Chương 2: Tình tiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Tình tiết

"Tử Ninh, hôm qua cậu uống khá nhiều, hôm nay cậu có muốn nghỉ ngơi không, mình sẽ xin nghỉ giúp." Hân Nghiên thấy cô đi ra thì hỏi, trời cũng đã sáng, ánh sáng mờ ảo và đẹp đẽ khiến cho Diệp Tử Ninh cảm thấy rất thoải mái.

"Không cần đâu, mình ổn mà." Diệp Tử Ninh mỉm cười với cô nàng, đã rất lâu không có người nào quan tâm cô như vậy.

Ông trời đã cho cô một cơ hội để sống lại, cô nhất định sẽ không lãng phí cơ hội này.

Chỉ là cô không nhớ một chút gì về kí ức của nhân vật này, trong truyện Diệp Tử Ninh rất mờ nhạt, không được nhắc tới nhiều.

"Mà... Hân Nghiên này."

"Sao thế?"

"Mình với cậu quen nhau từ khi nào vậy?"

Tô Hân Nghiên hoài nghi nhìn cô, từ hôm qua đến giờ thái độ của cô rất kì lạ.

"Tụi mình quen nhau từ năm lớp 7, sao tự dưng lại hỏi vậy?"

Diệp Tử Ninh không biết nên giải thích với cô nàng như thế nào, cô không có kí ức của nguyên chủ, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Dạo này thần trí mình không tốt, cứ lâu lâu lại quên mất một vài chuyện." Thấy Hân Nghiên dần có cảm giác hoài nghi mình, sợ rằng cô sơ suất sẽ để lộ thân phận mình không phải là người của thế giới này nên bịa đại một lí do nào hợp lý.

"Thôi được rồi."

Diệp Tử Ninh thấy cô không truy cứu nữa thì thở phào nhẹ nhõm, cười nhẹ với cô một cái rồi mở tủ đồ ra tính lấy đồng phục mặc vào thì chợt nghe thấy tiếng nói.

"Tử Ninh, cậu mở tủ đồ mình ra chi vậy?" Một giọng nữ rất êm tai, Diệp Tử Ninh nghiêng đầu nhìn về phía đó, khung cửa sổ được mở ra, ánh sáng bên ngoài tràn vào khắp phòng khiến cho cô nhìn rõ được người kia.

Khương Ninh Vy nhìn cô "Tủ của cậu ở bên kia cơ mà."

Diệp Tử Ninh ngẩn ngơ ra nhìn Khương Ninh Vy, ngũ quan và gương mặt của người này thực sự rất giống với người bạn thân đã chết của cô.

"Xin lỗi, mình không để ý."

Cô phủi sạch những kí ức trước kia, chắc chỉ là người giống người thôi, chắc sẽ không liên quan gì với người kia đâu.

Khương Ninh Vy nhìn thấy cô lấy đồng phục bước vào nhà vệ sinh liền đưa mắt sang hỏi Phó Dật Niệm vẫn còn đang ngủ dậy, thắc mắc "Niệm Niệm, bình thường Tử Ninh sẽ không nói chuyện với mình, một chữ cũng không nói, sao hôm nay còn xin lỗi mình nữa?"

Phó Dật Niệm bị gọi dậy không hề tức giận, cô vươn vai một cái rồi cười xòa trêu đùa Khương Ninh Vy "Cậu chuẩn bị tâm lý sẵn đi là vừa, ai biết được con nhỏ tiểu thư đó đang tính làm gì."

"Mình không đùa đâu, nghiêm túc."

"Mình cũng thấy Tử Ninh hôm nay rất lạ." Tô Hân Nghiên nói.

"Lúc cậu ấy dậy như một người khác, cả ánh mắt lẫn cách cư xử đều không giống với trước kia, lúc nãy còn cười với mình nữa."

Nữ phụ Diệp Tử Ninh ở trong cuốn tiểu thuyết là một đại tiểu thư cậy quyền vô cùng hống hách, không coi ai ra gì, ngay cả bạn thân và bạn cùng phòng cũng không chịu nổi tính khí thất thường của cô.

Sau khi Diệp Tử Ninh hiện tại xuyên vào đã làm thay đổi tính cách nhân vật, khiến những người xung quanh nhìn nhận cô bằng một con mắt khác với lúc trước.

"Có thể là tính khí cậu ấy thất thường thôi, mai mốt lại trở về bộ dạng đáng ghét như lúc trước ấy mà, các cậu cũng đừng có để tâm gì đến con người đó nhiều."

Khương Ninh Vy và Tô Hân Nghiên nghe thế cũng đồng tình rồi ai nấy tiếp tục với công việc của mình.

Trường trung học Lân Lang là một trường có quy mô rất lớn và nổi tiếng trong Sài Thành, đa phần những người học ở đây đều là con cái của các gia đình giàu có.

Diệp Tử Ninh nhìn bộ đồng phục của trường gồm áo sơ mi, chân váy ngắn màu xanh đậm, áo khoác ngoài của trường và một chiếc nơ nhỏ đối với nữ, với nam thì là cà vạt.

Ở Sài Thành khí hậu rất thất thường nên mỗi dịp vào hè hay vào đông thì học sinh sẽ có 2 kiểu đồng phục khác nhau.

Tổng thể mặc lên các nữ sinh tươi tắn đầy sức sống trong trường tạo nên một khung cảnh rất tươi đẹp, tràn ngập thanh xuân, Diệp Tử Ninh không khỏi cảm thấy mình giống như được trở về lúc 17 tuổi.

Tiếng động cơ của mô tô từ đâu gào rú lên, một đám học sinh nháo nhào chạy theo hướng đó.

Diệp Tử Ninh cũng nhìn theo, từ cổng trường xuất hiện bốn chiếc mô tô phóng như bay vào trường, tốc độ rất nhanh và dường như không hề để ý đến việc sẽ vô tình đụng trúng phải ai.

Những đứa con nhà giàu là thế, hống hách không coi ai ra gì, giáo viên trong trường đều rất hời hợt, dường như tất cả đều bị các phụ huynh mua chuộc nên cũng không quản việc của học sinh trong trường.

Những người xung quanh cũng dồn hết lại một chỗ nhường đường cho đám thanh niên kia.

Diệp Tử Ninh đột nhiên nhớ ra trong truyện có sự xuất hiện của F4, những người giàu và nổi tiếng nhất trường, nam chính Lâm Diệc Ngôn cũng nằm trong số đó.

Đám học sinh nữ bắt đầu hú hét kêu gào, Diệp Tử Ninh né qua một góc quan sát, nam chính xuất hiện đúng y như trong ngôn tình đời đầu nổi rần rần mấy năm trước.

Cả bốn người lái mô tô đều lần lượt cởi hết nón bảo hiểm của mình ra, khuôn mặt của cả 4 đều vô cùng đẹp trai sắc nét, đặc biệt nhất là người đứng giữa có hào quang chiếu vào.

Từ xa, có một tia nắng chiếu lên người Tô Hân Nghiên, cô nàng vừa đi vừa đọc sách không chú ý liền va phải Lâm Diệc Ngôn.

Diệp Tử Ninh thầm cảm khái, đúng là hào quang nam nữ chính, đây chắc chắn là tình tiết đầu mở đầu cho cốt truyện, nam chính vừa gặp đã bị nữ chính hớp mất hồn vía.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net