6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bình thường chị thích làm gì?"Trình Thiếu Thương hỏi

Tiêu Nguyên Y đáp lại mà không cần nghĩ thêm:

"Uống trà"

Trình Thiếu Thương nhìn cô với vẻ mặt hâm mộ:

"Chị biết trà đạo?"

Đôi mắt của Trình Thiếu Thương lúc nào cũng trong veo, giống như hai hồ nước thuần khiết đến có thể nhìn thấy đáy

"Cũng có thể coi là vậy"

Tiêu Nguyên Y hỏi lại Thiếu Thương:

"Niệu Niệu bình thường thích làm gì?"

Trình Thiếu Thương đáp lại một cách tự hào:

"Em có thể chơi đàn tam thập lục."

Tiêu Nguyên Y không giỏi âm nhạc lắm.  Cô ấy có thể chơi guitar, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm về trước

Cô cười nói:

"Vậy em có thể chơi cho chị nghe không?"

"Được chứ"

Trình Thiếu Thương nói xong liền đứng dậy đi tìm đàn.

Cô khéo léo đặt chiếc đàn lên chiếc bàn, rồi điều chỉnh âm thanh

Khi đã chuẩn bị xong, cô hỏi:

“Chị muốn nghe gì?*

“Em đánh gì chị cũng nghe” Tiêu Nguyên Y nói:

Vì vậy, Trình Thiếu Thương đã chọn bài hát yêu thích của cô ấy, tên "Như Mộng"

Bài hát rất lôi cuốn và giai điệu rất hay.

Thấy cô tập trung đánh đàn, trong lòng Tiêu Nguyên Y dần bình tĩnh lại.

Sẽ thật tuyệt nếu lúc này có một bình trà và một chút đồ ăn nhẹ

Tiếng đàn du dương đã biến mất trong phòng một lúc lâu.

Sau khi thanh âm đã hoàn toàn tan biến khỏi tâm trí, Tiêu Nguyên Y hỏi cô

"Em học bao nhiêu năm rồi?"

“Năm, sáu năm.” Trình Thiếu Thương trả lời.

"Thật sự rất hay"

Trình Thiếu Thương mỉm cười hạnh phúc khi nhận được lời khen ngợi của cô.

Cứ vài ngày, Trình Thiếu Thương lại đến công ty của Tiêu Nguyên Y tìm cô.

Cô ấy không hẹn trước nên nhân viên lễ tân cần kiểm tra.

“ Cứ từ từ.” Trình Thiếu Thương nói.

Lúc này, có người từ bên ngoài đi vào.  Âm thanh của giày cao gót chạm đất khá gây chú ý

"Giám đốc Hồ, chị đến rồi" Một nhân viên lễ tân khác nói

"Là Trình Thiếu Thương đúng không?"

Trình Thiếu Thương hối hận ngay khi quay đầu nhìn, cô thở dài. Đã điểm mặt chỉ tên thế này, có muốn giả vờ không biết cũng khó

"Giám đốc Hồ, lâu rồi không gặp"

"Đã lâu không gặp, muốn đi lên sao? Chúng ta cùng đi"

Trình Thiếu Thương đồng ý

Hai người cùng nhau đi thang máy lên trên. Trình Thiếu Thương phớt lờ Hồ Tĩnh Nghi.  Hồ Tĩnh Nghĩ thì ngược lại, cô rất có hứng thú với Trình Thiếu Thương.  Tiêu Nguyên Y đang chuẩn bị bước vào phòng họp, khi thấy Trình Thiếu Cung và Hồ Tĩnh Nghi đến cùng nhau cô đã rất ngạc nhiên

“Chị ~” Trình Thiếu Thương nhìn thấy cô, liền ào tới

Tiêu Viên Y xoa đầu cô hỏi:

"Sao em không nói trước với chị?"

"Em chỉ đi ngang qua, nhân tiện gặp chị thôi"

Tiêu Nguyên Y kêu Trình Thiếu Thương  đợi trong văn phòng của mình.  Trình Thiếu Thương nghe lời đi vào.

Văn phòng của Tiêu Nguyên Y tối giản và rất sạch sẽ.

Trình Thiếu Thương nhìn quanh phòng một lượt, rồi ngồi xuống ghế sô pha.

Cô không biết khi nào Tiêu Nguyên Y mới kết thúc cuộc họp.

Trình Thiếu Thương chơi game một lúc, sau đó liền ngủ trên sô pha.

Ngứa mặt.

Trình Thiếu Thương tỉnh dậy ngay khi nhận ra có gì đó không ổn.

Mở mắt là gặp Hồ Tĩnh Nghi, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

Cảm giác khó chịu vừa rồi là do Hồ Tĩnh Nghi lấy lông tơ trêu chọc mặt cô.

“ Nhóc con còn có hai nhân cách sao” Hồ Tĩnh Nghi cười, Trình Thiếu Thương lãnh đạm nói:

"Chị nói sai rồi, em đây là bị nước hoa của chị làm cho chết ngạt"

Ngôn từ cũng thật có sát thương...

Hồ Cảnh Nghi cảm thám

"Em không phải thích dính lấy giám đốc Tiêu à ? Chẳng lẽ em lãnh đạm với chị như vậy, bởi vì chị không đẹp bằng giám đốc Tiêu à"

“Chuyện của em thì liên quan gì đến chị?” Trình Thiếu Thương lười để ý đến cô, đứng dậy đi ra ngoài.

“Thật thú vị.” Hồ Tĩnh Nghi nói.

Tiêu Nguyên Y nghe điện thoại xong trở về, vừa lúc nhìn thấy Trình Thiếu Thương mở cửa đi ra.

“Thiếu Thương , em tỉnh rồi?” Tiêu Nguyên Y hỏi.

"Vâng. Chị đang làm gì vậy?"

“Chị vừa đi nghe điện thoại.” Tiêu Nguyên Y đáp

Trình Thiếu Thương đột nhiên lao vào trong ngực cô.

Tiêu Nguyên Y trở nên bối rối.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

"Chị~………"

"Ừ?"

"

“Đừng bỏ lại em, không có chị em sợ 🥺"

Trái tim của Tiêu Nguyên Y dù vẫn đang bối rối nhưng lại bị Trình Thiếu mềm đi. Cô xoa lưng Trình Thiếu Thương, thở dài nói

"Được, chị biết rồi"

Họ nói chuyện ngay trước cửa, Hồ Tĩnh Nghi nghe được liền nổi da gà

"Cô bé này thực sự diễn rất giỏi"

Cô chợt có chút đồng cảm với Tiêu Nguyên Y.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net