1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Trình Thuỷ có một cô con gái, có tính cách hiền lành đáng yêu, giống như thiên thần nhỏ được nâng niu trên tay

Lần đầu tiên nhìn thấy Trình Thiếu Thương, Tiêu Nguyên Y đã nghĩ như vậy. Người ta đều nói rằng con riêng của chồng sẽ không thích mẹ kế, nhưng cô bé này thì khác.

Cô thấy rằng cô bé không phải là giả vờ, mà là thực sự thích cô. "Chị ơi, chị thật xinh đẹp." Giọng nói đáng yêu ngọt ngào của Trình Thiếu Thương cất lên

Nghe thấy câu này, trái tim Tiêu Nguyên Y dường như tan chảy

"Niệu niệu, sau này con phải gọi cô ấy là mẹ." Trình Thuỷ nói. Tiêu Nguyên Y nắm tay cô. Tay của Trình Thiếu Thương rất mềm, sờ cực kỳ thoải mái. "Em tên là Thiếu Thương đúng không, chị đã nghe ba em nói về em, em dễ thương hơn ba em nói.

Sau khi nghe xong câu này của Tiêu Nguyên Y, tai của Trình Thiếu Thương bất giác ửng hồng

Tiêu Nguyên Y vừa đẹp vừa thơm, Trình Thiếu Thương rất thích ở bên cạnh cô

Mà ba đứa con trai của Trình Thuỷ thì khác. Họ không thích Tiêu Nguyên Y ngay từ cái nhìn đầu tiên. Họ càng thêm chướng mắt cảnh Tiêu Nguyên Y và Trình Thiếu Thương mẹ con thắm thiết.

"Niệu Niệu, em ra đây với anh" Trình Tụng, con trai thứ hai của Trình Thủy nói. "Niệu Niệu, em đừng để bị người phụ nữ xấu xa kia lừa gạt" Trình Thiếu Cung cũng nói. Khi Trình Thuỷ sắp điên lên vì tức, Trình Thiếu Thương liền nói:

"Anh ba, anh đừng nói như vậy, sẽ làm người khác tổn thương."

Trình Thiếu Thương thấp giọng nói với Tiêu Nguyên Y:

"Chị đừng để trong lòng.

Trình Thiếu Cung không nghĩ rằng Trình Thiếu Thương sẽ lên tiếng bảo vệ Tiêu Nguyên Y , sửng sốt vài giây sau mới thảng thốt:

"Niệu Niệu"

"Đừng nói nữa." Trình Tụng đột ngột lên tiếng

"Anh hai"

"Anh nói em có nghe không?"

Trình Thiếu Cung chỉ có thể dừng lại.

Trình Thiếu Thương cười với Trình Tụng, dường như đang cảm ơn anh đã giải quyết chuyện này thay mình.

Trình Tụng có thể nổi giận với hai em trai, nhưng đối với Trình Thiếu Thương thì lực bất tòng tâm

Anh gật đầu, nhưng không nói gì cả.

Bữa cơm này, xem như kết thúc yên ổn

Trình Thiếu Thương rất thích Tiêu Nguyên Y, thích đến mức ngay cả chính cô cũng không hiểu vì sao. Sau bữa cơm, cô muốn Tiêu Nguyên Y ngủ lại nhà mình một đêm, nhưng Nguyên Y đã từ chối

Tiêu Nguyên Y nhìn vẻ mặt buồn rầu của Trình Thiếu Thương, đành nói

"Ngày mai chị muốn đi thử váy cưới, nếu em không bận thì có thể đến giúp chị, được không?"

Trình Thiếu Thương nghe xong thì vui vẻ trở lại. Nhưng cô vẫn thắc mắc một chuyện

"Ba em không đi cùng chị sao?"

"Ba em đang bận."

Trình Thiếu Thương ôm cô, sau đó trả lời "vâng". Tự dưng bị Trình Thiếu Thương ôm, Tiêu Nguyên Y sửng sốt mất vài giây, sau cũng ôm lại cô

"Hẹn mai gặp,"

Hai người tách ra, Tiêu Nguyên Y lái xe về nhà

Trình Thiếu Thương quay người lại, thấy Trình Thiếu Cung và Trình Tụng đứng ở cửa nhìn cô.

Trình Thiếu Thương cướp lời trước:

"Em biết các anh muốn nói gì. Nhưng em sẽ không nuốt lời đâu. "Niệu Niệu, em mới gặp cô ta lần đầu, làm sao biết được cô ta có phải người xấu không? Mẹ qua đời đã nhiều năm, ba cũng không có ý định tái hôn, sao vừa gặp cô ta đã....

Trình Thiếu Thương giơ tay lên ý bảo anh đừng nói nữa.

"Anh ba, anh cũng biết mẹ đã ra đi nhiều năm, người sống vẫn phải sống, ba cũng không thể đơn độc cả đời, ba để cô ấy bầu bạn với mình cũng rất tốt. Em thấy cô ấy không giống như người xấu, anh không nên quá quan tâm. ”

Trình Thiếu Thương phất phất tay, trở về phòng.

Nhớ tới Tiêu Nguyên Y, cô bất giác mỉm cười

Cô có chút mong đợi ngày mai.

Tiêu Nguyên Y đẹp như vậy, mặc lên bộ váy cưới nhất định cũng rất đẹp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC