2. 37 năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một thân bạch y, bao quanh đều là cảm giác lạnh lẽo cô đơn, ngưng mắt nhìn chăm chú vào vật thể trắng xóa phía xa xa trên biển.

Nữ nhân kia hẳn đã trở về đỉnh Tử Kim, xem xét thời gian, Mao Cầu hẳn cũng đã trở lại.

Tương Liễu ở nơi không ai nhìn thấy, thở dài một hơi.

Hai canh giờ nữa trôi qua, hắn không khỏi có chút lo lắng, con chim Mao Cầu ngu ngốc này chẳng lẽ bị lạc đường, hay là có liên quan đến Tiểu Yêu.

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng quyết định đi ra phía vỏ sò xem một chút.

Còn chưa đến gần, hắn đã thấy phía trên vỏ sò ẩn hiện một làn khói nhẹ tỏa ra, lại gần thêm một chút, khói và hương thơm mịt mù bốc lên, hắn lạnh lùng đáp xuống phía trên vỏ sò.

Chiếc vỏ sò lớn vốn sạch sẽ như ngọc giờ lại có lửa ở giữa, trên vài khúc gỗ đặt một con cá chẽm Thất Tinh khổng lồ, đang nướng xèo xèo, dầu thơm từ trong bụng cá chảy ra, nữ tử vận bạch y đang bận bôi dầu vào lưng con cá, lật qua lật lại, bên cạnh là một con chim lông trắng khổng lồ đang gặm con cá hồi nướng tới vàng óng, xung quanh rải rác rất nhiều xương cá, vảy cá, một ít vỏ sò nhỏ nằm rải rác gần đó, bên trong còn có các loại gia vị.

Một người một chim cao hứng hưng phấn, miệng bóng nhẫy.

Chín cái đầu của Tương Liễu nổi đầy gân xanh.

Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn hắn, vui vẻ vẫy tay: "Ngươi cũng tới đây." Đưa tay ra sau lưng lấy ra một đĩa bằng vỏ sò đựng cá đưa tới, "Ta để lại cho ngươi này, phần thịt bụng cá hồi là mềm nhất."

"Ngươi không trở về?" Tương Liễu vẻ mặt âm trầm lạnh lùng hỏi, gì mà kêu hắn cũng tới? Sự tình hiển nhiên không như hắn dự đoán.

Cùng lúc đó, hắn liếc nhìn quả bóng lông bên cạnh vẫn không ngừng miệng, bị một miếng ăn mua chuộc, sau này xem ta xử lý ngươi thế nào.

"Ta 37 năm chỉ uống máu của ngươi, ngươi cũng chẳng cho ta ăn cái gì, hiện tại tỉnh lại, đương nhiên phải nhanh chóng bồi bổ." Tiểu Yêu lời lẽ hùng hồn, coi như là chuyện đương nhiên, bước tới nhét con cá vào tay hắn.

Nàng cười ngọt ngào.

Tương Liễu đau đầu.

"Đồ Sơn Cảnh sắp chết, ngươi còn ở chỗ này chơi đùa, ta không biết ngươi lại là người tàn nhẫn như vậy." Tương Liễu quyết định nhắc nhở nàng vì sao lại bị đánh thức.

"Không cần sốt ruột." Tiểu Yêu duỗi người, nằm xuống chiếc giường đã ngủ 37 năm, uể oải nói: "Trước khi rời đi, chúng ta chẳng phải nên giải thích rõ ràng một số chuyện?"

"Ta không biết phải cùng ngươi nói cái gì." Tương Liễu lại tức giận nhắc nhở: "Ta cứu ngươi chỉ là để đổi lấy một ngọn núi cho tướng sĩ có nơi chôn xương. Bây giờ ta đã hoàn thành lời hứa của mình, ngươi có thể đi rồi."

"Không cần phải gấp gáp." Tiểu Yêu nhìn sắc mặt đen thui của Tương Liễu đại nhân, cười nói: "Nằm ở đây thật thoải mái, ta không có hôn mê trong mộng, hình như đã nhớ ra điều gì đó..."

"Ta còn chưa chạm vào ngươi." Tương Liễu vừa nói, liền cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn không có thời gian để ý, ánh mắt đột nhiên tập trung vào một số vật thể phát sáng trên vách vỏ sò.

Tiểu Yêu nhìn theo ánh mắt như dao của hắn, cười khúc khích: "A, ta đun keo bụng cá, muốn dùng vảy cá chim hồng để dán chữ Hỉ lên trên, đáng tiếc vảy cá không đủ." Phất tay về phía Mao Cầu, "Ngươi đi bắt thêm một con đi, vảy cá của ta, cá nướng của ngươi."

Mao Cầu thét lên một tiếng dài, bay lên không trung, bỏ chạy trước ánh mắt lạnh lùng của Tương Liễu.

"Có vẻ như đồ ăn ngươi thường cho Mao Cầu ăn không được ngon lắm." Tiểu Yêu trêu chọc, "Cái nhà này không thể sống thiếu Mao Cầu."

Nhà? Nhà nào? Chữ 'Hỉ' gì chứ? Nhìn thấy Tiểu Yêu giống như đang muốn đi trang hoàng nhà mới, Tương Liễu tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì!"

Tiểu Yêu khẽ chớp mắt, tỏ vẻ nghi hoặc trước lời nói của Tương Liễu: "Ngươi chưa chạm vào ta, nhưng trong giấc mơ ta cảm thấy có ai đó chạm vào khắp người ta, hắn còn dính sát vào ta, còn nói với ta..."

"Ngươi nhầm rồi, ngươi đang nằm mơ." Tương Liễu mặt không đỏ tim không đập mà phản bác.

"A! Thật sao!" Tiểu Yêu mở to hai mắt, lấy tay che ngực mình, "Đó thật sự không phải ngươi sao?"

"KHÔNG."

Trong mắt Tiểu Yêu hiện lên một tia sương mù, sau đó những giọt nước mắt khổng lồ lăn xuống, "Thật đáng sợ, nhất định là giao nhân trong biển đã quấy rối ta khi ngươi đi vắng. Ta, trong sạch của ta... Ta phải tìm ra phò mã trong số họ mất thôi."

"Muốn sao cũng được." Tương Liễu không chịu nổi cái tên Vương Cơ dị thường này nữa, vốn dĩ Vương Cơ là người dễ bị lừa lại ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy người trước mắt mình là Văn Tiểu Lục giảo hoạt láu cá

"Vậy thì làm thôi." Tiểu Yêu duỗi ngón tay, tựa hồ đang suy nghĩ sâu xa, "Hãy gọi tất cả nam giao nhân ở vùng biển này tới, ta sẽ chạm vào từng người một trong bóng tối, mặc dù ngủ mê, ta vẫn còn nhớ bộ ngực kia thật cường tráng, săn chắc và ấm áp, khi chạm vào thì chậc chậc...và còn đôi môi kia tuy lạnh nhưng lại rất mềm..."

Tương Liễu nhìn Tiểu Yêu tựa hồ đang tưởng tượng lung tung mà chảy nước dãi, không khỏi tức giận cười lớn: "Chẳng lẽ ngươi muốn hôn từng người một mới tìm được người đó à?"

"Điều đó cũng không phải là không thể."

Tiểu Yêu cười ngọt ngào, lại gần, Tương Liễu khẽ động ngón tay, bắt lấy hai ngón tay của nàng đang vươn về phía vạt áo mình: "Ngươi làm gì vậy?"

Tiểu Yêu thành khẩn nói: "Trước hết ta muốn chạm vào kẻ số một bị tình nghi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lieuyeu