chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🖤ÁC QUỶ-EM YÊU KHÔNG?🖤
#Chap10
Nguồn Khuyết Hạo Phong

Thành Nhân đi ra ngoài nơi canh gác, ở đây có 2 người thay phiên nhau kiểm tra khách ra vào của Dragon. Những khách khứa vào đây, nếu không có sự cho phép của các đại ca, hoàn toàn không được mang theo vũ khí vào trong. Hôm nay 1 đàn em của Lãnh Phong và 1 đàn em của Vương Lâm canh trực.

Thấy Nhân đến họ nghiêm nghị cúi đầu chào. Nhân hỏi nhẹ nhàng.
- Hàng của Tài sẹo đâu?

Một tên bê thùng hàng ra đưa cho anh.
- Đây ạ. Hắn nói đòi đem vào trong cho Tam ca đến kiểm tra hàng lỗi. Nhưng tụi em không cho và giữ lại ở đây.

Nhân nhìn chiếc thùng một lượt rồi gật đầu.
- Được rồi. Các cậu làm việc tiếp đi.

Nhân bê vào đặt trên bàn trước mặt mọi người. Thiên Hạo ngồi vắt chân, các ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn nhẵn bóng.
- Tài, mày mở ra tao xem. Nếu hàng thực sự do bên tao giao kém chất lượng, tao chồng tiền gấp đôi.

Tài sẹo nhìn người đi với hắn, hất mặt ra hiệu. Tên kia mở chiếc thùng, hắn lôi lần lượt các loại súng ngắn, súng trường đặt lên bàn. Thiên Hạo với tay lấy một khẩu Glock 17 vừa bỏ ra, động tác lắp súng cực kỳ nhanh, ánh mắt sắc bén, anh lắp gỏn gọn trong 5s rồi quan sát kĩ lưỡng, hai chân mày nhíu lại, khí lạnh toát ra rợn người, nói mỉa.
- Mắt tao kém quá, mày chỉ xem lỗi ở điểm nào nhỉ?

Tài sẹo vẫn để tay trong thùng để lấy hàng ra, số vũ khí này mới toanh, đơn nhiên chưa sử dụng và cũng không hề có đạn hay bị lỗi. Thiên Hạo chờ xem hắn sẽ giải thích thế nào. Nhật Lam tập trung từ nãy giờ vẫn không biết 2 tên kia bước tiếp theo sẽ làm gì.

Tài sẹo ngẩng đầu lên, môi trên nhếch nhẹ, đôi mắt loé lên mối nguy hiểm rình rập. Thành Nhân gằn giọng.
- Rốt cuộc tụi bay có mục đích gì?

Nhân vừa dứt lời, Tài sẹo và đồng bọn liền giơ một khẩu Sarsilmaz K2P cỡ nòng 9 mm từ trong thùng ra, đã được lên nòng đạn, cười nham hiểm. Thì ra chúng đã tính toán kĩ lưỡng để có thể mang vũ khí vào. Tài sẹo hả hê.
- Ngày tàn của mày rồi Thiên Hạo.

Thiên Hạo nghiến răng.
- Chưa biết ai tàn ai nở.

Anh và Thành Nhân nhanh như cắt đã bật mình lộn vòng ra sau chiếc ghế sofa dài, hàng loạt những âm thanh "đùng đùng" vang lên. Tài sẹo gồng người hất úp chiếc bàn gỗ xuống làm bia chắn.

Nhật Lam nhất thời chưa biết nấp vào đâu để tránh luồng đạn kinh người này thì nghe tiếng Hạo gầm lên.
- Nằm xuống!

Cô theo quán tính vội ngồi thụp sát xuống sàn. Tài sẹo nghiến răng nhìn đồng bọn.
- Mẹ kiếp, không dễ giết được thằng chó này đâu. Gọi mấy đứa bên ngoài đồng loạt tấn công đi.

Thành Nhân vừa ngắm bắn về phía chiếc bàn vừa lo lắng.
- Bọn chúng còn có đồng bọn.

Hạo nhổ ngụm nước bọt.
- Tao biết rồi. Kẻ đứng sau mở đường cho chúng giết tao đây mà. Mẹ nó, ý đồ rõ quá mà.

Nhân "hừ" một tiếng khinh rẻ.
- Xem ra thằng chó Lãnh Phong ra tay thật rồi. Uổng công anh Lâm nâng đỡ bao nhiêu năm qua.

Thiên Hạo tháo súng, thay 1 hộp tiếp đạn thì nghe hàng loạt tiếng đạn bay vút vút bên ngoài, gương mặt không hề thay đổi sắc thái, nhếch mép.
- Còn đem cả súng máy vào. Xem ra hôm nay căng lắm đây. Chúng ta không ngu ở lại đúng không?
- Ok. Để tao mở cửa tầng hầm.
- Ừm, yểm trợ tao kéo Lam ra luôn.

Thiên Hạo quỳ một chân, một tay kê lên gối, một tay giương súng ngang tầm mắt ngắm bắn. Ánh mắt anh lia về phía Lam. Đồng lúc đó Tài sẹo nghiến răng.
- Bắn cảnh cáo con nhóc kia đi. Bọn nó đi cùng nhau như vậy 2 thằng kia mới lòi mặt ra, cứ nấp vậy sao giết được.

Lam lướt nhìn phía chiếc bàn, ánh mắt nhạy bén lập tức thấy một họng súng đen sì đang chĩa về mình, cô thầm chửi bản thân "mẹ kiếp, biết trước chúng đấu súng thế này, lúc nãy đã nhắc anh ta, giờ thì tốt rồi. Bị vạ lây đáng đời mày chưa Lam"

Cô vừa nghĩ, vừa nắm chặt 2 lòng bàn tay chuẩn bị cố sức chạy về phía chiếc ghế sofa đó. Nhưng có vẻ cô chạy không nhanh hơn súng, đầu óc bắt đầu tê liệt.

"Bụp" một viên bay ra, Lam cong mình ngửa người 90° tránh được.

"Bụp" cô lộn thêm nửa vòng, lại tránh được viên đạn vô tình kia, miệng lầm rầm "xong rồi, viên thứ ba có thể tránh được nữa sao?

" Bụp bụp bụp bụp bụp"

Liên tiếp hàng loạt âm thanh chết người vang lên, cô nghĩ nơi nào đó trên cơ thể chắc chắn ăn đạn rồi. Chưa có cảm giác đau nhưng cả thân hình nhỏ nhắn của cô lại bị một bóng đen đè ập xuống. Lam thấy vài tia máu bắn vào mặt mình.

"Kẻng"... khẩu súng của người đó rơi xuống sàn.

Thành Nhân bên kia yểm trợ đã hạ gục được 1 tên, anh gào to.
- Thiên Hạo, có sao không?

Lam nhạy bén nhanh như cắt bình tĩnh vụt lấy khẩu súng vừa rơi xuống, nheo mắt bắn chuẩn 1 phát vào bả vai Tài sẹo. Hắn điên tiết.
- Mẹ nó, con chó cái khốn kiếp.

Thiên Hạo như một con báo tóm chặt Nhật Lam phóng ra sau chiếc ghế, băng băng trong mưa đạn, mùi thuốc súng khét lẹt cả căn phòng. Máu từ cổ tay anh chảy độp độp, giọng trầm trầm.
- Mở hầm đi.

Phía cửa phòng, hàng loạt viên đạn bắn xuyên vào, phá khóa thành công. Lam run người giữ chặt cổ tay Thiên Hạo.
- Anh...anh không sao chứ?

Mặt Hạo không hề biến sắc, cứ y như vết thương trên tay không phải trên thân thể mình, anh lắc đầu.
- Không, đưa súng đây.

Lam một mực không đưa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cổ tay đầy máu của Thiên Hạo.
- Anh vì tôi đã đỡ viên đạn này. Bị thương vậy không tiện hoạt động khớp cổ tay đâu.

Hạo nhếch mép.
- Vậy cô giết người được không? Lúc nãy rõ ràng có thể giết chết Tài sẹo... Thôi đưa đây.

Hạo trong nháy mắt đã đoạt súng trên tay Lam, nhoài người ra ngoài ghế, nháy nhẹ mắt ngắm đường đạn bay. Tay phải bị thương nên lần này anh sử dụng tay trái, dứt khoát 1 phát nã đạn vào ấn đường của Tài sẹo trong sự kinh ngạc của Lam.

Lúc này Nhân đã mở nắp hầm, sát thủ bên ngoài cũng ầm ầm kéo vào. Hạo đẩy Lam vào trước, rồi đến Nhân, anh tiêu diệt thêm vài tên rồi vô sau. Nắp hầm khép lại, bọn sát thủ đứng trơ ra chẳng biết cách nào công phá. Đây rõ ràng là một cửa sắt nguyên khối, có đặt bom chưa chắc đã phá được huống chi mấy khẩu súng trường.

Một tên nghiến răng hét lên.
- Phân công ra, 1 top xuống tầng hầm gara. 1 top chặn ở cửa ra vào. Xem chúng chạy đi đâu.

Ba người vào trong an toàn. Lam liền chạy lại cầm tay Thiên Hạo, vẻ mặt vô cùng ăn năn sám hối.
- Chúng ta ra khỏi đây đến bệnh viện đi.

Nhân khoanh tay dựa thành vách.
- Bị trúng đạn, vào bệnh viện cho cảnh sát sờ gáy à?

Hạo nhếch môi.
- Cũng có thể mà.

Thành Nhân.
- .....

Nói xong, Hạo gỡ tay Lam, khoan thai bước đi. Nhân đơ mặt nói to, trong đường hầm âm thanh vọng lại chói tai.
- Mày điên hả? Sao tự dưng hôm nay lại đi bệnh viện?

Hạo bình tĩnh.
- Có lẽ đứt gân rồi.

Lam ho sặc sụa.
- Cái gì...cái..cái...gì?

Hạo nhún vai.
- Viên đạn làm đứt gân, đến bệnh viện nối lại đã.

Lam vã cả mồ hôi, Nhân vỗ vai cô, chép miệng.
- Nghe có vẻ nghiêm trọng, đúng là phải vào bệnh viện.

Họ đi hết tầng hầm, bước trên nhiều bậc thang sắt. Lam tò mò.
- Thành Nhân, đường hầm này dẫn ra đâu vậy? Hình như đi lên thì phải. Có khi nào vừa ra đã bị súng dí vào đầu không?

Nhân nhún vai, ánh mắt có nét cười.
- Sợ không?
- Hỏi thừa, ai chả sợ? Chắc chỉ có lũ mặt sắt như các anh mới bình thản vậy thôi.
- Tôi thấy cô cũng không căng thẳng lắm mà.
- Xì... không thể hiện ra thôi, sợ muốn tè luôn đây.
- Khục...khục...

Đi tầm 5 phút, bọn họ lên sân thượng của quán bar. Lam quan sát rồi thắc mắc.
- Tầng hầm sao lại thông lên đây?
- Ừm, đường hầm lúc xây bar, Thiên Hạo tự thiết kế đấy.
- Woa....
Lam mắt tròn mắt dẹt nhìn bóng lưng cao lớn của Hạo có chút cảm thán đặc biệt.

Hạo đi lại chỗ góc sân, lấy 2 cuộn dây thừng to bằng nửa cổ tay, ném cho Nhân 1 cuộn, rồi gọi Lam.
- Lại đây.

Lam luống cuống.
- Làm gì thế?

Hạo cười nhạt, khuôn mặt vẫn tập trung thắt dây thừng. Anh nhanh tay tròng vào eo Lam rồi siết lại. Kéo kéo kiểm tra 1 lần nữa. Gương mặt đẹp trai mà lạnh lùng đến lạ.

Lam lo lắng "chết tiệt, không lẽ hắn có giác quan thứ sáu, biết mình cố tình không cảnh báo để hắn ta bị thương nên giờ muốn trả thù ném mình xuống kia. Huhu. Thiên Hạo không lẽ nào tiểu nhân đến vậy? Không, không, hắn không phải tiểu nhân, hắn là đại đại tiểu nhân. Ai chả biết Tam ca giết người tàn nhẫn trong chớp mắt. Hắn là đại ma vương, hắn là con ác quỷ. Xong rồi. Hắn cột mình sẽ ném về hướng nào đây?"

Trong đầu Lam đầy hoang mang và rối rắm. Cộng thêm cái bản mặt lạnh như đồng của Thiên Hạo càng khiến cô bắt đầu run rẩy. Hạo nhìn Nhân, giọng chỉ huy rõ rệt.
- Cố định 18m. Nhảy? Lấy xe đợi tao.

Nhân gật đầu, động tác buộc dây thoăn thoắt trong chớp mắt đã rơi tõm xuống dưới. Lam nhìn mà 2 chân mềm nhũn nói lập cập.
- Thiên Hạo? Làm gì vậy?
- Tuột xuống. Đứng đây lát nữa bọn chúng đợi dưới kia không thấy ra sẽ lên đây đó.
- Nhưng... nhưng phải nhảy sao?
- Không nhảy thì đợi đi theo chúng.

Lam lắc đầu nguầy nguậy.
- Nhảy. Tôi nhảy.

Hạo níu Lam áp vào lồng ngực mình tiếp tục thắt nút cẩn thận. Lam nhăn mặt.
- Làm gì vậy? Anh cột cả 2 thế này sao tôi nhảy xuống được đây?

Hạo vẫn im thin thít, khi mọi thứ đã đảm bảo chắc chắn cũng là lúc cánh cửa ở tầng thượng phát ra những âm thanh rầm rầm. Thiên Hạo nhếch môi, một tay ôm chặt Lam vào lòng, một tay quấn vài vòng nắm chắc sợi dây thừng, ánh mắt vô cùng tự tin, cất giọng nhỏ nhẹ.
- Hồi giờ có đi nhảy Bungee không?

Lam toát mồ hôi gật đầu.
- Có! Từng đến Malaysia chơi một lần.
- Tốt. Vậy cứ tưởng đang chơi trò chơi đi. Đừng sợ.

Dứt lời, Thiên Hạo dậm chân phảy phịch, động tác nhẹ nhàng như chỉ có 1 mình anh chứ không giống đang ôm thêm một người. Hai thân thể buông mình rơi tự do trong không trung.

Lam tuy có từng thử cảm giác này khi chơi Bungee nhưng thực tế nhảy lầu và chơi trò chơi không như nhau. Khi chơi, chúng ta chuẩn bị tư thế sẵn sàng háo hức, được trang bị bảo hộ nghiêm chỉnh, độ an toàn rất cao. Còn nhảy lầu... Ôi má ơi sợ vãi hồn. 😂

Cô vô thức ôm chặt lấy Thiên Hạo, anh cảm thấy hơi thở cô run run. Bàn tay ôm cô tiếp tục rỉ máu ướt cả lớp áo sơ mi của Nhật Lam. Cô úp mặt vào ngực Thiên Hạo lí nhí.
- Vỡ đầu, gãy chân hay mất mạng?
- Có thể bị tất cả.

Lam nghe câu trả lời lòng bất mãn vô cùng. Nhưng cảm giác sợ hãi chưa tới đâu thì cả 2 người đã bị búng lên như lò xo. Sợi dây thừng siết vào eo Lam đau điếng. Họ ngừng rơi...

Lam mở mắt ra, thấy mình cách mặt đất tầm gần 2m, cô thở phào.
- Ui... Không vỡ đầu.

Thiên Hạo áp sát mặt Lam nói khẽ, ánh mắt giễu cợt.
- Vỡ đầu hay không là bây giờ nè.

Lam đỏ mặt tía tai vì hơi thở nóng hổi của anh quá gần mình. Anh xoay khớp buông tay khỏi sợi dây thừng, nếu Lam ngoan ngoãn ôm chặt anh thì có lẽ Hạo đã giữ được thăng bằng. Đằng này cô cứ loay hoay, khiến anh trượt đà ngã huỵch xuống đất. Cả thân hình cô nằm gọn lỏn trên người anh, đầu gối còn vô tình cọ sát khiến một vật gì đó của Thiên Hạo bỗng chốc nóng bừng bừng muốn bay ra ngoài. (ai nghĩ sao nghĩ)

Thiên Hạo lập tức không nhẹ tay đẩy Lam lăn xuống đất rồi phủi phủi quần áo đứng lên.
Lam ngơ ngác lồm cồm bò dậy, không hiểu tại sao hành động vừa rồi của Hạo bạo cmn lực. Hạo tránh ánh mắt của cô đang nhìn mình. Xe Nhân vù đến, 2 người nhanh chóng lên xe phóng đi khỏi quán bar lập tức.

Ngồi trong xe, Lam sờ phần eo bị thắt dây thừng lúc nãy, cảm thấy vô cùng đau nhức. Hạo thì vẫn bình thường như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Lam thầm khâm phục thể lực siêu phàm của anh và cảm thấy bản thân sao lại trở nên yếu ớt thế không biết.

Cứ chạm vào phần eo, cô lại khẽ cắn răng rên nhẹ. Hạo liếc sang, rồi lại nhìn phía trước cất giọng trầm thấp.
- Thành Nhân, lái xe đến bệnh viện.
- Đến đó thật à?

Lam nói chen vào.
- Đúng đúng, đến đó đi. Thiên Hạo phải chữa trị vết thương ở cổ tay chứ. Anh ta bị tàn phế, tội đổ hết lên đầu tôi thì sao?
- ....
- ....

Nhân khẽ thở dài nhấn ga nhanh hơn 1 chút. Đến bệnh viện, Thiên Hạo nói Nhân đợi ngoài xe, anh mang khẩu trang, đội mũ vào trong cùng Nhật Lam.
Thiên Hạo dắt cô đi thẳng vào phòng khám ngoại mà không cần lấy số thứ tự hay phiếu khám. Lam nhăn nhó.
- Đợi tôi đi ra mua sổ.
- Khỏi. Mất thời gian.

Hạo kéo Lam chui tọt vô phòng khám, tiện tay chốt luôn cánh cửa lại. Cô bác sĩ trẻ tuổi giật mình.
- Các người...tôi chưa gọi người tiếp theo mà.

Thiên Hạo chống hai tay lên bàn hơi khom người nhìn thẳng vào bác sĩ.
- Có thuốc gì thoa mau tan vết bầm, đại loại là giảm đau nhanh không?

Cô ta nhìn ánh mắt nghiêm túc dưới hàng lông mi đen dài có chút ớn lạnh.
- Có.
- Lấy ra đây.

Cô bác sĩ lập tức đưa cho Hạo tuýp thuốc. Hạo lại dúi vào tay Lam nói trổng.
- Vào giường khám, bác sĩ thoa thuốc cho.

Lam lắc đầu.
- Để bác sĩ xử lý cổ tay anh trước đi.

Cô bác sĩ liếc nhìn vết thương ở tay Thiên Hạo, ánh mắt sợ sệt nhiều hơn. Hạo thở dài.
- Thoa thuốc cho cô ta, rồi sát trùng cho tôi. Tắt camera trong phòng đi.

Bác sĩ nghe ngữ khí lạnh lẽo ấy không dám chống đối, làm theo răm rắp. Thiên Hạo ngồi xuống, sẵn tay đặt khẩu súng giắc sau thắt lưng lên bàn làm việc của người ta càng gây áp lực cho cô bác sĩ.

Bác sĩ thoa thuốc cho Lam xong, đem hộp cứu thương lại sát trùng cho anh, khám 1 lượt gắp đạn ra rồi rắc thuốc vào. Xong đâu đấy, cô cất giọng nói êm dịu.
- Giờ tôi khâu lại. Sẽ tiêm thuốc tê nha.
- Không cần, cứ khâu đi.

Lam nhảy ra.
- Sẽ đau lắm. Tiêm đi.
- Không tiêm.

Lam kiên quyết nắm tay bác sĩ, khuôn mặt hùng hồn.
- Cứ tim đi. Anh ta nói dóc đó, không tim anh ta đau quá sẽ đánh cô vỡ mặt không chừng.

Cô bác sĩ rút khăn giấy chặm mồ hôi rồi đứng dậy lấy kim tiêm. Cây kiêm to đùng, mũi kim dài quơ qua quơ lại, Hạo cản.
- Cất đi. Tôi không tiêm. Khâu nhanh đi.

Lam không chịu, cứ giục y tá. Thật ra Lam một hai bắt Hạo tiêm thuốc tê vì cô nghĩ cái kim móc câu khâu từng mũi thì sẽ đau khủng khiếp lắm. Hạo không đồng ý, Lam liền phân tích. Cô cầm cây kim giả vờ đặt lên tay mình, cất giọng thục nữ.
- Anh xem, chích vào chỉ một chút xíu thôi. Không đau. Chỉ như con kiến cắn thôi. Nhẹ và nhanh lắm.

Hạo lắc đầu.
- Không phải tôi sợ đau.

Lam thực ra rất sợ kim tiêm nhưng nghĩ Hạo không gây tê bị khâu càng đau nên mới cố thực hành. Chẳng may trong lúc khua chân múa tay cho Hạo xem, cô vấp cạnh bàn.

"Phập".... nhìn mũi kim từ từ cắm vào da mình, Lam ngất ngay tại chỗ. Hạo mắc cười quá, hai mắt híp lại. Anh đứng lên bế Lam bỏ trên giường khám. Cô bác sĩ vừa một phen hết vía, bây giờ lại cười toe toét vì bộ dạng của Lam.

Khi Hạo ngồi lại ghế, cô nghiêm túc nhìn anh.
- Sao anh không chịu tiêm?
- Vì mỗi lần tiêm thuốc tê trong trạng thái tỉnh táo là cơ thể tôi bị sốc phản vệ.
- À...tội nghiệp cô bé kia. Cô ấy tưởng anh sợ. Ai dè...

Hạo cười khục khục lắc đầu rồi nói bác sĩ làm nhanh lên. Cô tỉ mỉ khâu từng mũi, vừa khâu vừa liếc nhìn biểu cảm từ đôi mắt của Hạo. Vì anh đã đeo khẩu trang kín mít kèm chiếc mũ lưỡi trai màu đen nên cô không thấy được gì ngoài đôi mắt trong veo như mặt hồ. Chỉ đôi mắt ấy thôi nhưng lại có một sức lực cuốn hút ghê gớm kèm cái sóng mũi cao vút, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rất đẹp rồi.

Cô bác sĩ ngập ngừng.
- Tôi tên Trâm Anh. Anh tên gì?
- Không biết sẽ hay hơn. Tập trung làm đi.

Bị từ chối trả lời, 2 bầu má Trâm Anh ửng đỏ ngại ngùng, cô cúi mặt e thẹn.
- Xong rồi.
- Bao nhiêu tiền?
- Không cần ạ. Anh đi đi.

Thiên Hạo rút tiền đặt lên bàn, lạnh lùng nhìn Trâm Anh.
- Tôi không muốn nợ ai cả.

Cô ấp úng.
- Vết thương của anh tốt nhất không nên đến bệnh viện, ở đây sẽ nghi ngờ. Tôi có phòng khám ngoài giờ. Anh đến để sát trùng nha. Bị thương ở cổ tay, gân chưa đứt nhưng cũng đừng chủ quan.

Cô đẩy tấm cad visit đến trước mặt Hạo. Anh gật đầu cho vào túi.
- Vậy cảm ơn.

Nói xong, Hạo đứng lên tiện tay lấy cốc nước vẩy lên mặt Nhật Lam. Cô giật mình bật dậy.
- Khụ khụ...xong rồi hả? Nối gân chưa?
- Xong rồi. Đi về.
- Ờ...

Lam gãi gãi đầu chào bác sĩ, lại lẽo đẽo đi theo Thiên Hạo. Cô cảm thấy xấu hổ quá nên không dám đi ngang hàng với anh.

Hai người đi rồi, Trâm Anh cười tủm tỉm.
- Anh ta ngầu thật. Không thấy rõ mặt nhưng với phong cách chịu đựng đau đớn một cách bình thản như vậy đã khiến mình xao xuyến rồi. Có cơ hội gặp lại không nhỉ?

FB Khuyết Hạo Phong

Có ai xiêu lòng anh Hạo chưa? 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC