phiên ngoại 5: tẩu tử không vừa mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân sinh của Mạnh Di Giai thật lắm điều nực cười và trêu đùa, Mạnh Di Giai lắm lúc cảm thấy bản thân mình ắt hẳn phải dính nghiệp phong lưu mà lão phụ thân mình để lại. Phải, bất quá chắc là trong nghiệp phong lưu đấy, nàng cũng góp một dấu chân.

Biết làm sao được, sống lâu trong doanh với đám đại hán râu quai nón lấy ca kỹ làm niềm vui và nhục xác phong lưu làm điều khây khỏa, phần nào làm cho tư tưởng sống Mạnh Di Giai khá là thoáng đãng. Bất quá, có cái lợi cũng sẽ có cái hại. Trong quyển kinh thư Quân Dao hay đọc buổi chiều hè tản mạn dưới gốc lựu đỏ hun, trang thư vàng nhòe lật vội gió hương lê dưới tiểu đình, Mạnh Di Giai đọc được một dòng: "Phàm là chuyện ở đời, đều tồn tại hai mặt song song."

Lúc đấy Mạnh Di Giai lấy làm thích thú vì trong mớ chữ lằng nhằng kia nàng được đọc được một câu hoàn chỉnh, chí ít thú thê tử văn sĩ cũng không thể mù chữ toàn diện được, vạn nhất ra ngoài lại làm mất mặt thê tử. Mạnh Di Giai vẫn luôn rất nỗ lực bản thân trong khoản này. Về sau Quân Dao giải thích nghĩa câu này cho Mạnh Di Giai hiểu, tức là trên đời không phải điều gì cũng thập toàn thập mỹ, tỷ như cái bánh nướng ăn ngon chưa chắc nướng đã chín toàn phần và không cháy xém, và cũng tỷ như con ngựa tốt Hắc Phong, nó là con ngựa chiến tốt nhưng vẫn có hai yếu điểm, một là quá ngang tàng và hai là có một người chủ tồi. Mạnh Di Giai đã luôn nghĩ như thế.

Theo một lẽ thường về chuyện lý thuyết suông và thực tiễn. Mạnh Di Giai cảm thấy câu nói đó nên áp dụng cho mình bấy giờ. Nàng cứ nghĩ hậu thành hôn, cuộc sống phải là tuyệt mỹ, nhưng trong cái tuyệt mỹ kia vẫn có cái không ổn. Và quả là rất không ổn, bởi vì Khuynh Ly quận chúa cư nhiên biến thành tẩu tử của Mạnh Di Giai. Huynh trưởng không cốt khí của Mạnh Di Giai ngang nhiên thú vị quận chúa kia về nhà. Vẻ mặt Mạnh Di Giai khi ấy khá là vi diệu, bỏ quên cả đĩa điểm tâm còn đương nóng.

Thấy Mạnh Di Giai cứ lủi thủi ngoài gốc mai với ổ dế, tay áo hồng dính tèm lem cỏ cây, Quân Dao thở dài vén vạt trường bào bạch sam ngồi xuống bên cạnh. Giọng dịu dàng: "Ngươi nghĩ nhiều thế làm gì, không phải bây giờ ngươi đã gả cho ta, cũng không phải sớm chiều chung mái nhà với nàng ta. Hà cớ buồn bực?"

Mạnh Di Giai cầm thanh que nhỏ hắt hủi con dế chiến của mình, thở dài: "Uầy, ta là lo cái khác kìa. Vạn nhất nàng ta mách lẻo chuyện ta từng trêu chọc nàng ta cho lão già ta biết, cửa nhà chúng ta sẽ bị cây côn tám khúc kia quất đổ đó."

Quân Dao ngẫm nghĩ, Mạnh Di Giai ngước đôi mắt nhìn nàng, ánh lên vẻ chờ mong. Đắn đo mãi, Quân Dao thử đề nghị: "Vậy bây giờ chúng ta trốn có kịp không?"

Mạnh Di Giai buồn bực, vứt thanh que lẫn con dế đi, nàng nói: "Nương tử, không phải đầu óc ngươi thông minh sao, giúp ta nghĩ cách đi. Ách, ta lúc đó cũng chỉ muốn làm việc tốt, chứ ta nào có ý muốn lăng nhăng?"

Đúng vậy, Mạnh Di Giai không hề có ý muốn trêu chọc con gái nhà lành, nàng tự biết giới hạn của tổ chế Mạnh gia, làm võ tướng trêu đùa ca hát với vài cô ca cơ ca kỹ và tầm xuân thì có thể, chứ còn hại đời cô nương nhà lành, xác định tàn phế dưới gia pháp. Đó cũng chính là lý do, Mạnh Khải, huynh trưởng của Mạnh Di Giai luôn lén đọc xuân cung đồ nhưng chẳng dám mơ ước cao siêu, và khi đâm vào thực tiễn thì sẵn lòng cấp muội muội mình một đòn đau điếng.

Mạnh Di Giai không nói ra, nhưng nàng khó chịu đấy.

Quân Dao lắc đầu, vén tay áo nghĩ ngợi hồi lâu. Cả cái điệu nghĩ ngợi cũng duyên dáng quá đỗi, Mạnh Di Giai vui vẻ ngồi ngắm nương tử nhà mình. Kết quả nương tử lại phán một câu rét lạnh tâm can: "A Giai, nếu nàng không nạp thiếp, có lẽ ta còn dư tinh lực giúp nàng chuyện này, nhưng ai bảo ngươi nạp thiếp, ta bây giờ chỉ còn nghĩ việc hoa cỏ, không còn đủ tỉnh táo giúp nàng nữa rồi. Nàng nói ta phải làm sao đây?"

Mạnh Di Giai há hốc mồm, không kiềm được bật thốt: "Nương tử... ngươi cũng không cần thù dai tới vậy đi, văn nhân luôn có lòng bác ái a nương tử!"

Quân Dao phủi tay áo đứng dậy, cười lạnh lùng: "Nhưng ta thì không."

Đây trắng trợn là trả thù chuyện Mạnh Di Giai tự tiện nạp thiếp, và cũng tự tiện hưởng dụng luôn cô tiểu thiếp xinh đẹp kia. Thực tế ra mà nói, 'hưởng dụng' thì hơi quá, Quân Dao công sự quá nhiều và thời gian luôn hạn hẹp, Mạnh Di Giai chỉ định nuôi vài bông hoa yêu kiều, rảnh rỗi lại sủng lại trêu đùa, thế thì vui vẻ biết nhường nào. Ai ngờ nương tử nhà mình lại yêu vị chua như vậy? Ăn giấm chua với ai đều không nói, cư nhiên với tiểu mình nhà mình giấm chua?

Ngày thành hôn, làm thân muội Mạnh Di Giai cũng không thể vắng mặt, cũng không thể kề dao vào cổ Khuynh Ly tân nương tử, đe dọa đối phương không nên đem chuyện kia tiết lộ. Ầy, đằng nào cũng sắp là miếng mỡ kề miệng mèo của huynh trưởng, Mạnh Di Giai dẫu có tùy hướng cũng không thể tùy hứng lên trên đầu tẩu tử. Đành nhận mệnh, phó thác vào ý trời.

Và ý trời nó đến nhanh khôn kể, mới ngày trước thành hôn, ngày sau huynh trưởng đã vác đồ đao tới tận cửa Dao vương, lấy lý do mời vương phu xem đao mà ngang nhiên xách đao kề cổ Mạnh Di Giai, Mạnh Di Giai thản nhiên nhìn lưỡi dao sáng bóng phản chiếu gương mặt mình nhai dính bột điểm tâm chưa lau sạch, hơi lạnh phả qua cổ. Nàng khen: "Đao tốt đấy."

"Cứa cổ ngươi nữa thì càng tốt." Mạnh Khải lạnh lùng, ra vẻ lục thân không nhận.

Mạnh Di Giai hơi chau mày: "Còn chưa phải tháng cô hồn đâu, ngươi đã bị ai nhập vậy chứ?"

Mạnh Khải đen mặt, gân xanh nổi mấy đường trên trán, hắn quát: "Nói, ngươi đã làm gì nương tử nhà ta? Có phải ngươi nhúng chàm rồi hay không, hay cho ngươi, cả đầu của huynh trưởng đây ngươi cũng bái cho một cái nón xanh!"

Mạnh Di Giai chau mày càng sâu, ánh mắt lảng tránh: "Nói hưu nói vượn gì đấy?!"

Vừa hay tà áo phấn hồng của thiếp thất Tiểu Vi qua khung cửa thoáng hiện, nàng ta vén váy vào trong trên tay bưng theo mâm điểm tâm phù dung tinh xảo, thấy cảnh trong chính sảnh suýt chút thét chói tai: "Mạnh thiếu gia!! Ngươi đang làm gì vương phi nhà ta vậy?! Ôi trời, vương phi, ngài có làm sao không?"

Nói đoạn, Tiểu Vi quăng luôn mâm điểm tâm, tiến vội đến. Mạnh Di Giai tiếc rẻ mớ điểm tâm vỡ tan nát kia, buồn bực nói: "Đừng lo, huynh trưởng chỉ là đang thử đao thôi. Thấy không, cây đao này tốt đến nỗi cạo lông tơ ta cũng không hề gì?"

Mạnh Khải rét lạnh nhìn Mạnh Di Giai, thu lại thanh đao với lưỡi đao quả thật có một mớ lông tơ trên cổ Mạnh Di Giai.

Tiểu Vi nhào tới ôm một bên cánh tay của Mạnh Di Giai, trong đôi mắt dầm dề thủy quang, nói như làm nũng: "Vương phi cứ làm thiếp thân sợ!"

Mạnh Di Giai vươn tay vỗ đầu Tiểu Vi, hài lòng vì hôm nay cô nàng đeo ít phục sức nên sờ đầu không bị cộm tay như trước nữa. Nhu giọng khuyên bảo: "Huynh trưởng của ta cứ thích những trò khỉ như vậy, ngươi tập dần sẽ quen. Xuống làm cho ta mâm điểm tâm khác đi, thật là, ngươi làm đổ như vậy quả là phí."

Tiểu Vi hào hứng vâng lời ngay. Cô nàng này luôn thích nấu nướng, Mạnh Di Giai lại thích ăn, hai người hình thành một tổ hợp quá tốt đấy chứ. Mạnh Di Giai nghĩ như thế.

Vẻ mặt Mạnh Khải trào trào phúng phúng: "Thôi xong, thấy điệu này phỏng chừng thê chủ nhà ngươi cũng được ngươi cấp một cái nón xanh rồi."

"Bớt lảm nhảm." Mạnh Di Giai trắng mắt. Lại buồn bực: "Ta nói, ngươi vừa thú thê, theo lý nên giờ này nằm rúc ở nhà ôm tức phụ nhi, chạy tới chỗ ta nháo cái dạng gì, hại Tiểu Vi nhà ta mất cả một mâm điểm tâm vất vả, ta còn chưa ăn sáng đấy!"

Mạnh Khải cơ hồ cắn răng nghiến lợi: "Ta hỏi ngươi, ngươi cùng Khuynh Ly nhà ta là có nhúng một chân phải không?"

Mạnh Di Giai né tránh, vẻ ấp úng: "Ngươi nói vậy là ý gì kia chứ?"

"Mắc mớ gì từ lúc ta quen biết nàng, nàng chỉ nhắc tới mỗi mình ngươi, đêm động phòng còn lôi kéo ta kể về chuyện của ngươi. Đầu ta sắp bị ngươi vẽ cho xanh rực rồi!"

Mạnh Di Giai đen mặt: "Đấy là ngươi không biết làm thê tử ngươi thỏa mãn, thê tử ngươi bèn ngắm tới kẻ khác, chứ liên quan gì tới ta? Ngươi nghĩ thử xem, đứng núi này trong núi nọ thì phải xuất phát từ nhân tố bên trong và nên ngoài. Bên trong tức là ngươi không đủ hấp dẫn, bên ngoài tức là ngươi cũng không đủ hấp dẫn, thê tử ngươi không tin cậy ngươi nên mới như thế. Ta nói có đúng không?"

Mạnh Khải sững sờ, ngơ ngác hồi lâu thì lẩm bẩm: "Ngươi không phải muội muội ta, ngươi là kẻ giả mạo, muội muội ta chẳng bao giờ thích nói dong dài và lảm nhảm như thế cả."

Nói xong câu này, Mạnh Khải cũng đi về luôn. Về phần sau này hắn và thê tử mình hòa hợp được hay không còn là một câu chuyện khác. Còn về phần Mạnh Di Giai vẫn rất hào hứng chờ Tiểu Vi đem điểm tâm mới đến, đói chết nàng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net