Chương 1: Xuyên thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Xuyên thư

Ánh trăng như nước, tràn ngập khắp phòng.

Diệp Tử Ninh mở mắt ra, cảm thấy đầu có chút đau nhức, cô dơ tay xoa hai bên huyệt thái dương theo bản năng.

Trong phòng tràn ngập một màu tối om, ánh sang duy nhất trong phòng là từ chiếc cửa sổ sát đất bên tay phải của cô.

Chiếc rèm chỉ bị kéo qua một phần, cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng giữa đêm đen tĩnh mịch này gợi cho Diệp Tử Ninh nhớ về trước đây, không biết đã qua bao nhiêu năm rồi cô mới có thể nhìn rõ được cảnh trăng sáng thế này.

Cô nhớ lần cuối mình được nhìn thấy là lúc còn nhỏ ở dưới quê với bà, bà âu yếm ôm cô vào lòng, kể chuyện cho cô nghe.

Nghĩ lại lúc trước Diệp Tử Ninh không khỏi thấy hoài niệm, cô nương theo bản năng tính ngồi dậy thì chợt khựng lại.

Đợi đã, nơi này không phải nhà của cô.

Diệp Tử Ninh đưa mắt nhìn, xung quanh hoàn toàn tối đen như mực khiến cô không thể nhìn rõ được nhưng cảm giác xa lạ này khiến cô có thể khẳng định đây không phải là nhà mình.

Da đầu trở nên tê dại, chứng đau đầu thường xuyên hoành hành cô kể từ khi đó đến giờ vẫn chưa một lần buông tha cô.

Cô lấy hết sức lực ngồi dậy, cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng, không còn cảm giác nặng nề như lúc trước.

Cảm thấy hiện tại mọi thứ đối với mình đều vô cùng kì lạ, Diệp Tử Ninh cố nhớ lại những kí ức cuối cùng của mình vào ngày hôm đó.

Ngày hôm đó sau khi tan tầm, cô vẫn như thường lệ lái xe đi trên con đường núi hẻo lánh để về nhà, mọi việc xảy ra rất bình thường như mọi ngày cho đến khi cô gặp tai nạn trên núi.

Trận lở đất đột ngột xảy ra, trong cơn mê man, Diệp Tử Ninh vẫn không có một chút cảm xúc muốn níu giữ mạng sống của mình, ba mẹ, bà nội, bạn bè cô đều đã chết, nếu có sống tiếp thì cô cũng phải sống trong cô đơn và dằn vặt bản thân, vậy thì cái chết đối với cô cũng không còn đáng sợ nữa.

Ý thức dần mất dần, cô nghe thấy có một giọng nói đang gào thét gọi tên cô, Diệp Tử Ninh cố hết sức mở mắt ra để xem người đó là ai nhưng một cơn buồn ngủ bất chợt kéo đến, cô mất dần ý thức và...

***

Diệp Tử Ninh nhớ ra việc mình đã chết rồi nhưng lại thắc mắc tại sao mình lại ở trong một căn phòng xa lạ như vậy.

Chợt cô cảm thấy bên cạnh có chút dao động, một người con gái chỉ tầm 17 tuổi ngái ngủ mở mắt ra nhìn cô "Lá con... cậu sao vậy?"

Diệp Tử Ninh cảm thấy khó hiểu, cô không biết người này, cũng không biết đây là đâu, cô cũng không nhớ được rõ ràng bất kì thứ gì, mọi kí ức trong đầu cô bây giờ đều vô cùng mờ ảo.

"Cậu không sao chứ?" cô gái đó thấy sắc mặt cô trắng nhợt thì lo lắng hỏi.

"Cô là ai? Sao tôi lại ở đây?"

Cô gái đó cảm thấy khó hiểu nhìn cô nhưng vẫn kiên nhẫn giải đáp thắc mắc cho cô "Mình là Tô Hân Nghiên, cậu không nhớ mình sao, chúng ta ở cùng kí túc xá."

Diệp Tử Ninh càng ngày càng thấy rối bời. Kí túc xá? Cô nhớ mình đã tốt nghiệp được 7 năm rồi cơ mà.

"Cậu làm sao vậy? Do đêm qua uống nhiều quá sao?" Tô Hân Nghiên có vẻ khá quan tâm cô nhưng trong kí ức cô hoàn toàn không có chút hình bóng nào về người này.

Đợi đã... Tô Hân Nghiên? Cái tên này chợt lóe lên trong đầu cô.

Nhớ rồi, 2 tháng trước khi chết, cô đã đọc được một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết có nữ chính tên như vậy, ấn tượng sâu sắc của cô về cuốn tiểu thuyết đó là có mộ nữ phụ mờ nhạt trong đó có cái tên y hệt cô— Diệp Tử Ninh.

Diệp Tử Ninh bóp trán, dường như cô đã có thể sâu chuỗi lại mọi chuyện, có thể cô đã bị một thế lực nào đó tác động, may mắn không chết đi mà lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết đó.

Cô cũng không lạ với thể loại xuyên không, xuyên thư nhưng lần đầu bị khiến cô không khỏi có chút bỡ ngỡ.

"Cậu ổn không?" giọng của Tô Hân Nghiên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

Sau khi hiểu được mọi chuyện, tâm trạng cô cũng dần bình ổn hơn, như thế cũng tốt, ít nhất thì cô có thể thoát được khỏi cái cuộc sống nhạt tẻ đó.

"Mình ổn mà, cậu ngủ tiếp đi, đừng lo cho mình."

Tô Hân Nghiên có chút hoài nghi nhìn cô nhưng cũng không phản bác lại gì nữa, cô đứng lên bước xuống giường, nền nhà đã được lót một lớp nhung mềm mại.

Cô đi vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương.

Thiếu nữ trong gương xuất hiện trước mắt cô xinh đẹp tạp phần, ngũ quan thanh tú mềm mại, ánh mắt và khí chất cũng rất tinh anh, sáng sủa.

Cô không được ví đẹp như siêu sao hay minh tinh giống nữ chính Tô Hân Nghiên, nhưng sắc đẹp của cô vẫn không thua kém so với cô ấy.

Có thể nói Diệp Tử Ninh mang một vẻ như hoa trong gương, như trăng trong nước, một vẻ đẹp mờ ảo, không có thật.

Cô mở vòi nước, nghe được tiếng nước chảy, nhưng giọt nước mát lạnh xuyên qua kẻ tay cô khiến cô có cảm giác rất chân thực.

Diệp Tử Ninh hất một ngụm nước vào mặt mình, từ giờ cô sẽ sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, có bạn bè, có người thân bên cạnh, cô sẽ không để quá khứ chết trong cô đơn của mình lập lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net