8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc váy trắng tinh khiết nhuốm màu đỏ tươi. Giống như hoa mai nở rộ trong tuyết, đẹp và buồn.

"Niệu Niệu!" Chén rượu trong tay Tiêu Nguyên Y rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh lanh lảnh

Ý thức của Trình Thiếu Thương dần trở nên mơ hồ. Xung quanh cô xuất hiện rất nhiều âm thanh, sau đó chúng tản ra, mờ dần rồi biến mất

Cô ấy có một giấc mơ dài

Trong giấc mơ, cô gặp được người mẹ quá cố, bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô

"Niệu Niệu,đừng quên chuyện con đã hứa với mẹ, phải sống tiếp, đừng tin tưởng bất cứ một ai"

Mẹ cô không phải là một người dịu dàng, từ nhân viên dưới quyền, người chồng đầu gối tay ấp đến con trai của mình bà đều đối xử rất nghiêm khắc, chỉ có Thiếu Thương là ngoại lệ của bà. Sự dịu dàng của mẹ có lẽ chỉ dành cho một mình Thiếu Thương

Vì vậy, cô không thể làm mẹ thất vọng.

"Mẹ, Niệu Niệu sẽ không quên đâu" cô ấy nói

Vừa dứt lời, một dòng máu tươi từ trên mặt mẹ cô rơi xuống. Cô nhìn mẹ cô dần bị máu bao phủ

"Cần phải sống tiếp...."

Đây là hình ảnh của mẹ cô trước khi qua đời

Đây là ấn tượng cuối cùng của cô về mẹ mình.

Nhờ được kịp thời đưa đến bệnh viện, cho nên tính mạng Trình Thiếu Thương không gặp nguy hiểm. Nhưng vì bị trúng độc, sau khi tỉnh lại cô sẽ cần 1 thời gian dài để hồi phục sức khỏe

Hôn mê bảy ngày, đến ngày thứ tám Trình Thiếu Thương chậm rãi mở hai mắt.

Tỉnh dậy...

Cảm giác đầu tiên của cô chính là tê dại, sau đó là sự đau rát từ cổ họng truyền đến. Cô đưa tay sờ sờ cổ mình.

Đừng nói sau này sẽ câm luôn nhé....

Cô cố gắng ngồi dậy.

"A"

Bởi vì cổ họng quá khô, ngay khi mở miệng đã ho sù sụ

"Khụ khụ khụ khụ...

Cô cúi xuống và ho dữ dội.

Khó chịu quá...

Những người bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền mở cửa bước vào

Tiêu Nguyên Y vẫn rất xinh đẹp, cô mặc áo khoác len viền cong màu trắng của Raey và quần jean. Cô ấy có ấn tượng với bộ đồ này, vì đây là bộ đồ do chính tay cô chọn

Rất đơn giản, nhưng cũng hút mắt

Tiêu Nguyên Y nhìn Trình Thiếu Thương. Trình Thiếu Thương cũng ngẩng đầu nhìn cô. Cô bé mặc quần áo của bệnh viện, nhợt nhạt và khoé mắt đã hơi đỏ

Cô ấy giống một con búp bê sứ, dường như chạm vào cũng có thể vỡ tan

"Chị ơi... Em đau", Trình Thiếu Thương nói, nước mắt lăn dài. Giọng của cô bé pha chút đau đớn, làm cho tim Tiêu Nguyên Y cực kì ngứa ngáy

Cô bước nhanh về phía Trình Thiếu Thương, ngồi bên giường và ôm lấy cô bé.

"Niệu Niệu, không sao rồi, đừng khóc. Bác sĩ nói, bây giờ chỉ đau một chút thôi, qua một thời gian ngắn sẽ đỡ

Nhưng có lẽ vì quá đau, Thiếu Thương vẫn tiếp tục thút thít

Cô bé gầy gò ở trong ngực Tiêu Nguyên Y khẽ run rẩy, Nguyên Y cũng càng ghì lấy cô bé thật chặt

Tiêu Nguyên Y cho rằng mình có tính cách lạnh lùng, không phải là một người dễ dàng dành sự thương cảm cho người khác, nhưng vào lúc này, cô lại cảm thấy trái tim mình tựa như bị nghiền nát, đau đớn vô cùng.

Trong lòng cô mắng cô ả kia vô số lần.

"Chị ơi..."

"Ừ?"

"Em muốn uống nước."

"Được rồi." Tiêu Nguyên Y buông cô ra, đứng lên rót nước, sau đó đưa cho cô.

Trình Thiếu Thương cúi đầu, uống từng ngụm nước

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, Tiêu Nguyên Y càng đau lòng.

Uống hết một nửa, Trình Thiếu Thương mới dừng lại.

Tiêu Nguyên Y đặt cốc lên tủ đầu giường, sau đó ngồi bên cạnh Trình Thiếu Thương.

Trình Thiếu Thương chỉ vào cổ họng mình, giống như đang hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy

Cô dùng đôi mắt to và đen láy nhìn Tiêu Nguyên Y

Tiêu Nguyên Y thở dài một tiếng nói:

"Công ty của cha một người bị phá sản" . Cô ta cho rằng là do nhà họ Trình gây ra, cho nên cô ta trà trộn thành nhân viên phục vụ trà nước, nhân cơ hội hạ độc vào rượu của em

Trình Thiếu Thương nghe xong thì rất kinh ngạc, sau đó sắc mặt cô trở nên phức tạp. Cô là nạn nhân, nhưng lúc này cô dường như lại thương hại cho người đã đầu độc cô.

"Không cần nghĩ đến chuyện này, cô ta sẽ phải nhận lấy hậu quả' Tiêu Nguyên Y nói. Cô không muốn thảo luận về vấn đề này, bởi vì cô sẽ không bao giờ bỏ qua người phụ nữ đó.

Nói xong, cô liền gọi bác sĩ và gọi cho ai đó

Các bác sĩ cũng nhanh chóng đến nơi

Sau một hồi kiểm tra, sức khỏe của Trình Thiếu Thương cũng coi như đã ổn định.

"Cám ơn."

"Là bổn phận của chúng tôi thôi"

Khi mọi người đã rời đi, Trình Thiếu Thương mới nói:

"Điện thoại di động của em đâu ạ?"

"Chị đưa cho em"

Điện thoại di động của cô ở trong túi của Tiêu Nguyên Y

Mấy ngày nay có khá nhiều tin tức. Cô bắt đầu tìm kiếm, sau đó tìm thấy một dãy số quen thuộc. Số này gửi tin nhắn cho cô, chỉ có hai chữ: Trình Tụng.

Là anh ta...

Mọi chuyện trở nên hợp lý hơn nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net