Chương 6: Ác nữ cũng có thể kết bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anita Helge là một cô tiểu thư xinh đẹp.

Ngay khi tôi đến phòng kí túc của cô ấy, chúng tôi được một người hầu cúi chào "Chào mừng tiểu thư đã trở về", sau đó Anita ra lệnh cho cô hầu này mau chuẩn bị trà.

Sau khi người hầu gái đó rời đi, tôi cười ngượng bảo:

- Không cần phải chu đáo vậy đâu.

- Cậu dù sao cũng là một quý tộc, chức vị cũng cao hơn tôi một bậc, tôi thuộc gia tộc bá tước.

- Mà mấy quý tộc khác cũng hiếm ai có người hầu riêng ở kí túc xá đúng không?

Tôi quan sát trên đường trở về kí túc và cả ở trên học viện nữa, không nhiều người có người hầu bên cạnh. Kể cả Cecily con gái gia tộc hầu tước Travasta hình như cũng không có người hầu. Nếu cô ấy có người hầu riêng mà vẫn trông như thế này thì đúng là hết nói.

Anita đáp lại tôi với tiếng thở dài rồi cởi áo khoác của mình ra.

- Kể cả gia tộc lớn như Travasta, các quý tộc bây giờ đang phải vật lộn để kiếm từng đồng kể từ khi nạn đói hình thành vài năm trước.

- Vậy thì chắc nhà Anita rất giàu có đúng không?

- Không, họ chỉ đang bảo vệ tôi thái quá thôi… Bởi vì, họ phản đối tôi theo học ở đây.

Anita vừa nói vừa tìm nhặt những chai lọ rồi đặt chúng gọn gàng lên bàn trang điểm của mình. Có tất thảy 3 cái. Ngoài ra, còn có 4 hộp nhỏ và một số cây cọ.

Và cô ấy đưa cho tôi tất.

- Cho cậu hết đấy.

- Tôi rất biết ơn nhưng mà tôi không nghĩ mình có thể nhận chúng đâu...

Tôi chỉ muốn biết bây giờ những thương hiệu và loại mỹ phẩm nào đang thịnh hành trong giới trẻ. Tôi nghĩ nếu mình biết được nguyên liệu của từng loại thì tôi có thể tìm sản phẩm khác thay thế. Có sẵn kiến thức rồi thì sau này có tiền mua sắm cũng không cần phải phân vân nữa.

Nếu là đồ đã được sử dụng thì tôi cũng không ngại đâu. Nhưng, mấy thứ mà cô ấy đưa tôi dường như còn chưa được đụng đến. 800 năm trước, có câu 'Đồ miễn phí là đồ đắt nhất'.

Tôi cố gắng lựa lời để không làm phật lòng cô ấy… Nhưng Anita lại cắn môi và nhếch miệng cười.

- Lộ tẩy rồi, cậu biết tôi đang cố mua chuộc cậu để lấy lòng Eivind Dalh à?

- Huh, cậu làm thế thật à?

Nói đến Eivind Dahl, gã đẹp trai cứ mập mờ tán tỉnh tôi. Anita thích kiểu như vậy sao? Trong khi tôi đang cố nghĩ cách để khuyên cô ấy quay đầu và bảo rằng gu của cô ấy thật tệ thì cô ấy với vẻ tuyệt vọng tiến về phía tôi.

- Xin cậu đấy—! Bảo cậu ta giới thiệu tôi đến Viện Ma thuật Hoàng gia đi! Năm nay là cơ hội cuối cùng của tôi mất rồi.

Nếu là Cecily thì sẽ thông cảm với cô ấy ngay, nhưng với Nora này thì không, tôi chỉ mới gặp cô ấy có vài giờ đồng hồ. Tuy nhiên, trông cô ấy rất khổ sở.

- Tôi sẽ quyết định có giúp đỡ hay không sau khi nghe lí do chính đáng từ cậu. Vậy có thể kể tôi nghe được không?

Anita bảo tôi ngồi xuống ghế. Mặc dù chỉ là phòng ký túc xá nhưng nó cũng khá rộng. Nhìn vào quy mô của tòa nhà thì tôi không nghĩ ai cũng có căn phòng giống như này đâu. Chắc hẳn, gia tộc của cô ấy đã quyên góp cho học viện này rất nhiều tiền.

Anita với khuôn mặt giàn giụa nước mắt bắt đầu kể:

- Tôi-tôi sẽ phải kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp bởi cái hôn ước được lập ra lúc tôi còn nhỏ. Tôi sẽ phải đến gia tộc khác và đảm nhận nghĩa vụ phải sinh ra người kế vị...

Đó luôn là vai trò của các tiểu thư quý tộc trong suốt 800 năm qua.

Vì hầu hết tước vị đều do người con trai thừa kế, nên phụ nữ thường chỉ có thể đứng sau hỗ trợ. Trừ khi ai đó đứng lên lật đổ cái chế độ này thì may ra truyền thống này mới bị bãi bỏ.

- Nhưng tôi muốn trở thành một thuật sĩ! Được làm việc trong Viện Ma thuật Hoàng gia luôn là mơ ước của tôi!

—Tuy nhiên, vẫn luôn có những người phụ nữ ước mơ đi ngược lại với chế độ ấy.

Giống như cái đinh nhô ra liền bị những người công nhân đóng xuống, có những thứ mà nỗ lực cả đời cũng không thể nào đạt được.

- Vì vậy, ngay cả khi mọi người trong gia đình đều phản đối, tôi vẫn chọn theo học ở học viện này, nơi có rất nhiều lớp học về ma thuật thay vì học viện nữ sinh. Tôi đã hứa rằng nếu như không được thì tôi sẽ kết hôn… Nhưng đến giờ tôi vẫn chưa làm được gì cả. Khi tôi nhận ra thì cũng chỉ còn 1 năm nữa...

Nghĩ đến thì Cecily và mấy người khác đều đã là năm cuối rồi.

Dù muốn hay không, họ cũng bắt buộc phải nghĩ đến tương lai sau khi tốt nghiệp học viện. Tôi cũng đã hứa với Cecily về điều này, giúp cô ấy thực hiện được ước mơ của mình. Nhưng đồng thời, tôi lại không thể lờ đi cô gái trước mặt.

- Vậy nên, làm ơn đó—! Hãy bảo Eivind Dahl giới thiệu tôi đi!! Đây là cơ hội cuối cùng của tôi…

- Hai người học cùng lớp suốt, nhưng đến giờ cậu ta chưa từng liên lạc với cô. Như vậy là đủ để trả lời rồi chứ?

Tôi lên tiếng và chuẩn bị sẵn tâm thế trước những gì sẽ diễn ra.

- …!?

Anita không nói nên lời. Tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần nghe cô ấy mắng rồi. Thế là không còn mỹ phẩm… Tuy nhiên, tôi vẫn không hối hận khi nói thẳng cho cô ấy biết.

Bởi vì tôi cũng từng đứng trên đỉnh cao về ma pháp với tư cách là một 'đại ma pháp sư vĩ đại'. Hồi đó, cũng có thứ tương tự được gọi là Hiệp hội Ma pháp, tôi nghĩ Viện Ma thuật Hoàng gia cũng có mục tiêu tương tự trong việc nắm giữ và quản lý các loại ma thuật.

Đó là lý do tại sao tôi cần phải nói với cô ấy—

- Cho dù cậu thành công được cậu ta giới thiệu và trúng tuyển đi nữa, thì về sau cậu cũng sẽ phải khốn khổ để bắt kịp người khác bởi sự thiếu xót của mình cho mà xem. Cậu sẽ phải mãi mãi hối hận với quyết định của mình.

- Cậu nghĩ cậu là ai chứ?! Do tôi đã cầu xin cậu nên cậu mới mặc sức chế giễu tôi sao?!

Tôi không thể nói gì hơn.

- Cảm ơn cậu vì đã mời tôi đến hôm nay. Tôi rất vui.

Khi tôi sắp rời đi, tôi lại nghe thấy tiếng Anita nức nở phía sau.

- Tại sao... tại sao người lúc nào cũng bị người khác bắt nạt như cậu lại có thể tạo ra thứ ma thuật đẹp đẽ như vậy chứ...trong khi đó tôi đã luôn một mình cố hết sức...

- Hmm, là do cậu chỉ có một mình đó.

Với manh mối vừa tìm được, tôi quay lại và giơ ngón trỏ lên.

- Nhìn này, tôi chỉ làm được điều đó nhờ vào ma lực của Eivind Dahl.

Trên thực tế, cơ thể mà tôi đang điều khiển có chút ma lực nào đâu. Nhưng nhờ có Eivind Dahl, tôi đã hoàn thành bài thực hành một cách xuất sắc. Đây là môi trường học đường, cứ lợi dụng nó mà thực hiện thôi.

- Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu luyện tập ma thuật.

- Hở?

- Một năm có thể không đủ, nhưng thà bắt đầu ngay còn hơn không. Sau cùng, thì thời gian cũng không chờ ai bao giờ.

Hehe, như này mới đúng là tuổi trẻ.

Tôi vừa có thể giúp Anita cải thiện ma thuật của cô ấy. Vừa có thể trải nghiệm cảm giác thanh xuân khi cùng nhau luyện tập cùng bạn bè. Mà nếu khiến Anita mang ơn tôi, nó cũng giúp ích cho tương lai sau này của Cecily nữa.

Có thể mình hơi tồi khi lợi dụng cô ấy như vậy nhưng đây là một mũi tên trúng ba con nhạn!

Tôi còn đang tự mãn với ý tưởng tuyệt vời của mình thì Anita ngập ngừng hỏi lại.

- …Cậu chắc chứ? Cậu không phải là đang xem thường ước mơ của tôi có đúng không?

- Tôi có lí do gì để làm vậy chứ?

-  Bạ-

Đang nói dở từ gì đó thì cô ấy lại đột nhiên ngậm miệng lại. Nhưng ngay sau đó, cô ấy cầm mấy lọ mỹ phẩm rồi ném hết cho tôi.

- …Cho cậu hết!

- Như tôi đã nói rồi đấy, tôi không lấy chúng—

- Đây là hối lộ! Để giữ kín cái vẻ thảm hại ban nãy của tôi.

- Kể cả không có gì thì tôi cũng sẽ không nói cho ai biết đâu.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa từ người hầu gái " Khách về chưa ạ?” Cô ấy bước vào với khay trà trên tay. Anita lập tức ra lệnh.

- Chuẩn bị thêm cả bánh nữa. Tôi sẽ dạy cô ấy cách trang điểm nên sẽ tốn kha khá thời gian…Hứa rồi nhé! Ngày mai tôi với cậu sẽ có một buổi luyện ma thuật! Nhưng bây giờ, cần phải làm gì đó với ngoại hình của cậu mới được.

Nửa câu sau của cô ấy là nói với tôi.

Người hầu của Anita chắc hẳn cũng đã biết rõ cái tính này của cô ấy. Nghe giọng điệu tự mãn của Anita, cô hầu gái ấy chỉ hướng ánh mắt vui vẻ về cô chủ của mình.

- Vâng, dĩ nhiên rồi. Hai cái, 1 cái cho tiểu thư và 1 cái cho vị khách này nhé.

- N-Nhầm rồi.

Anita lên tiếng phũ nhận, trong khi liếc nhìn tôi tai cô ấy đỏ bừng lên.

- Cô ấy là bạn tôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net