Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Karma cũng chỉ đến thăm hỏi và tôi đang chờ câu hỏi về sức khỏe. Tôi thì lại chú ý đến túi đồ cỡ đại có logo siêu thị làm tôi tò mò. Karma thì mắt đâu mù đương nhiên quăng thẳng túi đồ vào người tôi và rồi đưa hoá đơn cho tôi nhìn nữa. Tôi ngơ ngác nhìn lấy bóng dáng đi về cậu ta làm tôi hoang mang dữ dội hay là cậu ta bỏ trả bom thúi rồi đợi tôi mở rồi kích hoạt ?

Không, không, làm bạn Karma đương nhiên có sự tôn trọng hơn những người khác và vì thế mà tôi mạnh dạng mở túi ra.

Oh wow, bánh kẹo các hãng khác nhau mà tôi chưa bao giờ thử, mắt tôi sáng ngời như đèn pha vào lúc tối. Tôi liền đếm từng món một trên hoá đơn, tất cả gồm 30 món ăn và được chọn lọc bởi miệng lưỡi của anh chàng đầu đỏ mời đi về kia. Peace nhìn mà huýt sáo với số lượng đồ ăn vặt được tặng. Tôi thật muốn nhào ra ôm cậu bạn mến yêu vừa mới đe đọa mình quá đi mất.

" Có gì Nagisa sẽ thăm mày sau mấy tiết học chiều "

" Ừm, dù gì cũng cảm ơn mày "

" Mày lo ăn, uống, nghỉ ngơi đầy đủ đi cụ già "

Karma nói xong cũng quay người rời đi.

" Bạn của cậu Kurokawa đây dễ thương đấy "

" Tôi không nghĩ cậu Kurokawa đây có thể làm bạn với cậu chàng đó đấy. Mấy hôm trước, tôi vô tình nhìn thấy cậu ta đánh nhau vài tên côn đồ "

Peace huýt sáo, Nguyệt nhớ đến khung cảnh đó cũng phải khen ngầm Karma về cách chiến đấu xảo quyệt nếu như cậu ta được dậy bảo thêm.vài kỹ năng thì đảm rằng cậu ta không cái gì con quái vật

" Karma dù gì còn đứa trẻ trong tuổi dậy thì mà, đây cũng chỉ biểu hiện bình thường thôi "

Cả hai nghe cũng gật gù đồng ý, còn tôi thì lo lắng không biết Karma nghe được từ xưng hô " đứa trẻ " không nữa vì cậu ta đi cách cũng không xa với cả Karma là một người mạnh mẽ và khêu ngạo trong mọi sự việc. Cách xưng hô " đứa trẻ " cũng có thể sự mỉa mai nói rằng cậu ta rất yếu bằng những đứa trẻ nhỏ tuổi.

" Nhưng cậu Kurokawa đây cũng là đứa trẻ mà nhỉ "_Nguyệt nói, Peace cũng hùa theo nhưng họ không rằng

Rằng cái điều đó tôi đã thừa nhận khi bản thân 20 tuổi ở kiếp trước

" Nhưng dòng đời không cho phép như thế "

Tôi cười đáp nhẹ, bàn tay lấy đại bịch kẹo vị nho ra ăn, mặc cho hai con người tóc đen và vàng im lặng. Tôi nghĩ họ cũng như tôi hoặc hơn thế nữa, mỗi người đều có nỗi khổ riêng nhưng sẽ có người muốn sô diễn nó ra hoặc im lặng cất dấu và để nó trong quá khứ biến nó thành vết nhơ trong tâm trí.

" Kurokawa, đến lúc truyền nước rồi"

Một chị gái y tá phá hỏng bầu không khí im lặng và cũng như cắt đứt những dòng suy nghĩ của hai người kia để thông báo. Nói thật, chị y tá rất đẹp đấy chứ, mái tóc được búi gọn gàng tạo nét thanh lịch, giọng điệu chị ấy cũng rất nhẹ nhàng nữa chứ.

" À vâng "

Tôi đứng dậy bước đi, tay đương nhiên phải cầm bịch đồ ăn vặt chứ, không nên để quên món đồ miễn phí được. Trở lại phòng bệnh của mình, tôi quá bình thản để chị y tá ghim kim tiêm truyền nước vào cánh tay trái của mình, đau và khó chịu.

Đúng thật, không thể quen nổi cảm giác này chút nào

" Hai ngươi trở về vị trí của mình được rồi đấy, nhớ viết báo cáo"_ Giọng Kuro vang lên, Peace, Nguyệt cúi người không nói gì. Tôi nhìn dáng vẻ này của ông chú già mến yêu này cũng phải trợn mắt ra nhìn

Xa lạ

Vốn dĩ tôi thường thấy chủ Kuro luôn luôn nở nụ cười như đứa trẻ, quá khứ cũng là nụ cười vô tư sự đời đấy chuyên nghiệp của chú ấy nhưng đối mắt với người dưới trướng thì mang khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh nhạt và thiếu đi sức sống

Dường như chú ấy không thể thoát được cuộc sống không thể thiếu mình được rồi.

Đấy thấy chưa

Tôi đang nhìn đây mà còn trợn mắt ra nhìn đây.

Kuro nhìn tôi mỉm cười nhẹ nhàng, chú ấy lấy ghế mà ngồi bình thản và chạm nhẹ vào trán tôi.

" Xem ra hết sốt rồi "

" Đương nhiên, tôi đâu dễ sốt lại đâu "

" Đúng vậy, mà bịch đồ ăn vặt ai cho thế ? "_ Kuro rút tay lại và gọt táo

" Bạn của tôi ấy, nhiều đồ ăn vặt mà tôi chưa bao giờ nếm thử luôn "

Tôi nói với khuôn mặt như khoe điểm mười môn toán một cách đầy tự hào vậy, Kuro nhìn tôi

" Vậy cậu tóc đỏ tên là Akabane Karma nhỉ ? "

" Chú theo dõi người ta à ? "

Tôi cau mày hỏi, vốn dĩ tôi chưa kể việc bản thân có một người nào đang làm bạn ở trường với tôi trừ cậu chàng đầu cam Asano Gakushuu mà thôi.

" Đâu, chú theo dõi cháu mà "

Vâng, quý ngài Yamamoto Kuro trả lời một cách tỉnh bơ khiến tôi phải ra một cú chặt bằng tay phải của mình, đương nhiên, nhớ câu trả lời đó tôi cũng nhận ra rằng chú ấy còn ám ảnh chuyện xưa kia tôi đỡ đạn đây mà.

" Đau đấy, ta đây chỉ đảm bảo sự an toàn của nhóc thôi mà "

" Thôi đừng, khi nào tôi làm việc thì cứ lò mặt ra luôn đi, nếu chú muốn "

" Vậy càng tốt rồi ! "

Anh Izana, mắt tôi có bị gì không mà tôi thấy một chiếc đuôi của một con Husky vậy ?

Ừ mắt mày bị gì thật, tao thấy cái đuôi cáo đang vẫy thì đúng hơn


Tôi không thêm ảnh ở Media được nên để dưới đây


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net