chương năm: sảnh khách sạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại sảnh khách sạn, các nhà báo đang đứng gần cổng ra vào để quay phim các thành viên của đội bóng chuẩn bị rời khách sạn để đến một buổi tâp, Ái cũng là một trong những người đó. Cùng các cầu thủ khác, Danh đi lướt qua họ, tuy nhiên anh ta lại dừng lại và nhận ra Ái ngay sau đó.

Ái cũng nhìn theo Danh , họ nhìn nhau rồi Danh khẽ liếc qua những chiếc máy quay đang chĩa đến chỗ anh ta mà không biểu hiện gì mà quay đầu lại đi tiếp. Ái vì thế nên cũng quay lại công việc quay phim của mình, nhưng điều cô không ngờ là Danh sau khi đi tiếp đã đi luồn ra phía sau hàng máy quay mà đến kế bên chỗ sau lứng Ái đứng, nói:

- Cô đang làm gì ở đây?

Ái quay đầu lại, thấy Danh, không tỏ ra ngạc nhiên, nhìn anh ta một lúc rồi quay đầu lại về lại màn hình máy quay, nói khẽ để tránh lọt vào micro của máy quay:

- Tôi đang làm việc, tôi cũng là phóng viên chắc anh không quên đâu chứ?

- Tôi thì nghĩ sếp của cô cố ý gửi cô đến đây vì có một âm mưu nào đó với tôi đấy.

- Anh lại đang quá tự cao rồi đấy, ... đây tôi có thẻ nhà báo được Liên Đoàn phát đàng hoàng

Ái vẫn nhìn về phía trước nhưng một tay cô cầm chiếc thẻ được đeo trên cổ mà giơ đến phía sau cho Danh nhìn. Danh nhìn thấy chiếc thẻ, anh ta cười mỉm rồi nói.

- Tôi không thấy gì cả, cô gỡ ra đưa cho tôi mượn xem thử

Ái không nghĩ nhiều mà gỡ chiếc thẻ trên cổ mình xuống và đưa sang cho Danh cầm, rồi quay lại nhìn vào máy quay. Không lâu sau cô quay lại, thì phát hiện Danh đã không còn đứng ở chỗ đó mà đi mất cũng với chiếc thẻ của cô.


...


Buổi tối đó, Hào chủ động liên lạc với Ái để gặp cô trước khi Ái rời khách sạn sau một ngày quay. Từ trước, Hào đã được Ái nói cho biết việc cô là một trong những nhà báo được phân công quay hình đội tuyển hàng ngày từ trước, và Hào cũng đã tỏ vẻ rất vui và còn nói là sẽ giúp đỡ cô.

Khi Hào hỏi về công việc hôm nay của Ái, cô đã nói dối về việc chiếc thẻ nhà báo của mình và Danh:

- Là Danhđã nhặt giúp khi vì chị vô tình làm rơi mất khi đang di chuyển, nhưng lúc chị quay lại để tìm, thì phát hiện Danh đã nhặt được, nhưng có lẽ cậu ấy không thấy chị nên cầm chiếc thẻ ấy đi luôn mà chị lại không kịp đuổi theo.

- Hay để em nói với anh ấy để trả lại cho chị?

- Thôi hay là em gọi cho Danh đi, rồi cho chị nói chuyện với cậu ấy một chút, chị muốn trực tiếp giải thích tình hình lúc đó cho cậu ấy đó mà.

- Dạ vậy cũng được.

Hào gọi cho Danh, nói vài câu giải thích với anh ta rồi đưa cho Ái nghe điện thoại. Ái cầm điện thoại và đi ra xa chỗ Hào đứng một khúc mới bắt đầu nói chuyện:

- Tôi là Ái, anh có thể trả lại tôi chiếc thẻ nhà báo được không hả?

- Ở sao cô quen được thằng Hào ... tôi đúng là không thể xem thường được cô rồi?

- Anh dừng ngay việc nghi ngờ rằng mọi chuyện trên thế giới chỉ vây quanh anh thôi đi, tôi không rảnh đến vậy đâu.

- Chứ cô muốn gì?

- Anh có biết đó là cái thẻ duy nhất Liên Đoàn cấp cho tôi không hả?

- Vậy thì sao cô không hỏi thử hỏi bên Liên Đoàn làm một cái mới cho cô đi, vì tôi sẽ không trả đâu.

Danh cúp máy trước. Ái thở hắt đi sự tức giận của mình rồi quay lại chỗ Hào.


...


Tại bàn tiếp tân, Ái nói chuyện với người chịu trách nhiệm của Liên đoàn ở đó:

- Tôi xin lỗi. Nhưng tôi chỉ cần một chiếc thẻ tạm thời thôi, rồi khi tìm lại được tôi sẽ báo lại với chị.

- Làm sao cô có thể làm mất tấm thẻ đó chứ?

- Tôi không làm mất, là có người lấy nó đi.

- Tấm thẻ đó thì họ lấy để làm gì chứ, cô đang nói dối chúng tôi à.

Hào đi đến chỗ của Ái, trước đó câu ta đã trốn ở một góc gần đó:

- Chị nhà báo này bị người khác lấy mất thẻ ra vào đó ạ? Chị không biết là có bao nhiêu người muốn làm vậy đâu, người hâm mộ quá khích này, với cả người muốn lấy thông tin mật nữa chứ, đã là một giải đấu lớn và cạnh tranh như vậy mà mấy chị nghĩ là không ai thèm lấy sao?

Người của Liên Đoàn ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của Hào, họ đành đồng ý giúp Ái. Hào nhìn sang Ái, nháy mắt với cô rồi cười cười.


...


Ở một chỗ khuất của hành lang khách sạn, Ái đang đi thì gặp Danh. Danh đột ngột tiến sát lại Ái, cầm lấy tấm thẻ mới được phát đang đeo trên cổ cô. Rồi anh ta rút trong túi áo khoác mình chiếc thẻ mà anh ta đã lấy đi, để 2 chiếc thẻ cạnh nhau để so sánh.

Ái khó chịu và kéo tay Danh ra khỏi cái thẻ anh ta đang cầm vì việc cô vẫn đang đeo như thế làm khoảng cách giữa họ trở nên quá gần.

- Buông ra ngay, này ... - Danh vẫn không có ý định buông ra và cũng không để ý được sự khó chịu của Ái.

Lúc đó, thì Trí ở ngoài bước vô, anh ấy thấy Ái và nhận ra cô ấy ở cùng Đức hôm trước:

- Danh à, em đang làm gì vậy?- Trí lên tiếng

- Không có gì đâu anh – Danh nhìn thấy Trí, nhưng cậu lại không hề có ý định lùi lại.

- Anh có buông ra không hả? – Ái cao giọng tức giận

- Tôi đang so sánh 2 chiếc thẻ này cho cô đó thôi, không khác biệt gì cả mà sao cô cứ đòi lại vậy nhỉ?

Ái nhìn sang chỗ Trí đứng, nhưng anh ta không còn đứng ở đó. Ái thở dài, quay lại Danh, lần này cô định sẽ không nói bằng lời với Dũng nữa mà trực tiếp đánh anh ta.

Nhưng trước khi cô định làm vậy, Trí đã đi đến chỗ họ đang đứng, đẩy Danh lùi ra khỏi người của Ái và giựt chiếc thẻ mà Danh đang cầm rút từ túi áo ra khi Danh chưa kịp phản xạ, quay sang Ái mà nói.

- Tôi có thể mượn chiếc thẻ trên cổ cô không?

Ái đồng ý gỡ chiếc thẻ trên cổ ra, đưa cho Trí.

- Cô tên gì?

- Trần Như Ái.

- Cả 2 chiếc thẻ này đều của cô đúng không? Vậy cô giữ lại đi.

Trí không đợi trả lời mà trực tiếp đưa đưa cả 2 chiếc thẻ lại về phía Ái rồi nói với Danh.

- Mọi người hỏi là em đi đâu đấy Danh?

- Tại sao anh lại đẩy em ra chứ?

- Cô ấy đang khó chịu đó, em không thấy được à?

- Không, em đâu có làm gì cô ta đâu

Thấy Danh lắc đầu có vẻ không hiểu, Trí lại quay về phía Ái:

- Cô có thấy khó chịu không?

- Có đấy. – Ái trả lời ngay lại.

- Chúng tôi xin lỗi, mong cô chấp nhận  – Trường cười nhẹ.

- Được thôi. Thôi tôi đi trước.

Ái nói nhanh rồi bước đi khỏi chỗ họ. Danh quay sang Trí và hỏi:

- Rốt cuộc thì em làm cô ta khó chịu ở chỗ nào chứ? Em chỉ đang xem cái thẻ cô ta đang đeo thôi mà – Danh khó hiểu nói với Trí

- Đàn ông với phụ nữ khác biệt lắm, họ không thoải mái nếu em tiến sát họ mà không hỏi ý trước đâu, dù em là ai đi nữa. Em có thể là chưa thể hiểu, mai mốt em nhạy cảm hơn một tí là được – Trí vỗ vai Danh rồi nói.

.

.

.

Ái quay lại chỗ máy quay mà lúc nãy cô đã rời đi. Cô bấm nút quay tiếp, đứng sau máy quay, Ái thở nhanh và hỗn loạn với những suy nghĩ và cảm xúc không xác định.

Trở Lại Quá Khứ

Tại phòng của Ái, trên màn hình máy tính liên tục là những bức ảnh của Trí và lưng anh ta với số áo 09.

- Chắc chắn sẽ có người nói đây là ảnh của fansite chứ không phải của Nhà báo đâu? – Hân, bạn của Ái lại gần nhìn vào máy tính mà nói.

- Chả ai nhận ra điều khác biệt đâu. – Ái cười nói

- Có chứ, là tình cảm của người chụp ảnh dành cho người trong ảnh, vì thích và vì công việc thế mà giống nhau được à?

- Là cảm nắng, nhưng anh ta thì không cần phải biết đến đâu.

- Phải rồi, 2 người ở xa nhau vậy mà, cách nhau những một chiếc màn hình còn gì?


...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC