Chương 11: Tiết học đầu tiên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C11: Tiết học đầu tiên (1)

Liệu cuối cùng mùa xuân cũng mỉm cười với tôi?

Vì cô ấy là giáo viên mới, như tôi, tôi có thể dùng bữa để kết bạn. Trên thực tế, khi tôi đi theo Selina, ngoài tôi còn có ba người khác, hai nam và một nữ.

Tất cả đều trông độc đáo như thể đang hét lên: “Tôi là thuật sĩ”.

“Xin chào.”

Người đầu tiên đưa tay ra bắt tay tôi là một người đàn ông rất ấm áp. Ông ấy tuy trông có vẻ đứng tuổi nhưng nụ cười thoải mái của ông làm tôi liên tưởng đến một bác hàng xóm thân thiện.

Tôi nhẹ nhàng bắt tay ông ấy.

“Rudger Chelici, tôi phụ trách hệ thống vận hình.”

“Bryno, tôi phụ trách môn triệu hồi golem.”

Người tiếp theo nói chuyện với tôi là một người đẹp quyến rũ với mái tóc dài màu tím che một bên mắt.

“Thầy thật là một người đàn ông đẹp trai, rất vui được gặp. Tên tôi là Merylda, tôi phụ trách Bùa mê và ảo giác.”

“Vâng. Rất vui được gặp cô.”

Người cuối cùng còn lại cảm thấy hơi khác so với hai người trước. Anh ta là một người đàn ông với mái tóc màu xanh đậm có chút bạc trắng và đeo kính không gọng trên mặt, chỉ riêng bên ngoài của anh ta đã trông có vẻ khá nghiêm khắc. Anh ta lúc nào cũng cau mày, như thể anh ta không hài lòng lắm với việc ở đây cùng chúng tôi.

Khi tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi, rồi quay đầu đi. Đó là một biểu hiện của ý muốn thậm chí sẽ không giới thiệu bản thân.

Khi tôi đang bối rối, Merylda cười và nhỏ giọng giải thích.

“Thầy Chris Benimore. Như thầy có thể thấy, thầy ấy là
một quý tộc, khác với những thường dân như chúng
ta.”

Ah. Vì vậy, đó là nó.

Đối với Chris, ngay cả khi anh ta là giáo viên học viện, anh ta có lẽ không muốn thân thiết với thường dân. Trong trường hợp của tôi, tôi là một quý tộc thất thế, vì vậy việc anh ta coi thường tôi là điều đương nhiên.

“Không phải thầy Rudger cũng sẽ phớt lờ chúng tôi vì chúng tôi chỉ là thường dân sao?”

“Tôi không quan tâm đâu.”

Khi tôi trả lời, Merylda mở to mắt, rồi từ bỏ với một nụ cười dịu dàng.

Hừm. Rốt cuộc, có năm giáo viên mới, bao gồm cả tôi. Một quý tộc, một quý tộc đã mất địa vị và ba thường dân. Tuy nhiên, vì họ đã trở thành giáo viên tại Học viện Theon, họ phải là những người tài năng và tiến xa trong lĩnh vực họ giảng dạy.

“Tôi không thể ở đây lâu hơn được nữa. Những giáo viên mới được bổ nhiệm bên cạnh tôi, đều là thường dân và quý tộc thất thế.”

Giọng nói lạnh lùng của Chris vang lên. Bryno cười ngượng nghịu trước những lời đó, và Selina nao núng, trong khi Merylda liếc nhìn Chris với vẻ mặt ủ rũ.

Tôi? Tôi không quan tâm.

Các quý tộc khó có thể quen với việc hòa nhập với thường dân chỉ trong một hoặc hai ngày. Khi tôi đang thể hiện thái độ nói rằng, ‘Nếu anh định đi, thì đi đi chứ’. Chris nhìn tôi sắc lẹm.

“Đừng có giả tạo.”

Anh đã muốn rời đi, tại sao anh lại nhìn tôi như thế này? Ban đầu anh có quen với Rudger không? Trông đâu phải như thế.

‘Thật tuyệt khi được thân thiện với các giáo viên đồng nghiệp, nhưng mình nghĩ sẽ rất khó để gần gũi với anh ta.’

Tôi phớt lờ Chris và nhìn ba người còn lại. Có lẽ có một gián điệp được hội bí mật cài vào học viện trong số bọn họ.

‘Có đơn hàng đầu tiên trong số ba người này không?’

Hiện tại, khoảng 40 thành viên của tổ chức bí ẩn đang ẩn náu bên trong Học viện Theon. Tất nhiên, nếu xét đến tổng số người của Học viện Theon với quy mô lớn, 40 là một con số không đáng kể, nhưng điều đó không có nghĩa là không có khả năng tôi sẽ không gặp các thành viên khác trên hành lang tôi sẽ đi.

Không nói đến Third Order, một số Second Order có thể đã thâm nhập với tư cách là học viên. Đặc biệt, trong trường hợp của First Order, vị trí các giáo viên không thể không đáng ngờ.

‘Rudger đảm nhận vị trí giáo viên và anh ta là First Order. Không đời nào những First Order khác lại không làm như vậy.’

Câu hỏi ở đây, đó là ai.

Vì họ là những giáo viên mới như tôi nên có thể thu hẹp phạm vi. Tất nhiên, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghi ngờ những người rủ tôi đi ăn vì có thể họ đang cố giở trò với tôi.

Tôi phải cảnh giác. Tôi cố gắng giữ vẻ mặt vô cảm và đi theo các giáo viên đồng nghiệp của mình vào phòng ăn. Tuy nhiên, tôi không ăn một mình, vì vậy tôi tin rằng nó sẽ không tệ.

* * *

Selina, giáo viên mới phụ trách môn Tinh linh. Gần đây cô ấy đã gia nhập Học viện Theon và giảng dạy cách triệu hồi tinh linh. Cô không khỏi hồi hộp khi đến nơi.

Học viện Theon nổi tiếng ở cả những vương quốc khác bên ngoài Đế quốc. Những học viên bước vào đây đều là những thiên tài sẽ đảm nhận những vị trí quan trọng trong tương lai. Việc dạy dỗ những đứa trẻ như vậy thật sự là một gánh nặng lớn đối với cô.

‘Nếu mình phạm sai lầm thì sao? Nếu mình không dạy được thì sao? Với cả, ở đây có rất nhiều đứa trẻ quý tộc nữa!’

Có một sự khác biệt lớn giữa thường dân và quý tộc.

Nhờ sự tiến bộ trong kỹ thuật ma thuật, thế giới đã dần thay đổi, và những người dân bình thường cũng có thể trở thành thành viên của Hạ viện và can thiệp vào chính trị. Tuy nhiên, bức tường giai cấp địa vị vững chắc vẫn còn đó.

Sở dĩ có 5 giáo viên mới lần này là do các giáo viên phụ trách lớp năm ngoái đã nghỉ hưu, tuy vẫn chưa rõ lý do vì sao.

Trước khi đến đây, những người quen là thuật sĩ của cô đã cảnh báo cô về vùng đất của những học sinh quý tộc. Có những học sinh thầm coi thường giáo viên của mình và cố gắng khuất phục họ.

Selina vô cùng sợ hãi.

‘Có tin tức rằng ngay cả các thành viên hoàng tộc cũng theo học tại ngôi trường này.’

Người ta nói rằng đệ tam công chúa là học viên năm hai. Cô ấy phụ trách năm nhất nên sẽ không dính líu sớm. Có vẻ như buổi định hướng trong ngày đầu tiên đến lớp diễn ra suôn sẻ, nhưng đúng là cô ấy vẫn còn lo lắng vì lòng tự trọng thấp của bản thân.

Selina không muốn như vậy, vì vậy cô quyết định kết bạn với những giáo viên mới khác, giống như cô ấy. Nếu cô ấy có những đồng nghiệp mà cô có thể chia sẻ công việc khó khăn, cuộc sống ở học viện có thể tốt hơn.

Sau đó cô kết bạn với Merylda và sau khi gọi cho từng người một, cô đi tìm người cuối cùng còn lại, Rudger Chelici.

Là một người xuất thân cao quý, không phải thường dân, tuy nhiên, vì gia đình sa cơ thất thế nên anh chắc không phải là một người nặng nề để tiếp cận. Cho đến khi gặp anh, chắc chắn cô đã nghĩ như vậy.

‘Whoa.’

Lúc đầu, cô tự hỏi chuyện gì đang xảy ra khi đám đông trong hành lang phân làn hai bên trái phải. Chẳng lẽ là hoàng tộc mà cô chỉ nghe nói qua đã đến sao?

Tuy nhiên, đó là một người đàn ông trong bộ trang phục chỉnh tề đã phá vỡ sự mong đợi của cô, từ từ đi về phía cô. Bộ đồ màu xám, áo choàng dài màu đen và chiếc mũ lụa trên đầu.

‘Ôi, Chúa ơi.’

Lần đầu tiên gặp Rudger, cảm xúc của Selina chính là tràn ngập sự ngưỡng mộ cao nhất.

Cô được biết rằng anh ấy là một quý tộc thất thế, nhưng khi quan sát anh, Selina buộc phải điều chỉnh suy nghĩ hạn hẹp của mình.

Chậm rãi bước đi, không khí xung quanh anh toả ra sự uy nghiêm, anh ấy có vẻ cao quý hơn nhiều so với bất kỳ quý tộc nào cô từng thấy. Mỗi bước đi của anh đều giống như một bức tranh vẽ, để cô ngây người nhìn mà không hề nhận ra. Selina chợt muộn màng nhớ lại mục đích đến thăm Rudger của mình, và cô ấy vội vàng đến chỗ anh.

'Mình sợ.'

Khi anh dừng lại và quay lại, có cảm giác như trái tim cô đang rơi thẳng xuống dưới. Tuy nhiên, Selina vẫn cười tươi tắn khi cố gắng giữ vững nụ cười của mình, và thận trọng nói với Rudger rằng cô muốn đi ăn cùng anh ấy.

Có vẻ như Rudger sẽ ngay lập tức nhìn cô ấy với vẻ khinh thường và nói điều gì đó khó chịu.

“Chắc chắn rồi.”

Nhưng Rudger đã chấp nhận lời đề nghị của cô ấy một cách quá dễ dàng. Khi cô ấy đang bước đi, anh sải bước theo cô và giữ khoảng cách với cô. Sự quan tâm của anh dành cho người khác có thể cảm nhận được trong từng hành động nhỏ của anh ấy.

‘Thầy có một tính cách rất ấm áp không giống như vẻ
ngoài của mình.’

Ngay cả khi giới thiệu anh với các đồng nghiệp khác, Rudger cũng không quan tâm họ là quý tộc hay thường dân. Dù thầy Chris Benimore tỏ thái độ thù địch công khai với anh ấy nhưng Rudger cũng không đáp trả gì nhiều.

Anh ấy trông có vẻ khó gần nhưng anh không bao giờ mất đi sự cao quý của mình. Cứ như thể anh ấy đang một mình đứng trên một đám mây giữa trời. Sau này tôi nghe nói, rằng anh ấy từng là một sĩ quan quân đội và là một người đàn ông tuyệt vời, người thậm chí đã nộp một số bài báo học thuật cho Tháp.

‘Thầy Rudger là một người tuyệt vời.’

Cô cũng muốn trở thành một giáo viên có sức hút như vậy. Ngay cả khi ăn, Rudger chỉ lặng lẽ ăn mà không nói một lời nào.

Tư thế cầm nĩa và dao của anh ấy rất cung cách như thể anh ấy đang sống riêng lẻ ở một thế giới khác, ngay cả những học viên đi ngang qua cũng liếc nhìn anh ấy.

Trên thực tế, anh ấy hành động như thể đó là điều tự nhiên hoặc như thể anh không quan tâm đến phản ứng của những người xung quanh. Thái độ của Rudger vẫn như vậy kể cả khi chúng tôi chào nhau sau bữa tối và tản ra trở về ký túc xá riêng hay tòa nhà của giáo viên.

Khi mọi người vẫy tay chào nhau, Rudger chào tôi bằng một cái gật đầu.

Selina, trở về nhà với Merylda, nhớ lại cuộc gặp ngắn ngủi của cô ấy với Rudger ngày hôm nay. Cô cố gắng làm cho khuôn mặt mình vô cảm một cách có chủ ý khi cô hít một hơi thật sâu. Merylda, người đang đi bên cạnh cô, để ý hành vi của cô và hỏi.

“Selina. Cô đang làm gì thế?”

“Merylda, nó không khiến tôi trông trưởng thành hơn chút sao?”

“Sao cơ?”

Merylda phá lên cười khi cố hỏi điều đó có nghĩa là gì.

“A ha ha! Selina, bây giờ cô đang bắt chước làm thầy Rudger đó à?”

“Vâng? Ôi không, không phải đâu mà......”

Merylda vẫy tay với Selina, người đang lắp bắp vì xấu hổ, nói rằng không sao đâu.

“Thầy Rudger độc đáo đến mức khó có thể tin rằng thầy là một giáo viên mới như chúng ta. Nhưng nếu nhìn vào quá khứ của người đó, nó lại rất phù hợp.”

“Vâng?”

“Cô không biết à? Tôi đã kiểm tra xem tất cả những người mới lần này là ai và thầy ấy là một sĩ quan quân đội.”

“Thật sao?”

“Điều tuyệt vời hơn nữa là Selina cô, tôi và những người khác đã đến đây được tòa tháp hoặc một cộng đồng nguyên tố chống lưng và nhận được sự đề cử. Người đàn ông đó thì không. Anh ấy không thuộc về bất cứ nơi nào, anh ấy đã tự mình đến được đây.”

“Whoa. Bảo sao thầy ấy lại như vậy.”

“Phương pháp giảng dạy của một người như vậy hẳn là sẽ rất tuyệt vời. Tuy nhiên, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc dạy học viên theo cách của riêng chúng ta. Đừng quá bị ảnh hưởng bởi người khác. Ta không giả vờ mạnh mẽ vô ích cũng không sao đâu, bởi vì chúng ta cũng đã trở thành giáo viên ở Theon.”

“A, vâng!”

Hai người gặp nhau lần đầu tiên vào ngày hôm nay, nhưng nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết, trò chuyện vui vẻ và tiến đến ký túc xá của giáo viên.

***

Ba ngày đã trôi qua kể từ buổi định hướng vào ngày đầu tiên đến lớp.

Vì ba ngày này là thời gian chỉnh sửa lộ trình, nên chắc hẳn đây là khoảng thời gian khá bận rộn đối với những học viên chưa đưa ra lựa chọn về bài giảng nào mình sẽ cần. Tất nhiên, điều đó không quan trọng với tôi.

Buổi học đầu tiên được chờ đợi từ lâu đã đến và tôi băng qua hành lang với những bước chân đầy hào hứng.

Ba ngày trước tôi đã đưa ra đủ cảnh báo. Lớp của tôi sẽ giống như một quả mìn.

Tin đồn về tôi hẳn đã lan truyền rộng rãi trong giới học viên. Phải nói rằng, tôi tự hỏi liệu có học viên nào muốn học lớp của tôi không cơ chứ?

Sẽ có một số. Khi các lớp khác đã đầy, họ sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lựa chọn trong nước mắt để buộc phải hoàn thành đủ tín chỉ.

Điều quan trọng là dạy càng ít học viên, tôi càng thấy thoải mái.

Các lớp học có thể có tối thiểu 15 học viên và tối đa là 80. Lớp học sẽ không kín mít vì ít người, nếu ít người thì sẽ dễ dẫn dắt tốt.

Tất nhiên, không có khả năng tối thiểu 15 người, vì vậy tôi có thể hài lòng với 30 người, như thế đủ chừng mực. Với suy nghĩ đó, tôi mở cửa và bước vào lớp.

‘Gì chứ?’

Tôi thấy học sinh lấp đầy bên trong lớp học. Con số đó nhiều hơn gấp đôi con số 30 người mà tôi đã nghĩ đến. Không, đó thực sự là số lượng người tối đa mà giảng đường có thể chứa.

‘Sao lại đông vậy?’







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net