1. Sự kiện tại khuê phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm Phòng Phong Bội thâm nhập vào khuê phòng, chỉ tam chiêu lưỡng thức*, Tiểu Yêu lập tức tin vào thân phận của hắn.

*ý chỉ việc dễ dàng, nhanh chóng, không tốn nhiều công sức

Chỉ hỏi hắn, 'Rốt cuộc ngươi là ai? ' hắn lại tựa hồ tức giận, "Ngươi hi vọng ta là ai?"

Thật nực cười, nếu có người nên tức giận thì người đó phải là nàng mới đúng.

Để trêu chọc ta nên ngươi đặc biệt tới thăm dò khuê phòng của ta vào đêm khuya, đáng tiếc ngươi không phải một tay ăn chơi thực sự, ngay cả khi không thuận thế được nước làm tới, vẫn là khiến nữ tử cảm thấy xấu hổ.

Lừa dối nàng đến mơ hồ bao lâu nay, đùa vui đến vậy sao, Tương Liễu đại nhân?

Tiểu Yêu tức tới mức chuyện gì cũng dám làm.

Tình hình lúc ấy Tương Liễu bị trọng thương, toàn thân cứng đờ như rắn ngủ đông, rất tốt, rất tốt.

Đi ra ứng phó với Thùy Lương, Tiểu Yêu nhìn thấy chiếc yếm ngực thêu hoa đỏ thẫm của mình vẫn bị ném ở chân giường, Phòng Phong Bội nhắm chặt mắt, khóe môi ẩn ý cười, càng thêm tức giận, giật lấy chiếc yếm, không chút đắn đo nằm lên giường đút máu cho hắn, chỉ chờ con độc xà này thả lỏng.

Rốt cuộc Tương Liễu muốn vận công, hắn lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Trước tiên ngủ đi, đừng chạm vào ta, ta không sao."

Đợi một lát, Tiểu Yêu bắt đầu tìm đường chết.

Đầu tiên nàng đưa tay chọc vào mặt Tương Liễu, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày và mũi hắn, kéo một đường dài lưu luyến xuống dưới, giống như lần ở trấn Thanh Thủy. Tiểu Yêu cười cười: "Ta chỉ là muốn cho ngươi vui vẻ, ngươi đừng có lộn xộn."

Lần đó nàng không sợ Tương Liễu, huống chi giờ hắn khoác lên bộ dáng lãng tử của Phòng Phong Bội.

Tương Liễu sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng một cái.

Tiểu Yêu đưa tay từ dưới gối lấy ra chiếc gương Tinh Tinh, dưới ánh nhìn nghi hoặc của Tương Liễu, phất nhẹ chiếc gương, một khuôn mặt tuấn tú với mái tóc bạc và bộ y phục trắng đột nhiên xuất hiện.

Chỉ là nét vẽ thô vụng trên khuôn mặt, chín đầu, mười tám con mắt trông chói mắt đến đau lòng.

Tương Liễu chợt nhớ tới lúc đó mình cũng bị trọng thương, toàn thân cứng đờ, bị người trước mặt trêu chọc vẽ lên mặt, những mảnh ký ức nối tiếp nhau ập đến, lúc đó hắn đã nói cái gì?

À phải, hắn dùng câu nói thầm 'Ta muốn ăn thịt ngươi', thể hiện sự phẫn nộ của mình.

Dù sao hắn cuối cùng cũng không ăn thịt nàng, bây giờ lại như vậy uy hiếp, chẳng những không có tác dụng, còn dễ dàng khiến hắn trông thật ngu xuẩn.

Chín cái đầu suy nghĩ một chút, Tương Liễu mở miệng, chuẩn bị nói ra một câu tàn nhẫn.

Tiểu Yêu chớp chớp mắt, vội vàng ngắt lời hắn: "Cô nương còn nhớ ta chứ, ta đêm ngày đều thương nhớ cô nương."

Từng trận sét như đánh vào đỉnh đầu, ngay cả Tương Liễu mấy trăm năm giả làm Phòng Phong Bội cũng không khỏi có chút bàng hoàng, đành phải đem lời đe dọa mà hắn định nói biến thành một lời bào chữa lạnh lùng: "Tay ăn chơi gặp dịp thì chơi, vậy mà ngươi cũng tin?"

Bàn tay Tiểu Yêu cầm gương Tinh Tinh vẫn bất động, ghi lại từng cử động của cơ mặt Tương Liễu, nàng cố gắng hết sức giấu đi ý cười trên mặt, giọng điệu lãnh đạm phóng đãng của một kẻ ăn chơi, đem những gì học được từ Phòng Phong Bội thể hiện ra hết: "Nếu ta đối với cô nương là nhất kiến chung tình, thì phải làm sao đây?"

Âm cuối vang lên, trong lời nói tựa như có một chút tình ý, cùng một câu hỏi chân thành.

Nàng chân trần ngồi xếp bằng trên giường, vẫn còn hơi choáng váng vì mất máu quá nhiều, một tay đỡ cơ thể mình đặt lên ngực Tương Liễu, đột nhiên cảm thấy dưới tay mình có vài nhịp đập dữ dội, nàng cười trộm trong lòng, dùng tay nhéo một cái.

Tương Liễu nghiêm mặt, hơi thở mong manh nhưng vẫn mang theo tia tàn nhẫn: "Cao Tân Cửu Dao!"

Tiểu Yêu cười nói: "Ngươi cứ lớn giọng đi, người đi tuần tra còn chưa đi quá xa đâu."

Tương Liễu cảm thấy, nếu tiếp tục như vậy, thật sự sẽ làm tổn hại uy nghiêm của Cửu Mệnh Ma Đầu, sát thủ số một Đại Hoang của hắn, nhưng thân thể bị thương quá nặng không thể cử động được, chỉ có thể hơi nghiêng đầu đi. Hắn vốn có thể xoay người ra khỏi tay Tiểu Yêu, nhưng không hiểu vì sao, cơ thể vẫn bất động trên ghế, chịu đựng bàn tay không chịu an phận phía trên.

"Nếu không nói nhanh trong khi ngươi còn đang không cử động được, ta sợ ngươi khỏe lại sẽ đánh ta." Tiểu Yêu nhớ lại thời điểm nàng còn là Văn Tiểu Lục, trên mặt hiện lên ý cười, "Nhưng lần trước ta đã chọc tức ngươi, ngươi không phải nhớ tới lòng tốt của ta, cũng không làm gì ta sao?"

Nếu không làm lúc này, vậy còn đợi tới khi nào.

Vì thế Tương Liễu lạnh lùng nghe giọng nói nồng nhiệt của Tiểu Yêu, nghe nàng kể tất cả những chuyện về Phòng Phong Bội từ khi gặp nàng, nhất là khi nhắc đến những lời ngon tiếng ngọt của Phòng Phong Bội, nàng hào hứng hăng hái tới văng cả nước miếng.

Nhìn trộm Tương Liễu nhíu mày, bàn tay co quắp nắm chặt tay áo, Tiểu Yêu cảm thấy mình thật anh dũng hơn người, nàng có một tấm gương ghi lại tất cả những chuyện này từ đầu đến cuối, nếu Tương Liễu sau sự việc ngày hôm nay mà trở mặt, nàng cũng có cái để dựa vào mà uy hiếp.

Tương Liễu không những muốn trở mặt mà sắc mặt đã đen như mực, lồng ngực như có lửa đốt, ma tính gần như bốc lên, hận không thể cầm dao ra ngoài tàn sát hết già trẻ gái trai ở Tây Viêm, bất cứ ai đã nghe hoặc nhìn thấy lời nói giữa Phong Phòng Bội và Tiểu Yêu trong khi du ngoạn đều không được bỏ qua, kể cả chó hay mèo! Hắn tức giận đến mức gần như tẩu hỏa nhập ma, trong lòng hắn không chỉ khó chịu vì Tiểu Yêu lợi dụng hoàn cảnh của người khác mà vượt quá giới hạn, mà còn hận chính mình vì trước đây đã quá tốt với nàng nên đã không thu phục nàng, còn có một tia hối hận thầm kín, trong quá khứ chính mình đã quấn lấy nàng nói quá nhiều những lời thân mật tri kỷ như vậy!

Sau đêm nay, ta sẽ không liên quan gì đến nàng nữa, cũng không dùng thân phận Phòng Phong Bội nữa, sẽ cắt đứt quan hệ, trở về Thần Vinh chuyên tâm giúp đỡ nghĩa phụ.

Ngoài cửa sổ bầu trời càng ngày càng sáng, người trên giường ngón tay co rút, có lẽ sắp hồi phục lại, trong phòng tràn ngập hàn ý khó tiêu tan, nặng nề mà áp xuống. Tiểu Yêu cất chiếc gương lại người mình.

"Ngươi vừa rồi hỏi ta hy vọng ngươi là ai."

Tương Liễu đang tức giận không kìm được, đầu óc chợt cứng đờ khi Tiểu Yêu đã nói ra một câu như vậy.

Ý cười trong giọng nói của nàng nhạt đi, trở nên có chút trầm buồn, thanh âm thanh khiết như từ trong sương mù truyền đến, từng chữ từng chữ lọt vào tai Tương Liễu: "Nếu ngươi không phải hắn, ta đương nhiên hy vọng ngươi chính là hắn, nhưng nếu ngươi thực sự là hắn, ta lại hy vọng ngươi không phải hắn, ngươi... hãy cứ là chính ngươi."

Hai người im lặng một lúc, Tiểu Yêu dường như đã bị rút cạn sức lực, nàng nằm xuống ngực Tương Liễu lẩm bẩm: "Mặc kệ ngươi là ai, hiện tại ta chỉ coi ngươi là hắn. Ta nhớ kỹ tất cả những gì ngươi đã nói, tất cả những gì chúng ta đã làm, cho dù pháo hoa nhân gian này có thể giữ được ngươi hay không, ta vẫn luôn muốn được gặp ngươi lần nữa. Ta nói như vậy, ngươi có thể đừng giận ta được không?"

Tương Liễu đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay khổng lồ nắm chặt, đau nhói.

Bầu không khí lạnh lẽo băng giá trong phòng biến mất ngay lập tức.

Tiểu Yêu nhẹ giọng nói: "Trời cũng sắp sáng rồi, ta cũng mệt rồi, ta nghỉ ngơi một lát, sáng mai ta sẽ tìm đồ ăn cho ngươi." Nghĩ xong, nàng lại thẹn thùng nói: "Dù sao thì người trong thành Tây Viêm đều nói Vương Cơ cùng ngươi sớm đã... lén lút qua lại , ngay cả khi có ai đó nhìn thấy ngươi trong tẩm cung của ta, họ cũng sẽ chỉ nghĩ... ngươi nên dưỡng thương cho tốt rồi hãy đi. "

Ý nghĩ muốn từ bỏ thân phận Phòng Phong Bội của Xà Xà đã tan biến từ lâu, mấy chữ lén lút qua lại cứ lởn vởn trong chín cái đầu của hắn, nhất thời xúc động muốn ở lại khuê phòng này ăn vạ ba ngày ba đêm, vô thức gật đầu, nhắm mắt lại, mỉm cười ngủ.

Vậy nên hắn không nhìn thấy ý cười ranh mãnh trên mặt Tiểu Yêu, nếu ngươi chỉ là Phòng Phong Bội, nói cho ngươi biết chính ngươi đã làm những chuyện này thì có gì kích thích, vẫn là nói với Tương Liễu đại nhân mới là vui đi.


(Editor: tác giả dùng nhiều từ khó, nhiều điển cố điển tích rất khó hiểu, khả năng tìm hiểu của t có hạn, nếu có sai sót mong được mọi người góp ý.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lieuyeu