiệp chướng!!"

Mạnh Di Giai ngoáy lỗ tai mình: "Tổ mẫu, người chửi mãi một câu không thấy sẽ rất nhàm à? Huống hồ, ta cũng nói thẳng nhé, nạp thiếp ư? Ta tình nguyện nạp một nô tỳ cho phu lang ta chứ sẽ không thể là Mạnh Nhu. Cái ta nói không phải là thành kiến mà là vấn đề nhân phẩm. Con người ta trước giờ tư tưởng rất thoáng, dăm ba bàn mạt chược cũng chẳng cxá gì, nhưng ta cũng không thể đem về một cục phân chó mà ép phu lang ta nuốt vào, như thế cả ta cũng không nuốt nổi."

"Ngươi... Ngươi!?" Lão thái thái 'ngươi' nửa ngày trời, giận đến đỉnh đầu đều bốc khói. Lúc này từ trong hậu thất, Mạnh Nhu vén làn váy xông ra, nước mắt dầm dề không nói hai lời đã quỳ xuống trước mặt Mạnh Di Giai, sướt mướt nấc lên: "Đường tỷ, muội là trong lòng ngưỡng mộ Dao vương đã lâu, tâm ý rất nặng, muội không hề cầu cạnh gì nhiều, chỉ cần mỗi ngày có thể ở gần nàng thêm một chút, ngắm nàng nhiều một chút thì đã mãn nguyện lắm rồi! Muội cầu xin tỷ thành toàn cho muội, dẫu cho muội phải làm nô tỳ rửa chân muội cũng ngàn vạn cam lòng! Muội cầu xin tỷ mà!"

Mạnh Di Giai thản nhiên nhìn.

Lão thái thái giận dữ: "Nhu nhi, ngươi đứng lên! Ai cần ngươi như vậy hả?! Nàng là con người độc ác súc sinh, làm sao sẽ thành toàn cho ngươi, hơn cả, ngươi đường đường là tiểu thư khuê các phủ Mạnh hầu, dẫu có gả làm thiếp cũng phải là sườn phi, há có thể làm một nô tỳ! Ngươi đứng dậy!"

"Không, tổ mẫu, kiếp này của Nhu nhi diễm phúc nhất là được tổ mẫu thương yêu, bất quá, nếu phải gả cho người ta không thích thì còn sống làm gì, nếu đường tỷ thật sự không chấp nhận tâm nguyện nhỏ nhoi này của ta, ta cũng chỉ đành chết cho xong..." Mạnh Nhu vẫn khóc.

Mạnh Di Giai cảm thấy chuyện càng lúc càng nhàm chán, nàng đứng dậy, vẫy nha hoàn kia đến. Bình thản: "Tổ mẫu, ý chỉ dạy nạp thiếp khai chi tán điệp của người, ta xin nhận. Ta sẽ về hảo hảo chuyển lời cho A Dao, nha hoàn này ta hợp mắt, ta sẽ đem đi. Nhưng còn chuyện của Mạnh Nhu, thứ lỗi cho ta sẽ không tiếp. Chỉ cần một ngày ta còn sống, những loại nhân phẩm thế này sẽ không được bước qua bệ cửa của A Dao. Cứ nhớ kĩ lấy lời này."

Nói đoạn Mạnh Di Giai đi luôn một nước. Nha hoàn áo xanh ngây ngẩn một hồi, không biết tiến lùi làm sao. Ra đến cửa, Mạnh Di Giai lại ngừng lại, bóng lưng dưới ánh nắng cuối hè chói sáng như đuốc lửa, nàng bảo rằng: "Sao còn không đi, đi mau ta còn kịp mua bánh bao phố Lưu Hâm cho A Dao nữa."

Nha hoàn áo xanh bấy giờ mới tin lời của Mạnh Di Giai không hề nói đùa, cắn răng nhấc váy đi theo nàng. Chuyện nạp thiếp cứ vậy quyết định.

Mạnh Di Giai không có thói quen ngồi xe ngựa, quá ngột ngạt. Quân Dao bèn cho nàng con Vô Ảnh để cưỡi dạo phố luôn, lúc ra cửa, nha hoàn kia thấy cob ngựa mà cứ tần ngần mãi, Mạnh Di Giai vén áo lại vươn tay tóm lấy vòng eo đối phương phi thân lên ngựa.

"A!" Nha hoàn chỉ kịp hô một tiếng thì đã tứ bình bát ổn ngồi trên yên ngựa, phía sau dán lấy thân thể nóng rực thơm mềm. Mạnh Di Giai kề sát bên tai nói hơi ấm: "Có sợ lắm không?"

Mặt nha hoàn ửng đỏ lên, lắc đầu nguầy nguậy. Mạnh Di Giai cười, nắm dây cương thúc ngựa đi nhưng cũng rất tri kỉ, nàng chỉ đi nước nhỏ để không làm nha hoàn kia hoảng sợ. Nàng hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Nô, nô tỳ gọi là Tiểu Vi."

"Hảo, Tiểu Vi, vết bầm trên tay ngươi từ đâu mà có?"

Tiểu Vi sững sờ, hơi sợ hãi giấu đi hai bên tay mình đầy xanh tím, rụt rè: "Là nô tỳ tay chân vụng về, làm việc không tốt nên bị phạt ạ."

"Mạnh Nhu phạt ngươi?" Mạnh Di Giai nghe như thuận miệng hỏi.

Tiểu Vi lúng túng không nói nữa.

"Đã như vậy, từ giờ ngươi cứ theo ta, chắc chắn để ngươi ăn no mặc ấm, càng lúc càng thêm kiều nộn, ta sủng ngươi."

Tiểu Vi mặt đỏ bừng bừng, song cũng có điểm chờ mong.

Kết quả, Quân Dao sau khi biết chuyện đã âm trầm tức giận ở lại tẩm thất của vương phi hơn nửa ngày trời. Trọng yếu hai cãi nhau chuyện gì và làm gì không ai biết. Chỉ biết sau đó Dao vương phi mọc thêm một cái đuôi nhỏ, suốt ngày lẽo đẽo theo nàng để nàng chăm sóc. Đến nỗi Huệ phi phải than vãn với Thái hậu về con dâu nhà mình: "Chẳng biết nàng nạp thiếp cho Dao nhi hay là cho bản thân nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net