Chương 5: Ác nữ đề nghị hủy bỏ hôn ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi ghét cậu!

Cô bạn ngồi cạnh Cecily - Anita Helde lên tiếng phàn nàn trong khi đi dọc hành lang.

- Cậu cứ để cái người chị sinh đôi học lớp kế đè đầu cưỡi cổ ấy!? Và tôi cứ phải chứng kiến cái cảnh khó coi như vậy! Thật khó chịu!

Khó ở dữ...

Mà cô ấy bực bội khi thấy Cecily bị bắt nạt cũng là một kiểu lo lắng đúng không? Cô bạn này chắc thuộc kiểu 'khẩu xà tâm phật' trong truyền thuyết rồi. Sau khi tan học, tôi định theo cô ấy về kí túc xá để tìm hiểu về mấy loại mỹ phẩm thời bây giờ.

- Cecily, thì ra là cô ở đây!

Và bỗng nhiên, từ xa có một cậu nam sinh gọi tên tôi. Ruy băng màu xanh dương... hình như không cùng lớp. Cậu ta nhỏ hơn Cecily không nhỉ? Mái tóc nâu ngắn và đôi mắt xanh của cậu ta trông cứ tẻ nhạt, chắc bởi vì do cái đầu bã đậu của cậu ta.

- Nghe nói bài kiểm tra hôm nay cô làm rất tốt, và để vinh danh điều đó tôi sẽ cho phép cô làm bài tập về nhà giúp tôi!

- ...cậu giỡn mặt hả?

Tôi theo phản xạ mà thốt lên, mấy đứa qua đường cũng bật cười khúc khích. Đến Anita cũng phì cười, còn cậu ta thì trố mắt nhìn tôi.

- Chứ sao nữa? Rõ ràng tôi là hôn phu của cô!

- Ờm...từ khi nào mà làm bài tập về nhà giúp hôn phu lại trở thành nghĩa vụ của hôn thê vậy?

800 năm trước, đàn ông mà ban ngày ban mặt ép phụ nữ làm việc thì sẽ bị coi là 'rác rưởi' luôn đó. Mà bây giờ trông cậu ta lại trơ tráo yêu cầu tôi trước thanh niên bạch nhật. Tôi thấy hơi bối rối trước xu hướng thời giờ rồi đấy...

Nhưng Anita đứng cạnh lại vỗ nhẹ lưng tôi và khen ngợi:

- Hỏi hay lắm!

Vậy thì chắc điều này cũng không phải là xu hướng bây giờ rồi. Tôi nên tiếp tục nhỉ?

- Tôi sẽ suy nghĩ nếu cậu chịu cúi đầu cầu xin, "Xin hãy giúp tôi, cái đầu ngu ngốc này làm bài tập" chứ tôi làm gì có nghĩa vụ phải giúp cậu? Tôi không biết tương lai cậu sẽ trở thành người tuyệt vời đến đâu, nhưng bây giờ cậu đến trường là để học hành. Và bố mẹ cậu cũng đặt bao kì vọng lên cậu, bỏ ra một số tiền để cho cậu đi học nữa, nên cậu tốt nhất nên sửa cái thói lười biếng đó càng sớm càng tốt đi.

Tôi thấy mình đã khuyên cậu ta nhẹ nhàng lắm rồi.

Vậy mà, cái cậu mà tôi vẫn chưa biết tên bắt đầu run rẩy.

Nếu là hôn phu của Cecily thì mình cũng cần phải biết tên cậu ta.

- Sao cô dám nói những lời nhứ vậy với hôn phu của mình chứ! Cô có biết, tôi đã luôn phải chịu đựng cái bản mặt u ám của cô không hả?

- Được rồi, vậy thì chúng ta cứ hủy hôn luôn là xong.

Tôi cười và nhẹ nhàng buông ra một lời đề nghị, đôi mắt của cậu ta lại mở rộng hơn. Mấy đứa đang hóng xung quanh cũng tỏ vẻ đồng tình. Dù sao thì, tên này hoàn toàn không xứng với Cecily.

- Tôi không nói suông đâu. Hủy bỏ hôn ước này đi. Chúng ta sẽ chấm dứt kể từ giờ, cậu không xứng với Cecily Travasta. Vì hôn nhân thì phải hạnh phúc đúng chứ? Tôi không dám tưởng tượng tương lai có một người chồng như cậu sẽ diễn ra như nào nữa. Vậy, chào nhé!

Tôi định quay đi luôn, nhưng không ngờ chính Anita lại bảo tôi đợi.

- Quý tộc đơn phương hủy hôn mà chưa được sự chấp thuận từ gia đình thì không tốt đâu... Nhưng riêng cá nhân tôi thì dành lời khen cho cậu đấy. Làm tốt lắm!

- À ra vậy... Mà cậu có biết tôi với cậu ta, ai có địa vị cao hơn không?

- Nếu xét về lịch sử hình thành thì tôi nghĩ gia tộc Travasta có địa vị cao hơn. Gia tộc bá tước của cậu ta cũng chỉ là quý tộc mới nổi gần đây.

Hiểu rồi, cuộc đính hôn này giống như là một cuộc trao đổi. Một bên có tiền, một bên có quyền. Vậy nghĩa là, gia tộc Travasta mặc dù có lịch sử lâu đời nhưng lại không thật sự quá giàu có...

Đành vậy, cũng không còn cách nào khác.

- Xin lỗi, tôi không muốn hủy hôn nữa. Tôi sẽ cố gắng tìm ai đó tốt hơn cậu trong năm nay. Dù sao thì tôi với cậu cũng đâu thể kết hôn trong lúc đi học được, nên cho đến lúc đó thì tôi sẽ cố gắng chịu đựng cậu. Vậy tạm biệt nhé.

Là quý tộc mới thì cũng chả có gì xấu, thứ xấu là cậu ta. Tôi thì chưa thể nghe ý kiến gì từ Cecily, nhưng mà trăm phần trăm rằng có nhiều người tốt hơn cậu ta ở ngoài kia. Suy cho cùng, đây vẫn là học viện dành cho con cháu quý tộc, chắc chắn sẽ có người vừa có quyền vừa có 3 tế: kinh tế, tinh tế, tử tế.

Khi tôi một lần nữa định rời đi thì, tầm nhìn của tôi lại bắt trúng khuôn mặt đẹp trai của ai kia. Eivind Dahl, gã đẹp trai với mái tóc làm tôi liên tưởng đến lông mèo. Cậu ta đang vẫy tay với tôi nên có lẽ tôi nên lịch sự mà tiếp chuyện.

- Đúng lúc quá. Này, anh có đề xuất ai mà hoàn toàn hợp với tôi không?

- Cô nghĩ sao về tôi? Tôi vẫn độc thân đây, và tương lai tôi cũng hứa hẹn hơn tên nhóc nhà giàu kia nhiều. À mà tôi cũng khá thích cô nữa.

- Huh, cũng không tệ. Tôi sẽ thêm cậu vào danh sách ứng cử viên.

Nói thật thì tôi cũng không thích kiểu ranh mãnh và đào hoa như cậu ta lắm. Kiểu người nghiêm túc một chút, chân thành và trung thực sẽ hợp với Cecily hơn. Đã sống được tận 800 năm rồi nên tôi khá tự tin với mắt nhìn người của mình.

Sau đó tôi cười nhẹ và vòng tay ôm lấy Anita, tôi ước gì cô ấy là con trai. Bây giờ cô ấy trông rất đáng yêu khi ngại ngùng khoanh tay.

- Này, tôi khoác tay cậu được không?

- C-cậu muốn làm gì thì làm.

Tôi sắp sửa đi khỏi dãy hành lang đó thì tôi nghe vị hôn phu tạm thời của mình hét lên cái gì đó như:

- Đồ chết tiệt, bố tôi sẽ nghe chuyện này!

À mà rốt cuộc tên cậu ta là gì nhỉ?

Thôi kệ, không cần biết tên cậu ta thì kế hoạch của tôi vẫn diễn ra bình thường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net