Chương 6: Sai danh tính (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C6: Sai danh tính (1)

Nhiếp ảnh vẫn chưa phổ biến trên thế giới này. Hầu hết các bức ảnh chỉ tồn tại ở dạng đen trắng và chất lượng không tốt lắm, vì vậy việc so sánh chỉ tiết là không thể.

Khi so sánh những người khác nhau, rốt cuộc, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào quần áo, tuổi tác và vóc dáng tổng thể. Không phải vô cớ mà họ đã dễ dàng nhầm lẫn.

'Tôi xin lỗi. Cậu Rudger.'

Thật tiếc cho người chết, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cũng nên chết theo, phải không? Người sống thì phải sống đã chứ.

Tình trạng của Rudger đã giúp ích rất nhiều trong việc giúp tôi thoát khỏi tình huống này.

"Không thể tin được. Anh là một giáo viên mới của Học viện Theon. Ma thuật mà tôi thấy lúc đó..."

Khoảnh khắc cái tên Theon xuất hiện, giọng điệu của Veronica đối với tôi đã thay đổi.

Cô ấy có thấy tôi sử dụng ma thuật không? Có lẽ đó là lý do tại sao tôi nhận được nhiều sự tin tưởng từ cô ấy.

Ngay cả viên sĩ quan còn nửa tin nửa ngờ và sắp thẩm vấn tôi cũng lập tức gật đầu.

"Xin hãy tha thứ cho tôi vì đã thô lỗ chỉ vì tình cảnh này."

"Tốt rồi."

Ngay cả khi tôi nói điều đó, tôi vẫn nghĩ rằng cái tên Theon thực sự tuyệt vời.

Học viện ma thuật duy nhất tồn tại trong Đế quốc, và thậm chí trên lục địa, Theon chính là học viện tốt nhất.

Cái tên 'Theon' chưa bao giờ được xem nhẹ, và họ ngạc nhiên khi biết tôi là giáo viên ở đó là điều đương nhiên.

"Cậu là giáo viên của Theon à."

"Ở độ tuổi còn trẻ như vậy, điều đó thật tuyệt."

Các lính canh khác và cảnh sát cũng thì thầm với nhau.

Dù chuyện gì xảy ra, tôi quyết định hành động không biết xấu hổ hơn. Kể từ giờ phút này, tôi sẽ trở thành Rudger Chelici.

"Tôi, chúng tôi sẽ hướng dẫn bạn đến lối ra."

"Ổn thôi."

"Cậu là một trong những người sẽ nuôi dưỡng tương lai tươi sáng của đế chế, làm sao chúng tôi có thể bỏ qua được? Cậu đã lãng phí thời gian của bản thân vì chúng tôi."

"Tốt rồi."

"Đó là lý do vì sao chúng tôi thật sự xin lỗi."

Không, di chuyển với các người thật bất tiện!

Tôi không thể nói những lời đó, vì vậy tôi chấp nhận với khuôn mặt thẳng thừng.

"Cô Veronica, đó là một gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng nó thật tuyệt."

Đó là một cuộc gặp ngắn, nhưng tôi không nghĩ nó tệ. Cô ấy mỉm cười và vẫy tay với tôi, có lẽ cũng nghĩ như vậy.

"Vâng, anh Rudger! Hẹn gặp lại sau nếu anh có thời gian!"

"Vâng."

Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai.

Sau khi nhận được sự hướng dẫn của các lính canh, tôi đã có thể thoát khỏi đám đông một cách an toàn để đến lối ra của nhà ga. Đó là một nhà ga xe lửa với rất nhiều người đến và đi, vì vậy lối ra cũng đông đúc người.

Tôi mở miệng nghĩ rằng đã đến lúc.

"Đi xa đến đây là đủ rồi. Kể từ đây, tôi sẽ tự thân vận động. Hơn nữa, tôi cảm thấy mình sẽ thành gánh nặng."

"À vâng!"

Người bảo vệ chào tôi rồi biến mất vào nhà ga.

Tôi chào anh ấy bằng một cái cúi đầu nhẹ, và thở dài.

Nghiêm túc mà nói, nó sẽ là một mớ hỗn độn to đùng. Tôi mừng vì đối phương đã hiểu nhầm tôi trong giây lát, nếu không, danh tính giả của tôi đã bị bại lộ và tôi sẽ bị buộc tội đồng lõa với khủng bố.

Trường hợp khẩn cấp đã qua, bây giờ tôi sẽ ổn thôi.

"Cậu có phải là cậu Rudger Chelici không?"

Vào lúc đó, tôi có thể cảm thấy máu mình lạnh cóng khi nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau.

Khi tôi từ từ quay đầu nhìn lại, tôi thấy một ông lão với dáng vóc khá nghiêm nghị đang nhìn tôi.

Tôi trấn tĩnh trái tim hoảng hốt của mình và trả lời một cách bình tĩnh.

"Vâng. Đúng vậy. Ông là ai?"

"Xin chào. Tên tôi là Wilford, nhân viên của Học viện Theon. Tôi đến gặp cậu Rudger."

"...Ý ông là đến đón sao? Tôi ư?"

"Đúng. Tôi nghe nói rằng đoàn tàu đã bị tấn công. Tôi vội đến gặp cậu để xem có chuyện gì xảy ra không, nhưng tôi thực sự rất vui vì cậu có vẻ ổn."

Wilford nói vậy, và ông ấy mở cửa xe ngựa bên cạnh.

Tôi đảo mắt. Tôi có thể nói rằng tôi là người giả mạo không?

Tôi không biết ông lão tên Wilford đó đến đây khi nào nhưng tôi chắc rằng ông ấy đã nhìn thấy tôi cùng viên sĩ quan. Thực tế rằng tôi không thể giả vờ nói tôi là người khác và từ chối. Trên hết, không có dấu hiệu của sự hiện diện khi ông ta lần đầu tiên đi đến, người đàn ông này không phải là nhân viên bình thường.

"...Vâng."

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước lên xe ngựa.

***

Veronica, phó chỉ huy của Hiệp sĩ Thép Lạnh, nghĩ đến Rudger đã đi mất.

'Rudger Chelici.'

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi nghĩ anh ấy thật khác thường, vì tôi đã thấy anh ấy quét sạch tất cả những kẻ khủng bố bằng ngọn lửa trắng bóc.

Các hiệp sĩ khác có thể không nhìn rõ vì họ ở quá xa, nhưng cô tự tin rằng mình có thị lực tốt hơn người bình thường.

Trong một tình huống với số lượng ít ỏi hơn, Rudger đã đánh bại các thuật sĩ đối phương một cách dễ dàng.

'Anh ấy không phải là người bình thường.'

Một chiếc áo khoác dạ màu đen đơn giản mà lộng lẫy với bộ âu phục chỉnh tề, trên thân có chỉ vàng, thần thái trầm tĩnh, ánh mắt nghiêm nghị, mái tóc dài hơi vén ra sau, từ gáy buộc thành đuôi ngựa.

Nhìn kỹ thì anh ta có vẻ giống một nhà quý tộc với ấn tượng sâu sắc nhưng trên hết, điều kích thích thần kinh của cô nhất là bầu không khí toát ra từ Rudger một cách tinh tế.

'Lúc đầu mình nghĩ đó là một thành viên hoàng tộc, người đang che giấu danh tính của mình.'

Sự thanh lịch toát ra từ Rudger tương tự như những gì Veronica cảm thấy khi cô đối mặt với các quý tộc trong hoàng cung. Vì vậy, khi cô được biết rằng Rudger sẽ trở thành giáo viên tại Học viện Theon, cô đã bị thuyết phục về danh tính của anh ấy.

Không, cô thậm chí còn nghĩ rằng ngay cả cái tên Theon khổng lồ cũng không phải là huy chương cho người đàn ông này. Không ai ngạc nhiên trước những con cá bơi lội giỏi và những con chim bay lượn trên bầu trời. Điều này cũng đúng với vị trí ở Theon của Rudger.

Cảm giác déjà vu mạnh mẽ của cô trở nên chắc chắn khi cô nghe tên anh.

'Rudger Chelici, một thuật sĩ trẻ gần đây rất nổi tiếng. Anh ấy là người trẻ nhất đạt cấp 4, đã nộp 12 bài báo cho Mato, và thậm chí còn xác định lại một trong những thứ khó khăn nhất: công thức của Langerister.'

Ngoài ra, tôi nghe nói rằng anh ta có quá khứ đã phục vụ với tư cách là một sĩ quan trong quân đội, và người ta nói rằng anh ta học chuyên ngành săn mật mã.

'Em trai mình đang theo học tại Theon. Mình sẽ phải hỏi thằng bé xem các lớp anh ấy dạy sẽ như thế nào.'

***

Kế hoạch chạy trốn ngay khi rời ga tàu của tôi đã bị cản trở ngay từ đầu. Không ngờ học viện lại trực tiếp phái người tới đón tôi ở đây. Tôi nghĩ đó là một sự phóng đại quá mức, nhưng sự thật rằng đó là Học viện Theon đã thuyết phục tôi một lần nữa.

Nếu bạn là một giáo viên được bổ nhiệm vào học viện tốt nhất trong đế chế, bạn sẽ được chào đón ở bất cứ đâu bạn đến. Khi nghe tin nhân lực chất lượng cao như vậy bị vướng vào cuộc khủng bố, Theon hẳn đã rất lo lắng.

'Đây là một vấn đề lớn.'

Tôi nhìn vào bên trong cỗ xe.

Một chiếc ghế màu đỏ êm ái và những hoa văn sặc sỡ xung quanh. Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, đó là một chiếc xe ngựa chỉ có thể nói là sang trọng. Hầu như không rung lắc ngay cả khi nó đi quá nhanh.

Dẫn đầu cỗ xe màu đen này là một con golem có hình dạng một con ngựa đang nhả khói. Thật tuyệt vời khi nhìn thấy chiếc xe này, một trong những kết quả kỹ thuật ma thuật mới nhất, được tạo ra bằng sự kết hợp giữa máy móc và ma thuật.

Các hiệp sĩ không dễ dàng già yếu đi chỉ vì họ già đi. Nói đúng hơn, những hiệp sĩ lớn tuổi nguy hiểm hơn nhiều vì họ có cơ thể siêu phàm và có trong tay nhiều năm kinh nghiệm.

'Nếu tôi cố gắng rời khỏi đây với một cái cớ, ông ấy sẽ nghi ngờ. Tôi không thể bí mật bỏ trốn, và ngay cả khi tôi thành công, tôi sẽ bị theo dõi ngay khi có báo cáo.'

Một số vấn đề khác phát sinh.

Trước hết là về danh tính của Gerard mà tôi đã từng sử dụng. Vì danh tính giả này được coi là đã chết, nên cần phải tạo một danh tính mới và điều đó sẽ đòi hỏi rất nhiều thời gian và tiền bạc.

Thông thường tôi sẽ tìm một nơi để ở cho đến khi tôi thu thập thông tin và tạo ra một danh tính mới vì mất danh tính hiện có, đồng nghĩa với việc tôi là một người nhập cư bất hợp pháp. Không có danh tính không khác gì không có nhân quyền.

Sau khi xem xét tất cả những khả năng này, tôi quyết định từ bỏ việc chạy trốn lúc này.

'Bây giờ, mình sẽ không làm bất cứ điều gì khiến bản thân trông khả nghi.'

Đầu tiên, hãy đến Học viện Theon. Nghĩ về tương lai ở đó chắc hẳn cũng không phải là một ý kiến tồi.

Khi tốc độ của cỗ xe đang chuyển động nhanh bắt đầu chậm lại, tôi có linh cảm rằng cuối cùng mình cũng đã đến Học viện Theon.

Như để chứng minh điều đó, cửa sổ phía trước của cỗ xe mở sang một bên, và Wilford lên tiếng.

"Cậu Rudger, chúng ta đến nơi rồi."

Nghe lời Wilford, tôi liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một cánh cổng lớn và xa hơn nữa là một vùng đất rộng lớn. Đường dành cho xe được trải nhựa sạch sẽ, cây xanh được trồng đều hai bên trái phải càng làm tăng thêm vẻ đẹp tinh tế.

Dưới ánh nắng chói chang, các tòa nhà của Học viện Theon tỏa ra ánh sáng trắng xóa.

'Đấy có phải là tòa nhà chính, biệt thự, công viên và khán phòng không?'

Ngoài thực tế là mỗi cái đều có quy mô to lớn, không thể ước tính chính xác độ rộng lớn của nơi đây.

'Đây không phải là lớn hơn cả những thành phố khác sao?'

Nhân viên bảo vệ ở cổng trước mở ngay và nhẹ nhàng cúi chào chúng tôi.

Đi qua cửa trước, tôi có thể thấy bao nhiêu ma thuật được khắc ở những chỗ xung quanh đây. Số lượng vòng tròn ma thuật xếp chồng lên nhau nhiều đến mức không thể nhìn thấy hình dạng ban đầu.

'Điên rồ.'

Sẽ không có bất kỳ anh chàng to lớn nào tùy ý đi qua cổng trước, nhưng nếu thực sự có một người như vậy, họ sẽ biến thành tro bụi và biến mất trong giây lát.

Nơi con ngựa thép dẫn đầu cỗ xe dừng lại là một tòa nhà nằm sâu bên trong tòa nhà chính. Vươn cao như một chiếc vương miện, đó thực sự là một tòa lâu đài tráng lệ.

"Nó ở đây. Cậu hãy xuống đi."

Khi tôi chuẩn bị lấy túi của mình, Wilford đã ngăn tôi lại.

"Chúng ta sẽ trở lại, vì vậy cậu không cần phải mang theo hành lý của mình."

"..Vâng."

Tôi ra khỏi xe và đi theo Wilford qua đài phun nước và những bức tượng tuyệt đẹp để vào tòa nhà. Bên trong cũng ngoạn mục y như bên ngoài.

Ánh sáng từ ô cửa kính lan tỏa như phản chiếu dịu nhẹ vào bên trong, tạo nên một gam màu ấm áp và nhẹ nhàng quấn lấy làn da. Mùi thơm thoang thoảng đâu đó xộc vào mũi tôi, và tôi nghe thấy tiếng chim hót líu lo. Cảm giác như đang ở trong mơ vậy.

Nội thất bên trong được thiết kế tinh tế và gọn gàng, trông giống như kiến trúc tuyệt đẹp của châu Âu thời trung cổ. Nếu thành phố liền kề Leathervelk có bầu không khí khoa học viễn tưởng đầy hơi nước, thì thành phố này tập trung nhiều hơn vào giả tưởng.

- Hahaha.

- Bé à, đừng làm vậy mà.

Khi tôi đi lên cầu thang dọc theo Wilford, những nhân viên và học viên mặc đồng phục học viện đi ngang qua tôi. Mỗi khi họ làm vậy, tôi có thể nghe thấy họ nói chuyện sau lưng tôi, nên tôi đoán họ đang buôn chuyện vì tôi trông giống một dân quê lên phố, phải không?

Cuối cùng, tôi đến ngay trước một thang máy lớn.

"Đường này."

Tôi lên thang máy với Wilford. Nhìn từ bên ngoài cứ tưởng nó chỉ cao thôi, nhưng khi nhìn thấy nó cao gần 30 tầng, tôi lại một lần nữa ngạc nhiên.

Khi thang máy đến và cửa mở ra, có một hành lang dài trải thảm đỏ và một cánh cửa duy nhất làm bằng gỗ ở cuối đường.

"Chủ tịch đang ở bên trong. Tôi sẽ đợi ở đây."

"Cảm ơn đã hướng dẫn."

"Đó là công việc của tôi."

Tôi băng qua hành lang và đứng trước cửa văn phòng chủ tịch. Vừa đưa tay định gõ cửa, tôi nghe thấy một giọng nói uể oải nhưng quyến rũ vọng ra từ bên trong.

"Mời vào."

Tôi mở cửa và đi vào trong.

"Rất vui được gặp anh."

Một người phụ nữ đang ngồi ở bàn làm việc, lưng dựa vào cửa sổ chào đón tôi.

Khi xét rằng cô ấy ít nhất phải là một lexer, cấp độ thứ 6 trong số 8 cấp độ hiện có để có thể ngồi vào vị trí này, không thể bàn cãi rằng cô ấy là một pháp sư hàng đầu.

Cô ấy vừa sắp xếp giấy tờ, vừa cầm chiếc bút máy trên tay phải, đặt nó xuống và nhìn tôi chằm chằm. Mái tóc trắng xõa xuống như một tấm rèm, càng tỏa sáng rực rỡ hơn dưới ánh sáng của cửa sổ bằng kính đằng sau cô. Mái tóc bên ngoài có màu trắng nhưng bên trong lại điểm xuyết màu hồng tạo ra màu tóc hai tông một cách tinh tế.

'Gì chứ?'

Khoảnh khắc đôi mắt vàng của cô ấy hướng về phía tôi, tôi cảm thấy một cảm giác khó tả.

Tôi nói với giọng khó khăn, cố lờ đi cảm giác kỳ lạ.

"Đây là Rudger Chelici. Chủ tịch cho gọi tôi."

Đầu tiên, ngay bây giờ tôi là Rudger Chelici.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net