25. Ngày 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ae đã chuẩn bị xong đồ cho 4 ngày công tác ở Chiang Mai nhưng trước khi đến chỗ làm, anh gửi cho Pete một tin nhắn.

"Anh sắp đi bây giờ. Đừng quên nghỉ ngơi đầy đủ và ăn uống đúng bữa. Sự kiện hôm nay của em kết thúc ở đâu vào mấy giờ thế?"

Ae lái xe đến văn phòng để gặp P'Top và Pond. Anh đang trên hành lang đến văn phòng của P'Top thì gặp Pond.

"Chào Ae! Sinh nhật của N'Yim thế nào?"

"Cũng khá vui, Pond. Can có về nhà vào hôm đấy."

"Ồ! Can trở lại rồi."

Pond mỉm cười thích thú, anh khá quý Can đó, cậu ta rất vui tính và có phần hơi điên.

"Thế nó biết Pete không?"

"Có. Tao kể cho nó rồi. Gia đình tao cũng biết rồi. Bây giờ Pete là tình yêu của cuộc đời tao đó Pond." Ae thú nhận với bạn thân của mình.

"Mày không nói tao cũng biết. Thành thực mà nói thì tao rất vui khi thấy mày lại tìm thấy hạnh phúc của mình nhưng mà cũng thấy lo lo. Mày biết là mày đang dây dưa vào cái gì mà đúng không?"

Pond nhìn sang cậu bạn thân với ánh mắt đầy lo lắng và ngoài nghi.

"Tao biết, Pond. Tao cũng chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ rồi. Tao sẽ không để bất cứ điều gì hay bất cứ ai mang Pete rời xa tao."

Ae tự tin mỉm cười ngay khi điện thoại rung lên. Anh nhìn vào tên người gọi, "Thiên thần đáng yêu". Pond đảo mắt mắt về phía người bạn nhí nhảnh của mình. Ae chỉ mỉm cười ngượng ngùng.

"Em có một sự kiện couple ở Amarin Mall lúc 5h chiều. Anh đi cẩn thận ạ, P'Ae. Chưa gì em đã thấy nhớ anh rồi."

"Anh cũng thấy nhớ thiên thần đáng yêu của anh."

Sau khi gửi tin nhắn cho Pete Ae liền gọi cho một người khác.

"Vâng, gửi đến Pete Pitchaya. 4h30 chiều. Tôi nghĩ anh sẽ phải mang nó đến văn phòng quản lý. Cám ơn. À đừng quên lời nhắn nhé."

Pond nhìn Ae đầy hoang mang khi người kia cất điện thoại vào túi.

"Chỉ là một bất ngờ nho nhỏ thôi." Ae mỉm cười khi họ mở cửa vào phòng P'Top.

---

Hôm nay mới là ngày đầu tiên không được nhìn thấy P'Ae mà Pete đã thấy nhớ anh gần chết. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ trở nên tham lam như thế. Cậu biết Noh và Phun sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu nhưng ngoại trừ họ ra, cậu có một niềm tin mãnh liệt rằng tất cả mọi người đều đến rồi sẽ lại rời bỏ khi họ muốn. Nhưng với P'Ae, cậu không muốn anh rời xa mình và chuỗi thời gian 4 ngày đó là một nỗi kinh hoàng.

"Cậu trông kiệt quệ quá, Pete! Không phải Ae bỏ cậu để theo người khác đâu. Anh ấy còn phải làm việc, mình chỉ nhắc lại nếu cậu có nhỡ quên."

Noh la lên khi xung quanh họ không có ai. Suốt cả ngày hôm nay Pete hết bồn chồn rồi lại lo lắng, Noh cảm thấy mình cần sử dụng bạo lực để nhồi nhét những điều thực tế này vào bộ não bé tí teo của cậu.

"Noh! Đừng nói thế. Nhỡ anh ấy gặp người khác thật thì sao? Mình sẽ phải làm gì đây?"

"Aish, Pete! Ae cũng đã tỏ tình rồi còn gì! Cậu tốt hơn hết là nên trả lời rồi trở thành bạn trai của anh ấy thay vì ở đây lo lắng ghen tuông!"

"Mình bối rối quá, Noh! Đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với mình giống P'Ae. Anh ấy yêu mình vì bản thân mình chứ không phải Pete hoàn hảo mà mọi người vẫn nghĩ."

Noh nhìn đứa trẻ ngượng ngùng trước mặt mình rồi nắm lấy tay cậu.

"Thế thì tin Ae đi."

Pete gật đầu.

Đột nhiên xuất hiện hai con người đang bận bịu tranh cãi nhau bước vào phòng trang điểm. Cả Pete và Noh cùng nhìn họ đầy thích thú.

"Tôi đã nói rồi, Tin. Cái áo đó của cậu không hợp với cái quần chút nào hết á. Quần áo khác của cậu đâu rồi?"

"Thế này là ổn rồi, Can. Tôi hoàn toàn ổn với bộ này."

"Sao cậu không làm giống như Pete và để yên cho tôi làm việc của mình nhỉ?"

Can bắt đầu bất bình. Tin vỗ vỗ gáy như bị đau cổ, cậu sẽ không nghe lời Can đâu. Can nhìn Noh cầu cứu với ánh mắt như hỏi xem đồ của Tin để đâu. Noh ra ám hiệu cho Can. Tin ngồi xuống ghế với vẻ mệt mỏi bơ phờ, Pete để lộ một tiếng cười khúc khích khiến Tin nghe được.

"Cậu cười cái gì, Pete?"

"Để Can làm việc của cậu ấy đi, Tin. Cậu sẽ chỉ tốn năng lượng để tranh cãi với cậu ấy mà chẳng được cái gì cả."

Pete khuyên nhủ Tin với nụ cười vẫn nở trên môi. Tin chẳng đáp, chỉ nhún vai một cái.

"Ahhh, đây rồi. Mặc cái này vào, Tin."

Can quẳng cho cậu một cái áo thun mỏng vừa vặn với thân người cậu màu xanh hải quân. Tin không hề thích mấy bộ đồ kiểu này, cậu thích áo phông và áo khoác hơn.

"Tôi không muốn thay!"

"Đừng bắt tôi mặc nó cho cậu, Tin."

"Cậu còn lâu mới làm thế được."

Tin nhìn sang chỗ khác, vẻ bực bội bao trùm cả gương mặt. Sau đó cậu giật mình vì thấy Can đã trèo lên ngồi vào lòng cậu, mặt đối mặt.

"Cậu đang làm cái trò gì đấy Can?"

"Mặc đồ cho cậu!"

"Và tại sao lại ngồi trên đùi tôi?"

"Để cậu không bỏ đi được. Aish, cậu đừng có cứng đầu, Tin."

Can đã trong tư thế chuẩn bị lột bỏ cái áo Tin đang mặc. Tin vặn vẹo tránh né nhưng không thể cử động thoải mái vì cậu biết rằng nếu cậu nhất quyết gạt ra thì Can sẽ yên vị dưới sàn. Kể cả khi Tin bực bội với stylist của mình thì cậu cũng không muốn khiến người kia mất mặt theo kiểu này. Cậu chỉ nhún vai rồi chấp nhận thua cuộc.

Can nhìn thấy được toàn bộ cơ thể Tin sau khi hoàn toàn cởi bỏ được áo của người kia. Cậu hoàn toàn bất ngờ trước sự hoàn hảo của những múi cơ bụng săn chắc trước mặt mình tới mức không thể ngậm miệng vào.

"Cậu có một thân hình rất đẹp đấy, Tin!"

Tin đỏ mặt trước lời nhận xét nhưng vẫn giữ vững lập trường của mình. Nhưng cậu rất muốn che chắn bản thân mình lại trước con mắt của cái người điên khùng kia. Can chậm rãi mặc đồ vào cho Tin, lần lượt cài cúc áo từ dưới lên trên, bỏ lại 3 cúc áo. Tin định đưa tay lên cài bớt một cúc thì Can ngăn lại.

"Cứ để vậy là hoàn hảo rồi, Tin."

Can nháy mắt khi nói câu này. Tin chỉ lắc đầu đầy hoài nghi. Làm sao một chàng trai nhỏ con thế kia có thể trở nên hoang dại và thẳng thắn như kiểu 'liêm sỉ' và 'xấu hổ' không hề xuất hiện trong từ điển của người này vây.

Khá hài lòng với kết quả, Can đứng dậy và bắt đầu làm việc với kiểu tóc của Tin. Tin vẫn giữ im lặng nhưng sự bực bội vẫn chưa lắng xuống vì cậu trông thấy Pete, Noh và cả quản lý của cậu tất cả đều bụm miệng cười ở phía bên kia phòng.

Sau khi lo xong cho ngoại hình của tin, Can cảm thấy hài lòng rồi bảo cậu tự ngắm mình trong gương. Tin cũng khá thích hình ảnh của mình nhưng chẳng biểu hiện gì cả. Cậu sẽ không hé nửa lời với Can rằng cậu làm việc rất tốt, điều này tốt nhất là không nên nói với người kia. Nhưng tất cả mọi người xung quanh đều đang tán thưởng thành quả của Can.

"Tin, cậu trông đẹp thật đó. Mình đã bảo là cậu nên nghe Can mà."

Pete nhìn Tin bằng con mắt kinh ngạc.

"Trông cậu ta có quyến rũ không cơ chứ? Giờ không chỉ là anh chàng đẹp trai lạnh lùng nữa rồi."

Can cười khi thấy Tin nhếch mép ngồi lại xuống ghế và chúi mũi vào điện thoại. Can lại cần Pete để chuẩn bị cho cậu và nhớ đến việc phải che dấu vết mà P'Ae để lại cho Pete.

Một tiếng gõ cửa vang lên. Noh mở cửa, đó là một người giao hoa.

"Có anh Pete Pitchaya ở đây không ạ?" Người giao hàng hỏi.

"Tôi là Pete."

Người giao hàng tiến lại về phía Pete để đưa cho cậu bó hoa cẩm chướng màu xanh dương rồi yêu cầu cậu ký xác nhận.

Pete nhìn vào bó hoa đẹp dẽ trong tay mình và thấy một chiếc thiệp bên trong. Cậu ngay lập tức mở nó ra và đọc lời nhắn P'Ae gửi cậu. Đây hình như là chữ viết tay của anh thế nên cậu đoán là P'Ae đã tạt qua cửa hàng hoa trước khi tới chỗ làm. Việc này khiến tim cậu tan chảy.

Gửi thiên thần đáng yêu của anh,

Cám ơn em vì đã bước vào cuộc đời anh.

Cám ơn em vì đã lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh.

Cám ơn em vì đã cố gắng và mạnh mẽ cho tới ngày anh được gặp em.

Anh có thể không ở cạnh em ngay bây giờ nhưng anh lúc nào cũng sẽ ủng hộ em. Cố hết sức trong buổi sự kiện hôm nay nhé.

Luôn yêu em,

Ae

Sau khi đọc lời nhắn, không chỉ tim cậu mới ngập tràn hạnh phúc mà đôi mắt cũng rưng rưng ngấn lệ. Pete thực sự rất hạnh phúc.

Can ngay lập tức rút một tờ giấy ăn và cẩn thận thấm cho Pete.

"Đừng khóc lúc mình đang trang điểm chứ! P'Ae đúng là đồ ngu ngốc!"

Can lèm bèm nhưng trên môi thì mỉm cười khi trông thấy gương mặt hạnh phúc của Pete. Cậu biết P'Ae là một người ngọt ngào từ hồi còn hẹn hò với Jade nhưng giờ những gì cậu thấy còn hơn cả anh của ngày trước nữa.

"Mình xin lỗi, Can. P'Ae làm mình bất ngờ quá. Khi anh ấy hứa với mình rằng mình sẽ không thể nhận ra sự vắng mặt của anh ấy, mình cứ nghĩ anh ấy chỉ nói vậy để an ủi mình."

"Có một điều cậu nên biết về P'Ae. Khi anh ấy hứa gì đó thì chắc chắn anh ấy sẽ thực hiện, Pete."

Can nháy mắt rồi tiếp tục trang điểm cho Pete, người vẫn đang bận rộn ngắm nhìn bó hoa. Bất ngờ này như tiếp thêm động lực cho cậu để sẵn sàng cho buổi sự kiện. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net